Tiêu Tùng Hứa chưa bao giờ chơi bóng rổ.
Thậm chí có thể nói cậu chưa từng chạm qua bóng rổ.
Cậu luôn theo thói quen của mình, tránh xa các loại vận động cường độ cao.Vì vậy việc tiếp xúc với bóng rổ là một thử thách hoàn toàn mới đối với Tiêu Tùng Hứa.
Đối mặt với những điều chưa biết, chú sóc nhỏ đã quen ở trong tổ sẽ tự nhiên hoảng sợ.
Nhưng may mắn thay, người đã dẫn chú sóc nhỏ ra khỏi vùng an toàn của nó đã không để nó yên.
Trì Đông Dương đã động viên cậu.
Nếu cậu có thể giữ bóng chắc chắn, Trì Đông Dương sẽ vỗ tay khen ngợi.
cậu có thể chạy với quả bóng trên tay và Trì Đông Dương cũng vỗ tay.
cậu có thể ném bóng ra ngoài nhưng Trì Đông Dương vẫn vỗ tay.
Trì Đông Dương: "Sóc nhỏ thật giỏi!"
Tiêu Song Húc: "???"
Người xem: "?!"
Tại sao Trì Đông Dương lại trông giống ông bố rẻ tiền đang dỗ con cả tuổi tập đi?
Tiêu Tùng Hứa vẫn tự nhận thức được.
Cậu biết mình đánh không tốt, cũng biết Trì Đông Dương có ý tốt nên chỉ xấu hổ gãi đầu, "Trì Đông Dương, cậu cứ phóng đại quá..."
"Đó không phải là phóng đại đâu!" Trì Đông Dương nhặt quả bóng và đưa nó cậug một tay cho cậu.
Tiêu Tùng Hứa nhìn đối phương một tay cầm bóng với tư thế đẹp trai càng cảm thấy xấu hổ, anh giữ quả bóng cậug cả hai tay và lẩm bẩm với giọng trầm: "Tớ vẫn còn kém xa những người khác..."
"Sóc nhỏ. Nhìn cậu này."
"Ừm?"
Tiêu Tùng Hứa ngước mắt lên và thấy Trì Đông Dương đang đến gần mình.
Chàng trai hơi cong đầu gối, đặt hai tay lên đầu gối, hạ thấp chiều cao và nhìn Tiêu Tùng Hứa từ góc độ thụ động với đầu hơi ngẩng lên.
Trì Đông Dương vốn luôn cao ráo, rạng ngời lại đối xử với cậu cậug thái độ "dễ chịu" như vậy, khiến Tiêu Tùng Hứa vừa chua vừa ngọt, vừa cảm thấy an toàn.
"Sóc nhỏ, cậu không giống người khác, cậu rất đặc biệt. Cậu có biết điều đó không?" Trì Đông Dương nhìn chằm chằm vào cậu rồi hỏi.
Tiêu Tùng Hứa ôm chặt quả bóng, dùng ngón tay cào vào đường may của quả bóng gật đầu: "Ừ."
"Vì cậu là người đặc biệt nên cậu không cần phải yêu cầu mình phải giống người khác."
"..."
"Như lần đầu tiên tớ chơi bóng rổ, không phải là 'Tớ chơi bóng' mà là 'bóng chơi tớ'." Trì Đông Dương chỉ vào sống mũi của mình, "Lúc đó mũi tớ suýt nữa thì bị đập hỏng."
Sau khi nghe mô tả này, Tiêu Tùng Hứa đã tưởng tượng ra chiếc mũi vẹo của Trì Đông Dương.
Một khuôn mặt sạch sẽ và tươi tắn, với đôi lông mày đen, hàng mi dày, đôi mắt đẹp, đôi môi thanh tú...
Và chiếc mũi vẹo.
"hì hì." Tiêu Tùng Hứa muốn cười khúc khích, nhưng cả hai tay đều bị quả bóng rổ chiếm giữ, cậu giơ tay lên nửa chừng rồi lại đặt lại.
Nhưng lần này sau khi buông tay xuống, vai cậu nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lúc đầu.
"Cậu đang cười tớ à?" Trì Đông Dương cố tình trêu chọc cậu.
Tiêu Tùng Hứa lắc đầu, "Không. Tớ chỉ mừng vì cậu không có chiếc mũi vẹo."
"Lần đầu tiên tớ chơi bóng, thảm không nỡ nhìn. Cậu xem, đây cũng là lần đầu tiên cậu chơi bóng. Cậu chơi tốt như thế?" Trì Đông Dương vươn tay vỗ nhẹ quả bóng rổ trong tay Tiêu Tùng Hứa.
Một cú sốc nhẹ được truyền qua bề mặt quả bóng rổ đến lòng cậu tay của Tiêu Tùng Hứa.
Một chút ngứa.
Sau đó, Trì Đông Dương đứng thẳng và chạy về phía sau để nới rộng khoảng cách.
Anh đứng dưới rổ bongd và dang tay ra hiệu cho cậu——
"Sóc nhỏ, cậu có muốn ném thử không?"
Tiêu Tùng Hứa lắc đầu như nguầy nguậy, "Không! Tớ không thể ném vào được!"
Đây không phải là tự ti. Mà là cậu thực sự ném không được.
Cho đến bây giờ Tiêu Tùng Hứa ôm bóng tổng chưa đến 10 phút. Cậu thậm chí không thể ném bóng cách mình một mét.
Trì Đông Dương nắm chặt tay và gõ vào vai mình, ra hiệu rằng anh có thể là chỗ dựa của đối phương, "Tin tớ đi! cậu nhất định ném vào được."
Dù ở rất xa nhưng giọng nói của chàng trai vẫn rất dễ lây lan.
