* Từ chương này tác giả set vip nên mình không lấy được bản raw, thế nên từ chương này mình chỉ có thể edit lại từ bản convert nên câu từ sẽ lủng củng hơn rất nhiều. Mong mọi người thông cảm!
Tiết tự học buổi tối hôm nay là ngày đầu tiên tập huấn của trại huấn luyện.Lúc Tiêu Tùng Hứa ôm notebook lên bục giảng, các bạn học bên dưới ồn ào, nhiệt liệt vỗ tay.Tiêu Tùng Hứa rất ít khi đứng ở vị trí nổi bật như thế này. Trước đó chủ nhiệm lớp cũng đã cổ vũ cậu, cậu cũng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý. Tuy nhiên, lúc này Tiêu Tùng Hứa cảm thấy bất an khi bị ánh mắt của các bạn học chăm chú nhìn. Cậu cảm thấy miệng lưỡi khô, muốn nói chuyện nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào khi mở miệng.
Cậu đặt notebook lên bục giảng, cố gắng lấy viên phấn viết, nhưng ngón tay lại run rẩy, không cầm chặt được viên phấn. Trong phòng học sáng trưng, nhưng Tiêu Tùng Hứa lại cảm thấy mình như bị bóng tối bao trùm, bị bao quanh bởi sự chờ đợi của mọi người.
Làm sao bây giờ?
Liệu có thể đáp ứng sự mong đợi của các bạn học và tiếp tục giảng dạy không? Hay là bỏ chạy, nhưng cậu biết rằng không kịp nữa rồi? Cậu nghĩ đến việc tìm sự giúp đỡ từ Hàn Nhan, nhưng bây giờ cũng không kịp.
Trong khoảnh khắc do dự, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: "Thầy giáo Tiêu! Cái này 'quang chiết xạ cùng phản xạ', tớ không hiểu lắm, có thể giải thích không?" Đó là giọng của Trì Đông Dương, một người quen thuộc của Tiêu Tùng Hứa. Tựa như trong bóng đêm bỗng nhiên chiếu vào một tia sáng.
Tiêu Tùng Hứa nhìn lại và thấy Trì Đông Dương đang ngồi cuối phòng học, cầm một tờ giấy trong tay. Trên tờ giấy đó, có vẻ như Trì Đông Dương đã vẽ một hình minh họa cho câu chuyện tranh mà Tiêu Tùng Hứa giảng dạy. Kiến thức này Trì Đông Dương rõ ràng hiểu rất rõ, nhưng người này lại cố tình hỏi.
Trong chốc lát, Tiêu Tùng Hứa liền hiểu được dụng ý của đối phương.
Trì Đông Dương, bằng cách này, đã giúp Tiêu Tùng Hứa vượt qua khó khăn.Tiêu Tùng Hứa bắt đầu giảng về chủ đề tri thức thứ nhất.Trong suốt quá trình giảng dạy, ánh mắt của Tiêu Tùng Hứa chỉ nhìn chăm chú vào hai điểm - bảng đen ở gần và Trì Đông Dương ở xa.
Đó là hai thứ mà cậu cảm thấy quen thuộc
Cũng may, với sự im lặng Trì Đông Dương, trước khi kết thúc tiết học, cậu cũng giải thích xong vấn đề. Dưới sự ủng hộ của các bạn học, Tiêu Tùng Hứa cảm nhận được sự ấm áp từ lực lượng bạn bè.
Mọi thứ đều tốt, mọi người đều rất hài lòng...
Có lẽ, biểu hiện của cậu trước những người xa lạ cũng không đến nỗi tệ?
Chuông tan học vang lên, lấy Hàn Nhan cầm đầu hội học sinh lại đột nhiên đi vào phòng học.
Hàn Nhan cầm theo mấy tờ danh sách, tiến vào phòng và đưa ra mệnh lệnh:
"Điểm danh."
Tuy nói là điểm danh, mục tiêu hẳn là toàn bộ bạn học......
Sau khi Hàn Nhan nói xong này hai chữ, ánh mắt của anh ta lại tập trung chặt vàoTrì Đông Dương ngồi ở phía sau.
Dường như đang cố ý nhắm vào.
Danh sách của trại huấn luyện là 46 người, nhưng không phải tất cả đều có mặt.
