Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã đi đến bên cạnh Điềm Tâm, hai tay đút túi, dáng vẻ ngông nghênh bất cần đời.
Đồng tử đen láy của cậu nhìn thẳng về phía trước, ung dung bình tĩnh đi lướt qua người Điềm Tâm.
Không hề dừng lại.
Bước chân cậu mang theo một làn gió nhẹ, làm tóc mai của Điềm Tâm bay bay.
Điềm Tâm ngẩn người, khi kịp hoàn hồn lại thì vóc dáng cao gầy của Trì Nguyên Dã đã biến mất trong phòng làm việc của Hội học sinh.
Cậu… làm như không thấy cô.
Trong lòng thật khó chịu, tại sao lại thấy khó thở thế này? Hai mắt cũng cực kỳ chua chát.
Điềm Tâm vội ngước mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Thất Tịch thở hồng hộc chạy về, cô ấy đứng cạnh Điềm Tâm, hơi khom lưng, một tay chống lên eo, "Mẹ ơi, mệt muốn chết, này, Điềm Tâm, cho cậu đấy, về đọc quyển vở này đi, thế là không cần phải sợ thi cuối kỳ nữa. Ấy, sao mắt cậu đỏ thế?"
Điềm Tâm chớp chớp mắt, nhận lấy quyển vở, "Không sao đâu, Thất Tịch, cảm ơn cậu."
"Chuyện nhỏ. Được rồi được rồi, mau đi thôi, sắp muộn học rồi."
"Ừ!"
***
Sau khi về đến lớp học, Điềm Tâm lười biếng nằm nhoài ra bàn, cả người mệt mỏi.
Các bạn học xung quanh đều đang nói cười ầm ĩ, Điềm Tâm hoàn toàn không có tâm trạng nào, uể oải lật vở.
Đột nhiên, các bạn học vốn đang nô đùa ầm ĩ lại yên lặng như tờ.
Có chuyện gì vậy?
Điềm Tâm ngẩng lên nhìn, lại thấy Trì Nguyên Dã đang cà lơ phất phơ đi về phía này.
Một lần nữa tầm mắt hai người lại chạm phải nhau.
Nhưng lần này, là Trì Nguyên Dã rời mắt trước.
Cậu nghênh ngang khoanh tay trước ngực, đứng ở một chỗ cách Điềm Tâm rất xa, rồi nói với một nữ sinh trông có vẻ hiền lành ngoan ngoãn, "Này, cô."
"Hả?" Nữ sinh khó hiểu chớp mắt.
"Tôi muốn ngồi chỗ của cô, hai chúng ta đổi vị trí!" Giọng điệu tự cao tự đại, đậm chất ra lệnh.
Không hề cho phép nữ sinh kia từ chối.
Nữ sinh kia nào dám chọc giận ông lớn này? Vội vàng gật đầu, không dám chậm trễ mà nhanh chóng thu dọn sách vở của mình, chỉ trong mấy giây đã dọn xong, ôm cặp sách đi về phía Điềm Tâm.
Sau đó, Trì Nguyên Dã ngồi xuống chỗ cách xa Điềm Tâm nhất.
Tên ác ma này... đang cố ý trốn tránh cô.
Trong tình yêu, nếu hai người đều đứng yên tại chỗ không chịu tiến lên, thì sao có thể nắm tay nhau đi tiếp?
Nữ sinh bị Trì Nguyên Dã bắt đổi chỗ đã ngồi xuống cạnh Điềm Tâm, nở nụ cười thân thiết với cô, "Điềm Tâm, chúng ta lại ngồi chung rồi."
Nữ sinh này tên là Lâm Khả Khả, là bạn cùng bàn với Điềm Tâm vào buổi học đầu tiên, sau đó bị Trì Nguyên Dã ngang ngược tách ra vì cậu muốn ngồi cạnh cô, từ đó mới đổi thành Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã ngồi cùng bàn.
Mà nay mọi chuyện đã thay đổi, vẫn là lớp học đó, vẫn là những con người đó, nhưng Trì Nguyên Dã... đã không chịu ngồi cạnh cô nữa rồi.
Sao Điềm Tâm lại không tài nào cười nổi?
Ôi, phiền quá, Lạc Điềm Tâm, rốt cuộc thì mày đang rối rắm cái gì vậy?
Rõ ràng chính mày là người đẩy Trì Nguyên Dã ra trước mà!
Điềm Tâm lắc lắc đầu.
Tiếng chuông vào học vang lên, cô giáo dạy Văn đã cầm sách giáo khoa bước vào, "Các em, hôm nay chúng ta học bài 12, các em hãy lật đến trang..."
Điềm Tâm không có tâm trạng nghe giảng mà cứ chống má nhìn vào bóng lưng Trì Nguyên Dã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...