Editor: Nguyetmai
Kim Thánh Dạ càng dịu dàng thì Điềm Tâm càng áy náy bất an trong lòng.
Cô cắn môi, thấy ống truyền dịch cắm trên mu bàn tay Kim Thánh Dạ đã chảy hết, cô quay đầu chạy ra khỏi phòng bệnh, "Em đi gọi bác sĩ đến rút kim."
"Điềm Tâm..." Kim Thánh Dạ lo lắng nói, "Nguyên Dã, cậu mau đi xem cô ấy đi."
Trì Nguyên Dã đáp một tiếng, cất bước đuổi theo Điềm Tâm.
Điềm Tâm vội vã chạy khỏi phòng bệnh, cản một người y tá lại, nhờ cô ấy vào rút kim cho Kim Thánh Dạ, sau đó yên lặng đi đến cuối hành lang.
Cuối hành lang có một cái cửa sổ sát sàn, Điềm Tâm dựa cả người vào, ánh mắt rời rạc, nước mắt chảy xuống không ngừng.
Trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ: Dạ mù, tại mình mà anh ấy mới mù.
"Này, con nhóc tiểu học." Sau lưng vang lên giọng nói ngông cuồng.
Điềm Tâm chớp mắt, vội vàng lau nước mắt đi.
Trì Nguyên Dã sa sầm mặt, cậu kéo tay Điềm Tâm, đôi mắt đen nhánh áp sát vào cô, "Em khóc hả?"
Điềm Tâm lắc đầu.
Trì Nguyên Dã ôm chặt cô vào lòng, "Khóc thì cứ khóc, bày trò giả vờ mạnh mẽ làm gì? Ở trước mặt anh thì không cần phải giả vờ!"
Điềm Tâm nhắm hai mắt lại, không giãy giụa, "Là em có lỗi với anh ấy."
Trì Nguyên Dã không nói lời nào, mím chặt môi, cậu ôm ghì lấy Điềm Tâm, để mặc cô phóng thích cảm xúc nội tâm trong ngực mình.
***
Bên kia.
Sau khi tan học, Tô Tình Không ngồi trong xe riêng, đứng ngồi không yên.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lâu vậy rồi mà chị họ không liên lạc với mình, gọi điện thoại cho chị ấy thì điện thoại cũng toàn tắt máy.
Rốt cuộc chuyện của mình phải làm thế nào bây giờ?
Tự nhiên đòi mình một trăm nghìn tệ, sau đó cứ thế biến mất không thấy tăm hơi?
Hơn nữa buồn bực nhất là, Lạc Điềm Tâm không tới trường thì thôi, ngay cả Kim thiếu cũng không thấy đến!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thật là sốt ruột muốn chết.
Tô Tình Không buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, ai ngờ một giây tiếp theo, điện thoại di động bỗng loé lên.
Cô ta vội cúi đầu nhìn thử, phát hiện là một số lạ gọi tới.
Ánh mắt cô ta trở nên ảm đạm, lười biếng nhận điện thoại, thất thần đáp, "A lô?"
"Tình Không, là chị." Một giọng nói quen thuộc trầm trầm vang lên ở đầu dây bên kia.
Mắt Tô Tình Không lập tức sáng lên, nắm chặt điện thoại, "Chị họ? Rốt cuộc mấy hôm nay chị đi đâu vậy? Sao không có chút tin tức nào? Không những vậy mà ngay cả Kim thiếu cũng không tới trường, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Mặt Tô Khả Nhi đầy vết xanh tím, vất vả lắm khớp hàm bị trật của cô ta mới về được vị trí cũ, vừa nói vừa mang theo cảm giác đau đớn.
Nghe được câu này, mắt Tô Khả Nhi dần ươn ướt, "Tình Không, em có biết không, suýt nữa chị đã chết rồi."
Tô Tình Không càng thêm lo lắng, "Suýt nữa đã chết? Chị họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải Kim thiếu không đi học cũng có liên quan đến chị không?"
"Haizz, nói ra rất phức tạp, Tình Không, em đến tìm chị đi, chúng ta gặp mặt rồi lại nói tiếp."
"Được, bây giờ chị ở đâu? Em đến tìm chị ngay!"
"Chị ở số XX đường Nhược An, Tình Không, em phải đến một mình, nghe rõ chưa? Tuyệt đối không được để người khác biết em đến tìm chị, phải bí mật tới." Giọng Tô Khả Nhi càng thêm nghiêm túc.
Dù đầy bụng nghi ngờ, nhưng Tô Tình Không vẫn gắng nhịn xuống, gật đầu đáp, "Chị chờ em, em đi tìm chị đây!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...