Rõ ràng có vài người vắng mặt nên vẫn còn vị trí trống, Hàn Nhan lại muốn hoàn thành việc điểm danh sau cùng, tiến đến chỗ Trì Đông Dương, nhìn xuống với vẻ thị uy ———
"Bạn học, hình như cậu không có tên trong danh sách?"
Trì Đông Dương nhìn lên với ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng hiểu ý đối phương ——
Lần thi tháng thứ hai, anh xếp thứ 47, vừa vặn đứng sau số 46.
Mà số lượng tham gia tập huấn, cố tình là 46......
Khi điểm danh bắt đầu, mục tiêu của Hàn Nhan trở nên rõ ràng.
Do đó, mọi thứ Hàn Nhan làm, nếu nói rằng anh ta không nhắm đến Trì Đông Dương, thì đó là không có khả năng.
Trì Đông Dương còn chưa mở miệng đáp lại, liền nghe thấy Hàn Nhan tiếp tục nói:
"Không có tư cách nói, làm phiền cậu rời khỏi phòng học này."
Đây vốn chính là hoạt động do hội học sinh tổ chức để bồi dưỡng học sinh.
Có người vắng mặt ở đây, rõ ràng có tài nguyên dư thừa, hơn nữa Trì Đông Dương xếp thứ 47, vốn có thể thuận tay đẩy thuyền làm chuyện nhỏ không tốn sức gì......
Nhưng cố tình, Hàn Nhan lại nói "Không tư cách" ba chữ.
Rõ ràng điều này đã chặt đứt đường lui của Trì Đông Dương.
Trong phòng học, hai hotboy giương cung bạt kiếm giằng co, làm cho các bạn học vừa hưng phấn vừa tò mò.
Trong sự chú ý tìm kiếm của mọi người, Tiêu Tùng Hứa quyết định đi về phía trước.
Các bạn học có vẻ như chuẩn bị xem một cảnh hai Alphas tranh giành một Omega từ xa...
Nhưng khi Tiêu Tùng Hứa vừa đến gần, hai "Alphas" liền thay đổi biểu cảm như một sự kì diệu, từ "Ánh sáng mạnh mẽ" trở thành "Ôn hòa như nước".
"Làm sao vậy?" Hàn Nhan cúi đầu nhìn Tiêu Tùng Hứa, ôn nhu hỏi.
"Bạn học Hàn, Trì Đông Dương cậu ấy...... Cậu ấy là tới giúp tớ." Tiêu Tùng Hứa nhỏ giọng vì Trì Đông Dương cầu tình, "Không có người quen ở đây, tớ sẽ khẩn trương. Cho nên, có thể châm chước một chút không......"
Nghe được Tiêu Tùng Hứa vì Trì Đông Dương giải vây, Tu La tràng giữa hai người liền thay đổi.
Mặt Hàn Nhan trở nên lạnh lùng hơn, còn Trì Đông Dương nhướng mày âm thầm khoe khoang.
"Bạn học Tiêu, tớ có được tính là người quen của cậu không?" Hàn Nhan đột nhiên hỏi.
"A?" Tiêu Tùng Hứa bị hỏi đến sửng sốt, trả lời, "Tính, tính chứ......"
"Thế, tớ ở lại cùng cậu." Hàn Nhan mỉm cười nhìn Tiêu Tùng Hứa nói, sau đó quay sang nhìn Trì Đông Dương, khuôn mặt lại lạnh lùng, "Nhưng quy củ chính là quy củ."
Nào có không cho học sinh tuân theo quy tắc chứ?
Điều quan trọng là họ đang đối diện với một sinh viên Omega có tiềm lực hơn hẳn 50 người Alpha đầu tiên trong danh sách!
Nhưng không có cách nào, đây là sân nhà của Hàn Nhan.
Trì Đông Dương đuối lý,cứ như vậy bị đuổi ra phòng học.
Nhìn theo bóng dáng Trì Đông Dương rời đi, Tiêu Tùng Hứa trên mặt khó nén khỏi sự mất mát.
Tuy nói Hàn Nhan xác thật có thể ở lại cùng cậu, nhưng bình tĩnh mà xem xét, anh ta càng giống như người được bồi thường của cậu, là Trì Đông Dương.
