Editor: Nguyetmai
Uống một ly rượu xuống bụng, gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm bất giác nóng lên, lá gan cũng lớn dần, mở hẳn chế độ nói nhiều, "Chị Dạ Lan, bây giờ em cảm thấy trong lòng rất khó chịu, buồn bực vô cùng."
Nói xong, Điềm Tâm lại rót cho mình một ly rượu đầy, uống một hơi cạn sạch.
"Chị Dạ Lan, em cũng không biết rốt cuộc mình làm đúng hay sai. Ban đầu em cảm thấy mình đã hại Dạ, em muốn bù đắp cho anh ấy, em cố ý xa lánh Trì Nguyên Dã, hòng xoa dịu lương tâm của mình, để nội tâm của em có thể dễ chịu một chút. Nhưng tại sao sau khi rời khỏi Trì Nguyên Dã, tim em lại càng thấy đau hơn? Em lớn bằng này rồi, trước giờ chưa từng có cảm giác này, cả người không có sức sống, không có động lực làm gì, ăn gì cũng không thấy ngon."
Điềm Tâm lải nhải không ngừng, hai ly vào bụng đã bắt đầu ngà ngà say.
Ầy, không ngờ sâm panh này lại ngon như vậy.
Hơi đắng, nhưng khi vị rượu lan khắp khoang miệng thì lại đậm đà khôn xiết, ngon vô cùng.
Tô Dạ Lan vừa mỉm cười vừa nghe Điềm Tâm nói ra lời trong lòng mình. Cô ấy không nói lời nào, chỉ yên tĩnh lắng nghe.
"Chị Dạ Lan, chị đã từng có cảm giác này chưa? Rõ ràng hai người ở cùng một nơi, hô hấp chung một bầu không khí, nhưng lại cảm thấy như mình cách người ta ngày một xa hơn. Trông thấy anh ấy càng lúc càng xa dần nhưng em lại không thể làm gì, thật sự rất bất lực." Điềm Tâm càng nói càng ấm ức, men rượu xông thẳng lên làm gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lời nói cũng bắt đầu không lưu loát.
"Cô bé ngốc." Cuối cùng Tô Dạ Lan cũng ngồi thẳng dậy, nói, "Sở dĩ em có cảm giác này, là vì em yêu nó."
Yêu?
Điềm Tâm cầm ly rượu ngây người, sau đó lại cười ngốc ngếch, "Phải, đúng vậy, em yêu anh ấy. Nhưng mà... có phải em rất ích kỉ, rất đáng giận không? Em đẩy anh ấy ra, Trì Nguyên Dã kiêu ngạo như thế, ngông cuồng như thế, lại bị em đẩy ra. Để bù đắp sự hổ thẹn của em với Dạ, em lại khiến Trì Nguyên Dã chịu tổn thương. Chị Dạ Lan, có phải em quá đáng lắm không?"
Đáy mắt trong suốt của Điềm Tâm bị sương mù giăng kín, cô mờ mịt nghiêng đầu nhìn Tô Dạ Lan.
Tô Dạ Lan tao nhã nhấp một ngụm rượu, "Thật ra thằng bé Nguyên Dã này có hơi thiếu dạy dỗ, nó ấy, quen coi mình là nhất, trải qua chuyện này, nó sẽ càng trân trọng em hơn. Vậy nên... chị thấy em không hề quá đáng…"
"Thật ư?" Điềm Tâm ôm ly rượu, "Nhưng em sợ anh ấy... không bao giờ quan tâm đến em nữa."
Tô Dạ Lan bật cười, "Em ấy, đúng là một cô bé ngốc có EQ bằng 0. Sao Nguyên Dã có thể không quan tâm đến em chứ? Em là điểm yếu của thằng bé mà."
Bây giờ Điềm Tâm đã không thể nghe được những gì Tô Dạ Lan nói, cô chỉ thấy bên tai ong ong, cũng hơi chóng mặt.
"Hu hu, em thấy, em hơi nhớ anh ấy rồi." Điềm Tâm tội nghiệp mở miệng.
"Nhớ nó, vậy thì gọi cho nó đi." Tô Dạ Lan nhún vai, lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, sau khi tìm được một dãy số bèn nhấn gọi rồi đưa đến bên tai Điềm Tâm, dỗ cô như dỗ trẻ con, "Điềm Tâm cục cưng, nghe điện thoại đi, điện thoại của Nguyên Dã đấy."
Điện thoại của Trì Nguyên Dã?!
Mắt Điềm Tâm sáng lên, lập tức vứt cơn buồn ngủ ra sau đầu, cô vội cầm điện thoại để bên tai.
Điện thoại tút tút hai tiếng rồi nhanh chóng được nối máy.
Trì Nguyên Dã căn bản không buồn nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, vừa nhấc điện thoại liền nói thẳng, "Nói!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...