Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Editor: Nguyetmai

Sau khi tan học, Điềm Tâm vừa thu dọn đồ đạc vừa nhìn Trì Nguyên Dã cách đó không xa.

Có nên... đi cảm ơn anh ấy một tiếng không?

Người trong lớp dần rời đi hết, Thất Tịch ở lớp bên cạnh đã thu dọn sách vở xong, đứng ở cửa chờ Điềm Tâm, "Điềm Tâm, nhanh lên nào."

"Đến đây." Điềm Tâm đeo cặp lên.

Trì Nguyên Dã cũng hờ hững bước ra ngoài.

"Hi, Nguyên Dã, có phải cậu cũng đi thăm anh tôi không? Chúng ta cùng tới bệnh viện nhé?" Thất Tịch cười híp mắt, chào hỏi Trì Nguyên Dã.

Nghe vậy, bước chân Trì Nguyên Dã hơi khựng lại, cậu hời hợt liếc nhìn Điềm Tâm. Sau đó lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.

Trì Nguyên Dã không đáp lời Thất Tịch, cứ thế đi ra khỏi lớp, vẻ mặt thối hoắc như người ta đang nợ cậu tám triệu vậy.

"Chuyện gì thế này, Điềm Tâm, mình đắc tội với Trì Nguyên Dã từ lúc nào vậy? Sao cậu ta lại làm lơ mình?" Thất Tịch chu môi trừng mắt với Trì Nguyên Dã.


Hiếm khi mới thấy Trì Nguyên Dã lạnh lùng như vậy, trong lòng Điềm Tâm càng thêm khó chịu.

Nhưng mà... tự gây họa không thể sống, chính cô đẩy Trì Nguyên Dã ra thì làm gì có tư cách để đứng đây khó chịu?

Điềm Tâm nhăn mặt, uể oải kéo tay Thất Tịch, "Thất Tịch, chúng ta mau đi thôi..."

***

Trong bệnh viện.

Kim Thánh Dạ lẳng lặng ngồi dựa vào đầu giường, tai đeo tai nghe, không biết đang nghe cái gì.

Không bao lâu sau, Hàn Hữu Thần cũng đến, còn mang theo rất nhiều đồ ăn mà Thất Tịch thích. Thất Tịch vui vẻ bá cổ anh, cọ lên ngực anh hệt như mèo con, "Anh Hữu Thần, biết ngay là anh tốt với em nhất mà. Vừa tan học em đã thấy đói bụng rồi, lúc nãy còn đang nghĩ nếu có nhiều đồ ăn ngon từ trên trời rơi xuống thì tốt biết mấy, sau đấy anh xuất hiện luôn."

"Cô bé ngốc." Chỉ khi nhìn thấy Thất Tịch, gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Hàn Hữu Thần mới xuất hiện nụ cười. Anh xoa đầu cô, "Lại đây ăn, thịt nướng có rất nhiều dầu, đừng để dính lên người."

"Đáng ghét, em đâu phải trẻ con." Thất Tịch bĩu môi lẩm bẩm, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống bên cạnh Hàn Hữu Thần, ngoan ngoãn chờ anh Hữu Thần bày đồ ăn ra rồi đưa đũa đến trước mặt cô.

Đúng là nhét một đống cẩu lương cho cô mà.


Điềm Tâm bày ra vẻ mặt không thiết sống nữa, cô dời tầm mắt, rồi đi đến bên cạnh Kim Thánh Dạ, "Dạ, anh đang nghe gì vậy?"

Kim Thánh Dạ mỉm cười, gỡ một bên tai nghe xuống đưa cho Điềm Tâm.

Điềm Tâm vui vẻ nhận lấy nhét vào tai để nghe, trong tai nghe truyền đến một giọng nữ rất uy nghiêm, nói một tràng tiếng Anh lưu loát.

Điềm Tâm mờ mịt, "Đây là gì vậy?"

"Tin tức."

... Điềm Tâm bái phục, học sinh giỏi nghe tin tức cũng phải nghe tiếng Anh!

Kim Thánh Dạ gỡ nốt tai nghe còn lại xuống, cười nhẹ, "Điềm Tâm, dạo này em cãi nhau với Nguyên Dã à?"

"Không có!" Điềm Tâm lập tức chối bay chối biến.

"Vậy sao bây giờ em và Nguyên Dã không cùng đến thăm anh mà lại đi riêng?"

Điềm Tâm cúi đầu nhìn ngón tay mình, "Đó là vì, là vì... anh nằm viện, em không nỡ để Thất Tịch ở nhà một mình... nên muốn ở cùng cậu ấy."

Kim Thánh Dạ hơi ngẩn ra, "Ý em là, bây giờ em đã dọn khỏi nhà họ Trì? Ở cùng Thất Tịch?"

"Vâng."

Kim Thánh Dạ im lặng giây lát, đột nhiên nói chậm rãi, "Điềm Tâm à, anh không mong em sẽ ôm hết trách nhiệm về mình, càng không mong... em sẽ vì chuyện này mà báo đáp gì cho anh. Điều anh muốn thấy nhất, là em và Nguyên Dã hoà thuận, sống thật vui vẻ, hứa với anh có được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận