Editor: Nguyetmai
Chuyện này…
Trì Nghiêm liếc Trì Minh Mỹ.
Trì Minh Mỹ thở dài, sờ đầu Điềm Tâm, "Điềm Tâm cục cưng à, dì biết cháu thấy có lỗi với Dạ, nhưng ở lại nhà họ Trì cũng không ảnh hưởng gì đến việc cháu cùng Thất Tịch đến bệnh viện chăm sóc Dạ, cục cưng, đừng đi có được không?"
Hic hic, sao dì Trì lại nói thế chứ, mấy lời cuối cùng kia đâm trúng vào tuyến lệ của Điềm Tâm làm cô càng muốn khóc.
"Không phải vậy, dì à, cháu không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người, hơn nữa ở cùng với Thất Tịch, cũng tiện chăm sóc cậu ấy…"
Thôi được, thấy Điềm Tâm kiên quyết, Trì Minh Mỹ với Trì Nghiêm cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể đồng ý.
Thu dọn hành lý xong, Điềm Tâm kéo xuống tầng một, phát hiện dì Trì và chú Trì đang đứng chờ mình ở cửa.
Chỉ là… không thấy Trì Nguyên Dã.
Thật ra thì, Trì Nguyên Dã không có ở đây cũng không hẳn là không tốt.
Nếu nhìn thấy anh ấy, quyết tâm mình vất vả lắm mới đưa ra được lại bị dao động.
"Hu hu, cục cưng, bao giờ cháu lại dọn về đây? Dì không nỡ rời xa cháu." Trì Minh Mỹ ôm Điềm Tâm vào lòng vừa xoa vừa ấn.
"Thôi nào, nhà họ Kim cũng ở gần nhà họ Trì chúng ta. Lái xe mười mấy phút đã đến, hơn nữa có phải là Tiểu Điềm Tâm không về nữa đâu." Trì Nghiêm vỗ lưng an ủi Trì Minh Mỹ.
Tài xế nhà họ Kim đã đến cửa, Điềm Tâm kéo hành lý, "Chú Trì, dì Trì, cháu đi đây…"
"Lúc nào cháu muốn về thì về, biết chưa?"
"Vâng vâng, cháu biết rồi." Điềm Tâm gật đầu lia lịa.
Thời tiết u ám khiến cho người ta chợt cảm thấy buồn bã.
"Vậy, chú Trì, dì Trì, cháu đi đây." Điềm Tây vẫy tay với bọn họ, ngồi vào trong xe.
Chiếc xe SUV màu đen chậm rãi chạy đi, hoàn toàn rời khỏi nhà họ Trì.
Điềm Tâm quay lại nhìn biệt thự nhà họ Trì mà mình đã ở rất lâu, tâm trạng còn nặng nề hơn cả thời tiết.
Sau khi Trì Nguyên Dã về đến nhà… phát hiện mình không có ở đó, anh ấy sẽ phản ứng ra sao?
Có tức giận không? Có nổi điên không?
Xin lỗi, xin lỗi Trì Nguyên Dã…
Nhưng mà em, sau khi Dạ biến thành bộ dạng này, em thật sự không thể vui vẻ nói chuyện tình yêu với anh…
Nếu sinh hoạt dưới một mái nhà làm cả hai cùng lúng túng, chi bằng cô rời đi…
***
Bên kia.
Cố Dĩ Phong vừa đẩy cửa ra, Tô Khả Nhi liền vội vàng nghênh đón, nôn nóng hỏi, "Thế nào?"
Cố Dĩ Phong lắc đầu.
Khuôn mặt còn đang tươi cười của Tô Khả Nhi lập tức xụ xuống, nụ cười nguội lạnh, sầm mặt đi vào nhà.
"Khả Nhi…" Thấy Tô Khả Nhi tức giận, Cố Dĩ Phong vội đuổi theo, ngồi xuống ghế salon cùng Tô Khả Nhi rồi ôm lấy cô ta, "Thật sự anh đã làm như em dạy anh, thuê hai người đi bắt cóc Lạc Điềm Tâm, sau đó mang cô ta đến một nơi không người rồi giết chết, ban đầu rất thuận lợi, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, tên Trì Nguyên Dã đó lại chạy tới, trong hai người anh thuê kia có một người còn là phụ nữ trung niên, sao có thể đánh thắng Trì Nguyên Dã?"
"Được rồi được rồi." Tô Khả Nhi không kiên nhẫn nghe cậu ta nói, "Chút việc nhỏ này anh cũng không làm xong, anh thử nói xem anh còn có thể thay em làm gì? Một cơ hội tốt lại bị anh lãng phí mất!"
"Khả Nhi, chuyện này thật sự không thể trách anh, tha thứ cho anh đi mà, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội…" Cố Dĩ Phong nói xong thì vùi mặt vào ngực Tô Khả Nhi, không đợi được mà hôn lên xương quai xanh của cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...