Editor: Nguyetmai
"Kim thiếu nằm viện? Anh ấy bị sao vậy?" Tô Tình Không vừa cuống vừa giận.
"Cụ thể chị cũng không rõ, nhưng tình huống không tốt, Kim thiếu bị thương rất nghiêm trọng!"
"Đang yên đang lành, tại sao anh ấy lại bị thương?" Tô Tình Không nôn nóng hỏi.
"Hôm đó Lạc Điềm Tâm gọi đến rất nhiều người, Kim Thánh Dạ cũng ở đó, cô ta cậy có nhiều người làm chỗ dựa nên đẩy chị xuống lầu. Lúc đó chị nóng nảy, con thỏ tức giận còn cắn người mà, đúng không? Khi ấy chị thật sự không còn cách nào khác, nên mới tiện tay cầm một bình hoa đập về phía Lạc Điềm Tâm, ai ngờ lòng dạ con tiện nhân này lại xấu xa như vậy, thế mà lại kéo Kim Thánh Dạ đứng bên cạnh sang làm bia đỡ đạn! Sau đó, sau đó bình hoa, liền đập trúng vào Kim Thánh Dạ… vết thương ấy rất nghiêm trọng, cả người toàn là máu!"
Vẻ mặt Tô Tình Không tràn đầy khiếp sợ, không dám tin vào điều mình nghe.
"Tình Không, em thấy chưa? Tất cả những chuyện này đều do Lạc Điềm Tâm gây ra, Kim thiếu vô tội, nhưng chính cô ta đã hại Kim thiếu phải vào viện, nếu không lúc này người đang nằm trong bệnh viện, phải là Lạc Điềm Tâm mới đúng!" Nói đến đây, mặt Tô Khả Nhi lộ ra vẻ hung ác, dữ tợn.
Tô Tình Không siết chặt nắm đấm, cắn chặt môi mình. Ngay sau đó quay đầu muốn chạy ra ngoài.
"Tình Không, em định đi đâu?" Tô Khả Nhi kéo Tô Tình Không lại.
Tô Tình Không liều mạng giãy giụa, "Chị họ, chị buông em ra, em phải đi tìm con ả tiện nhân Lạc Điềm Tâm này để tính sổ! Em muốn giết cô ta!"
"Tình Không, em bình tĩnh một chút, đừng kích động quá như thế, đối phó với Lạc Điềm Tâm không thể vội được đâu! Em không nên giống chị, đấu với Lạc Điềm Tâm, kết quả lại vứt bỏ cả tương lai của mình!"
"Hu hu…" Tô Tình Không lo lắng đến phát khóc, lẩm bà lẩm bẩm, "Kim thiếu, đúng rồi, Kim thiếu vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, em phải đi thăm anh ấy, vậy em đi thăm anh ấy…"
"Khoan đã." Tô Khả Nhi vội gọi Tô Tình Không lại, nhét vào tay cô ta một tờ giấy, "Trên này là địa chỉ bệnh viện mà Kim Thánh Dạ đang nằm, nhớ kỹ, đến nhìn qua là được rồi, tuyệt đối không được kích động, chúng ta có rất nhiều cách để đối phó với Lạc Điềm Tâm."
Nước mắt Tô Tình Không rơi lã chã, mở tờ giấy kia ra, "Chị họ, chị lấy địa chỉ này ở đâu?"
"Ôi trời, em đừng để ý đến cái này, mau đi thăm đi. Còn nữa, tuyệt đối không được nói cho người khác biết tung tích của chị! Cứ vờ như chưa từng gặp chị, chị sợ bị Lạc Điềm Tâm trả thù lắm, biết không?"
"Vâng, em biết rồi! Cảm ơn chị, chị họ!" Tô Tình Không vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Nhìn Tô Tình Không chạy đi, vẻ mặt yếu đuối của Tô Khả Nhi dần biến mất, ánh mắt đầy vẻ thâm độc.
Lạc Điềm Tâm, mày chờ đó cho tao, nhất định tao sẽ cho mày biết tay.
Hiện tại mình không có cách nào lộ mặt, Tô Tình Không chính là một quân cờ tốt nhất, mình phải giữ thật chặt!
Cô ta vừa nghĩ đến đây, cửa bỗng mở ra, một thiếu niên đeo kính gọng vàng bước vào, bề ngoài nhìn qua rất bình thường, thậm chí trên mặt còn có mấy nốt mụn.
"Có người đến nhà à?" Cố Dĩ Phong đẩy xe đạp vào, hỏi dò.
Tô Khả Nhi nhếch miệng, nghênh đón, "Ừ, em họ em đến thăm em."
Đêm hôm đó, sau khi nhảy sông, đúng là cô ta đã suýt chết thật.
Mặc dù cô ta giỏi bơi lội, nhưng con sông chảy quá xiết. Nếu không phải đúng lúc gặp được Cố Dĩ Phong đi bên bờ, chỉ sợ cô ta đã sớm chết rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...