Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã vừa đến lớp liền nằm bò ra bàn ngủ.
Cậu ngủ bao lâu thì Điềm Tâm nhìn cậu bấy lâu.
Cho đến khi tiếng chuông ra chơi vang lên...
Hả? Đã ra chơi rồi ư?
Trời đất, tiết này giảng bài gì vậy? Cô hoàn toàn không nghe được gì hết!
***
Giờ thể dục.
Điềm Tâm đến kì kinh nguyệt, cô lười vận động nên trốn tiết học thể dục hôm nay, ngồi một mình trong lớp đọc vở ghi của Kim Thánh Dạ.
Lớp học rất yên tĩnh, chỉ có mỗi mình Điềm Tâm.
Cửa sổ đóng chặt, ánh mặt trời rực rỡ len lỏi vào bên trong, khiến gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm càng thêm trắng nõn.
"Ây da, Lạc Điềm Tâm?" Một giọng nói vô cùng đáng ghét từ cửa sau vọng vào.
Điềm Tâm khẽ nhíu mày, ngước mắt lên nhìn.
Quả nhiên là Tô Tình Không!
Lại là Tô Tình Không!
"Chậc chậc, học bài sao? Da mặt dày đúng là tốt thật, hại Kim thiếu thảm như vậy mà còn không biết xấu hổ ngồi đây đọc sách như không có chuyện gì xảy ra?"
Điềm Tâm hờ hững ngước mắt, "Tô Tình Không, rốt cuộc cậu có ý gì?"
Người này vẫn chưa chịu thôi đúng không?
"Có ý gì? Có ý gì thì trong lòng cô rõ nhất! Cô chính là đồ sao chổi! Hại Kim thiếu thảm như vậy, còn có tư cách gì ngồi ở đây hả?" Tô Tình Không khoanh tay trước ngực, vừa nhắc đến Kim Thánh Dạ làm cô ta càng nói càng tức.
Đàn anh Kim thật sự ngốc quá đi thôi!
Sao anh ấy lại đánh mất tương lai của mình vì loại con gái thế này cơ chứ.
Cô ta vừa nghe được tin là rất có thể mắt của đàn anh Kim sẽ không nhìn thấy được nữa!
Tô Tình Không không biết bản thân cô ta đã khóc thầm trong chăn bao nhiêu lần.
Kim Thánh Dạ là giấc mơ mà cô ta đã kiên trì theo đuổi suốt 5 năm trời.
Trong thời thanh xuân tươi đẹp nhất của một cô gái, liệu có thể có được mấy lần 5 năm?
Nghĩ đến đây, cô ta lại không nhịn được mà trừng mắt nhìn Điềm Tâm.
Ánh mắt kia như muốn khoét một cái lỗ thật to lên người Điềm Tâm vậy.
Điềm Tâm thật sự không chịu nổi nữa, cô gấp vở lại, "Tô Tình Không, sở dĩ tôi nhẫn nhịn vì tôi cảm thấy có lỗi với cậu về chuyện chocolate kia, nhưng chuyện đó không phải là tôi cố ý, tôi vẫn luôn muốn giải thích với cậu. Ai ngờ ngay lúc ấy ba mẹ tôi lại bị tai nạn xe, nên tôi không đến trường được."
Nghe Điềm Tâm nói vậy, Tô Tình Không lại cười lạnh, "Quả nhiên là sao chổi, khắc ba mẹ mình thành ra như vậy, bây giờ lại khắc cả Kim thiếu, tôi thật sự cảm thấy buồn thay cho ba mẹ cô."
Điềm Tâm tức giận, cô vỗ bàn đứng dậy, "Tô Tình Không, cậu có tư cách gì nói tôi hả? Xin hỏi cậu là gì của Dạ? Cậu có tư cách gì đứng đây ra vẻ cao ngạo chỉ trích tôi? Dạ trở thành thế này, suy cho cùng đều do Tô Khả Nhi làm hại!"
Tô Tình Không chống nạnh, khí thế càng thêm ngang ngược, nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, lớn tiếng la hét, "Cô còn không biết xấu hổ mà nhắc đến chị họ tôi? Nếu không phải mưu ma chước quỷ của cô thì chị họ tôi có thể chết ở đáy sông, đến giờ vẫn chưa tìm được xác sao? Lạc Điềm Tâm, cô thật hèn hạ, lại đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác! Thế nào? Là cậy chị họ tôi không thể đối chất với cô chứ gì?"
(#‵′) Đ*ch.
Không được, Điềm Tâm cảm thấy mình sắp tức đến hộc máu đến nơi.
Sao lời nói của Tô Tình Không này, lại khiến người ta bực thế không biết?
Cô thật sự nghi ngờ, rốt cuộc cô ta có biết rõ chân tướng sự việc không mà cứ đứng đây phun nước miếng vào cô thế này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...