Editor: Nguyetmai
"Anh buông em ra trước đã…" Điềm Tâm cố gắng hất tay cậu ra.
"Không buông, tuyệt đối không buông, Lạc Điềm Tâm, anh không cho phép em có suy nghĩ này, nhân lúc còn sớm, anh khuyên em hãy bỏ ngay ý nghĩ này đi, có nghe hay không?!"
Điềm Tâm lắc đầu, "Trì Nguyên Dã, chúng ta không nên ích kỷ như vậy, hãy nghĩ đến Dạ, anh ấy còn đang nằm trong bệnh viện... mắt anh ấy không nhìn thấy gì, tại em nên anh ấy mới không nhìn thấy, bây giờ em... bây giờ em thật sự không thể để mặc Dạ đau khổ trong bệnh viện với đôi mắt mù, còn em, lại vẫn ở bên anh yêu đương đùa vui..."
Trì Nguyên Dã nghe xong, môi mỏng không tự chủ được mà mím thành đường thẳng.
Điềm Tâm tránh khỏi trói buộc của Trì Nguyên Dã, trầm mặc kéo giãn khoảng cách với cậu, "Cho nên, khoảng thời gian này chúng ta cứ giữ khoảng cách một chút đi, không cần phải quá thân mật."
Nói xong, Điềm Tâm cảm thấy nước mắt mình sắp không kìm được nữa, cô vội vã quay người đi, cắn chặt môi.
Đang định cất bước chạy vào trong biệt thự thì Trì Nguyên Dã đột nhiên cất tiếng gọi cô lại, "Em muốn chia tay với anh?"
Chia tay?
Cô muốn... chia tay với Trì Nguyên Dã?
Điềm Tâm ngây ra.
Khi nghe được hai từ "Chia tay" này, lòng cô liền khó chịu muốn chết.
Điềm Tâm không trả lời câu hỏi của Trì Nguyên Dã, sải bước chạy như bay vào nhà, không để ý đến ánh mắt khác thường của chú Trì dì Trì mà trực tiếp nhốt mình vào trong phòng.
Sh*t!
Trì Nguyên Dã đạp mạnh lên cây to bên cạnh, gương mặt tuấn tú giăng đầy mây đen.
Trì Minh Mỹ đang tò mò không hiểu sao hôm nay Điềm Tâm cứ là lạ, đang định lên lầu xem thử con dâu thì Trì Nguyên Dã vào ngay phía sau.
"Nguyên Dã, Điềm Tâm sao vậy? Mẹ thấy hình như tâm trạng con bé không tốt lắm?" Trì Minh Mỹ tiến lại.
Trì Nguyên Dã đút hai tay vào túi, mặt sa sầm, vô cảm đi về phía trước. Trì Minh Mỹ theo sát phía sau, miệng không ngừng khuyên bảo.
"Ơ? Sao mẹ thấy vẻ mặt con cũng là lạ thế? Cãi nhau với Điềm Tâm à? Ây da, con nói xem nào, con là nam sinh mà tức giận với nữ sinh như con bé làm cái gì? Mẹ nói cho con nghe, bất kể chuyện gì con cũng phải nhường Điềm Tâm, biết không?"
Rầm…
Còn chưa nói hết câu, Trì Nguyên Dã đã về tới phòng mình, cậu thô bạo đóng mạnh cửa phòng.
Trì Minh Mỹ bị ngăn ngoài cửa, sờ mũi, "Hai đứa nhỏ này, rốt cuộc thế nào vậy?"
Không bao lâu sau, trong phòng Trì Nguyên Dã liền vang lên tiếng đập đồ.
Trì thiếu mà nổi giận thì thấy gì đập đó, thấy cái gì khó chịu là đá cái đó, hai mắt như sắp phun lửa vậy.
Con nhóc tiểu học đáng chết này, lại nói cái gì mà, bình tĩnh hai ngày?
Cô ấy tưởng đang quay phim truyền hình sao?
Bình tĩnh cái búa!!!
Nhưng ngẫm lại thì, đúng là vì Điềm Tâm mà Dạ mới bị thương.
Nhưng… cậu nguyện ý cùng cô đi chăm sóc Dạ, vậy mà con nhóc tiểu học đáng chết này còn đẩy cậu ra, muốn duy trì khoảng cách với cậu, rốt cuộc là cô có ý gì?
Sau khi phá tung căn phòng lên, Trì Nguyên Dã phách lối bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, buồn bực kéo cổ áo!
Bực bội phát điên.
Không, thay vì nói là bực bội, thì nó giống như… là sợ hãi?
Cậu sợ con nhóc tiểu học sẽ một mực duy trì khoảng cách với cậu, cậu… sẽ phát điên mất nếu cô ấy rời đi!
Từ nhỏ đến lớn, đồ vật mà Trì Nguyên Dã cậu muốn, chỉ cần ngoắc tay là dễ dàng lấy được!
Bắt đầu từ khi nào mà cậu lại biến thành bộ dạng này? Chỉ vì một câu nói của con gái mà bực bội không chịu được?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...