Chẳng qua, Hàn Nhan đã nói đúng, quy củ chính là quy củ.
Tuy rằng không biết quy củ tại sao lại quy định như vậy, nhưng một khi đã đặt ra, nên tuân thủ nó nghiêm túc.
Cho nên, Tiêu Tùng Hứa chấp nhận sự sắp xếp này
Nhưng Trì Đông Dương thì không.
Anh là tới làm gì? Anh là tới nghiêm túc học tập sao?
Không phải! Chính anh đã nói, anh là tới "Có việc"!
Cho nên, Hàn Nhan nhằm vào Trì Đông Dương, Trì Đông Dương sẽ ngoan ngoãn chấp nhận sao?
Tuyệt đối không có khả năng!
Sau khi Trì Đông Dương rời khỏi phòng học, phòng học cũng trở nên hỗn loạn.
Không biết từ đâu anh có được một bộ bàn và ghế, đặt chúng trực tiếp trước cửa phòng học của trại huấn luyện.........
Hơn nữa còn là trước cửa chính, đối mặt với bục giảng của Tiêu Tùng Hứa!
Ban đầu anh ngồi ở dãy ghế sau, khoảng cách xa hơn......
Nhưng bây giờ ngồi ở cạnh cửa, Trì Đông Dương cách Tiêu Tùng Hứa càng gần......
Thậm chí còn là ở vị trí vip!
Các thành viên trong hội sinh viên trợn mắt há hốc mồm.
Hàn Nhan ngồi ở phía sau thay thế vị trí của Trì Đông Dương "uỳnh" một chút đứng lên, đi ra phòng học.
"Cậu đây là có ý gì?" Hàn Nhan nhíu mày hỏi Trì Đông Dương.
Trì Đông Dương chống cằm, vẻ mặt ngây thơ, "Chỉ là ngắm cảnh thôi. Như thế nào, trên hành lang cũng là khu vực huấn luyện của các cậu sao?"
"Cậu như thế sẽ ảnh hưởng đến việc học của chúng tôi!"
"Ảnh hưởng sao? Như thế mà đã ảnh hưởng đến tâm trạng học tập của các cậu sao!" Trì Đông Dương lắc lắc ngón tay, "Không giống tớ, ở đâu cũng có thể học."
"......" Hàn Nhan nghẹn lời.
"BTW," Trì Đông Dương bổ sung, "Sau khi tan tôi sẽ tự mình đem bàn ghế dọn đi. Cho nên nếu cậu nói ảnh hưởng đến bạn học...... Thì đi báo cáo với giáo viên đuổi tôi đi."
Chỉ cần cậu không vi phạm đạo đức......
Bất luận kẻ nào cũng không thể buộc tội cậu được
Đối mặt hành động vô lại của Trì Đông Dương, Hàn Nhan xác thật nhất thời không có đối sách, bèn hậm hực trở lại trong phòng học.
Tiếp tục buổi học.
Hàn Nhan chú ý tới, trong quá trình, Tiêu Tùng Hứa thường thường sẽ nhìn về phía cửa phòng học.
Mà ai ngồi ở chỗ đó, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Trong lúc tâm trạng rối bời, Hàn Nhan đột nhiên nghe hai nữ sinh phía trước thì thầm nhỏ:
"Tớ vốn dĩ gặm cp Hàn Nhan x Sóc nhỏ, nhưng giờ tớ sẽ chuyển sang gặm cp Trì Đông Dương x Sóc nhỏ!"
"Tại sao!"
"Cậu xem cách hai người họ nhìn nhau, giống như Ngưu Lang Chức Nữ bị Vương Mẫu nương nương tách ra mạnh mẽ?"
"Nghe cậu nói thế, xác thật có cảm giác này đó......"
"Đúng thế, quan trọng hơn là hai người bọn họ một người là thầy giáo nghiêm túc, một người là học sinh nghịch ngợm.A, vi phạm lệnh cấm,...... Não tớ trực tiếp hiện ra 800 từ cấm kỵ văn học!"
Hai nữ sinh khí thế ngất trời mà nói chuyện với nhau.
Ở ghế sau, chàng nam sinh kia vẫn im lặng, nắm chặt bút viết trong tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...