Editor: Nguyetmai
Trời đất ơi, không thể nào?
Tim Điềm Tâm đập thình thịch.
Ai có thể nói cho cô biết tại sao đột nhiên Nguyên Dã lại xuất hiện không?
Trì Nguyên Dã mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen, tay cầm một chiếc cốc thuỷ tinh trong suốt, có vẻ là đang định đi xuống nhà rót nước uống, sau đó... liền bắt gặp cảnh Điềm Tâm chỉ che mỗi khăn tắm.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, tạo nên một loại hương vị mờ ám không rõ.
Á á á á á á.
Điềm Tâm thét lên che ngực mình, bước chân cũng rối loạn, cứ thế lảo đảo, trượt chân giang tay ngã nhào vào lòng Trì Nguyên Dã.
Đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của Trì Nguyên Dã thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy Điềm Tâm
Hai người chỉ cách nhau một cái khăn tắm, thân thể cọ sát chặt chẽ với nhau.
Vậy mà khăn tắm màu hồng lại như cố tình muốn đối nghịch với Điềm Tâm, lỏng lẻo trượt từ người cô xuống.
Cả người Điềm Tâm hoá đá, không dám cử động chút nào.
Quanh chóp mũi là hơi thở của thiếu niên, hương bạc hà thoang thoảng, ngửi rất thơm, rất... trêu ngươi.
Hu hu, ai đó mau tới cứu cô đi!
Trì Nguyên Dã vừa cúi đầu liền nhìn thấy cảnh xuân trước ngực Điềm Tâm, gương mặt anh tuấn của cậu thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, vội vàng quay mặt đi, "Đáng chết, rốt cuộc em đang làm gì? Buổi tối sao lại mặc thế này, em cố tình phải không?!"
Điềm Tâm tức giận phồng má, cái gì gọi là cố tình chứ?
Chị Trương giúp việc nhà họ Trì vừa mới dọn dẹp vệ sinh phòng khách xong, nghe được tiếng động truyền đến từ tầng hai thì định đi lên cầu thang, "Cậu chủ, cô Lạc?"
Có người tới!
Điềm Tâm quýnh lên, vội vã cúi đầu chỉnh khăn tắm.
Trì Nguyên Dã chửi thầm một tiếng, đôi chân thon dài bước ra chặn đầu hành lang, cảnh cáo, "Không được đi lên!"
Chị Trương chớp chớp mắt, đành vâng rồi lại đi xuống tầng một.
Hu hu, sao không choàng được cái khăn tắm này nữa? Điềm Tâm nóng nảy, càng muốn chỉnh nhanh càng không được, cuối cùng dứt khoát xách khăn tắm đi về hướng phòng mình, còn không quên quay lại nhắc nhở Trì Nguyên Dã, "Trì Nguyên Dã, không cho phép anh quay đầu lại!"
Trì Nguyên Dã bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực dựa vào tường.
Điềm Tâm chạy trốn như bay về được đến phòng của mình, nhanh chóng mặc đồ lót và đồ ngủ vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phù phù, rốt cuộc được cứu rồi.
Vừa rồi đúng là xấu hổ muốn chết, có phải mình đã bị Trì Nguyên Dã nhìn sạch rồi không?
Điềm Tâm đau khổ than thở ngã xuống giường, tiện tay với một cái gối bịt kín mặt mình. Cố gắng tự thôi miên bản thân phải quên đi cảnh tượng lúng túng bị Trì Nguyên Dã nhìn sạch vừa rồi.
Rầm rầm rầm.
Có người không chút khách khí đạp cửa phòng Điềm Tâm.
Không cần đoán cũng biết, nhất định là tên nhóc thối Trì Nguyên Dã kia. Cô cảm thấy mình không có chút mặt mũi nào để gặp cậu nữa! /(T o T)/~~
Thôi mình cứ vờ như đã ngủ rồi là được.
Điềm Tâm trở mình, nằm yên bất động.
Ai ngờ Trì Nguyên Dã không hề có ý định từ bỏ, lại đạp cửa rầm rầm hai tiếng, giọng nói kiêu căng phách lối truyền từ ngoài cửa vào, "Con nhóc tiểu học, em thi gan đấy à? Còn không mau mở cửa ra cho anh!"
A a a, không nghe thấy, cô không nghe thấy gì hết.
Điềm Tâm hét thầm.
"Anh đếm đến ba, nếu em còn chưa chịu mở cửa ra cho anh thì anh gỡ cửa phòng em luôn, em có tin không?" Giọng điệu không ai bì nổi, tràn ngập tính uy hiếp của cậu thiếu niên vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...