Tiêu Tùng Hứa gần như không thể có bất kỳ nghi ngờ nào. Cậu bèn thử ném.
Tiêu Tùng Hứa nghiến răng, dùng hết sức lực, nhìn về hướng rổ và ném quả bóng rổ trong tay...
Sau đó, cậu nhìn thấy quả bóng rổ rơi rất gần mình theo hình parabol quen thuôc. Quả nhiên, nó vẫn như vậy.
Tuy nhiên.
Trong khi Tiêu Tùng Hứa ném bóng, Trì Đông Dương cũng ra tay.
Chàng trai di chuyển nhanh như gió và chớp.
Giống như một đám mây đen đột ngột che phủ bầu trời.
Tiêu Tùng Hứa nhìn thấy đôi mắt của anh ta bị bao phủ bởi bóng cậu.
Khi quả bóng rổ dừng lại ở điểm cao nhất của parabol, nó đã bị bàn tay to lớn của Trì Đông Dương bắt kịp khi anh nhảy lên.
Sau đó, chàng trai quay người lại và ném quả bóng đi——
"Bộp"!
Bóng đã vào rổ.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"
"Anh Trì đang thể hiện tài năng của mình! Sao các cậu không vỗ tay?"
"Tuyệt vời, Master Trì, cậu có thể dạy tớ chiêu này không?"
"Dạy cậu. Cậu cũng phải xem mình có học được không. Đầu tiên, cậu có thể ở trên không được không?"
Các đồng đội bên lề ngay lập tức phân tích độ khó kỹ thuật của động tác này.
Nhưng người liên quan, Trì Đông Dương, vỗ nhẹ lớp bụi không cần thiết trên tay, quay về phía Tiêu Tùng Hứa, mỉm cười nói: "Nhìn xem, cậu ném trúng rồi."
Mọi người: "?"
Tiêu Tùng Hứa không hiểu luật chơi bóng rổ, ngơ ngác hỏi: "Nhưng vừa rồi không phải cậu ném nó sao?"
"Nhưng cậu đã ném bóng." Trì Đông Dương nghiêm túc nói: "Tớ chỉ là công cụ trung gian mà thôi."
Mọi người: "??"
Tiêu Tùng Hứa quay lại nhìn những người chơi bóng ở bên lề.
Các bạn học liếc nhìn nụ cười "gió xuân ấm áp" của Trì Đông Dương và hiểu ngay——
"Đúng, đúng! Bóng rổ là như thế này."
"Ai ném bóng ra ngoài, tỷ số thuộc về ai ném bóng ra ngoài".
"Ừ, ừ, bất kể chuyện gì xảy ra ở giữa."
"Ừ, ừ, dù có đá vào giữa đất thì con sóc nhỏ cũng ghi bàn."
Đây có phải là luật của bóng rổ không?
Tiêu Tùng Hứa sửng sốt nghĩ.
Vậy thì có vẻ như bóng rổ không khó chơi?
"Như thế nào, cậu có muốn tham gia cùng bọn tớ không?" Trì Đông Dương lại mời Tiêu Tùng Hứa, "Lần này chúng ta sẽ thi đấu đồng đội."
"Tớ... có thể không?" Tiêu Tùng Hứa do dự.
"Tại sao không?" Trì Đông Dương hỏi những người chơi khác: "Vừa rồi quả bóng của sóc nhỏ thế nào?"
Các bạn cùng chơi bóng
"Quá tuyệt luôn!"
"Làm sao mà nó có thể bị rơi ngay chỗ Trì Đông Dương có thể bắt được?"
"Chỉ cần lệch một chút thôi, Trì Đông Dương sẽ không thể ném vào được."
"Vậy quả bóng này có liên quan gì đến Trì Đông Dương? Đều là con sóc nhỏ chơi giỏi!"
Tất cả mọi người đều đã nói như vậy, và bóng rổ dường như thực sự rất "đơn giản"...
Tiêu Tùng Hứa nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng đồng ý.
Vì vậy, trong phần thứ hai của tiết thể dục, tất cả học sinh của tự nhiên đều kinh ngạc khi phát hiện——
Sóc nhỏ thực sự đang chơi bóng rổ!
......Đợi đã, có vẻ như cậu đã chơi bóng rổ, nhưng có vẻ như cậu chưa chơi hết mình.
Trước hết, cậu đã nghe nói về mạt chược chưa?
Mạt chược Tứ Xuyên, Mạt chược Quảng Đông, Mạt chược Đài Loan...
Mặc dù giống nhau nhưng có những luật chơi khác nhau ở các khu vực khác nhau và đôi khi chúng thậm chí còn khác nhau hoàn toàn giữa các khu vực.
Vì vậy, những người này không chơi bóng rổ quốc tế.
Đó là "Bóng rổ sóc."
Ví dụ, Tiêu Tùng Hứa được phép chạy quanh sân với bóng bằng cả hai tay.
Một ví dụ khác, Tiêu Tùng Hứa ném bóng cho Trì Đông Dương, sau khi Trì Đông Dương ghi bàn, các cầu thủ chỉ cổ vũ cho Tiêu Tùng Hứa.
Chẳng hạn, không có người nào chủ động lao vào Tiêu Tùng Hứa để giật bóng.
Một ví dụ khác, Tiêu Tùng Hứa cách cái rổ nào, thì sân bên đó chính là địa bàn của cậu.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tiêu Tùng Hứa...
Sau đó hãy nhìn biểu cảm thích thú của các bạn học.
Những người xem có cảm xúc lẫn lộn——
Sóc nhỏ giống như thường dân duy nhất trong Người sói.
Và mọi người khác trong trò chơi này đều là sói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...