Editor: Nguyetmai
Cái gì mà bao giờ kết hôn chứ?
Cô vẫn còn là vị thành niên mà?
Điềm Tâm rất ngại trả lời vấn đề như vậy, ôm cốc nước uống ừng ực.
"Chờ lúc nghỉ đông, Nguyên Dã, con dẫn Điềm Tâm sang Anh chơi đi, không phải lâu lắm rồi con chưa về à?" Trì Minh Mỹ hưng phấn đề nghị.
Nước Anh?
Quốc gia mà Trì Nguyên Dã lớn lên!
Mắt Điềm Tâm sáng lên, không kìm được mà thấy hơi mong đợi.
Nhưng Trì Nguyên Dã vừa nghe được lời này thì sắc mặt lại trở nên cực kỳ không tốt.
Nếu quay lại nước Anh thì sẽ gặp người kia.
Nghĩ đến đây, Trì Nguyên Dã liếc mắt nhìn Điềm Tâm đang làm bộ làm tịch uống nước, môi mỏng không tự chủ được mà mím thành đường thẳng.
Bây giờ… còn chưa đến lúc để con nhóc tiểu học này gặp người kia.
Trì Nguyên Dã không đáp lại đề nghị của Trì Minh Mỹ mà trực tiếp đẩy ghế ra, "Con lên lầu trước đây."
Điềm Tâm vội vàng buông cốc xuống, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng đi lên cầu thang xoắn ốc, hai tay đút túi quần của Trì Nguyên Dã.
Kỳ lạ, là ảo giác của cô sao?
Sao cô cứ cảm thấy như Trì Nguyên Dã… đang trốn tránh điều gì?
"Đứa bé này." Trì Minh Mỹ lắc đầu, lại gắp thêm cho Điềm Tâm một đũa thức ăn, "Tiểu Điềm Tâm, cháu ăn nhiều một chút, dì thấy mấy ngày nay cháu gầy đi rồi, thật đau lòng muốn chết."
"Cảm ơn dì."
"Đúng rồi, hai đứa vừa mới nói, cô gái bắt cóc Nguyên Dã kia, đã nhảy sông tự tử?" Trì Minh Mỹ đột nhiên đổi đề tài.
Ánh mắt Điềm Tâm hơi ảm đạm, "Vâng, chính mắt cháu và Trì Nguyên Dã nhìn thấy Tô Khả Nhi nhảy xuống sông."
Trì Minh Mỹ hầm hừ, "Sao dì cứ cảm thấy chuyện không đơn giản như thế? Đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể của Tô Khả Nhi đó."
Hình như là vậy…
Nhưng mà, con sông đó chảy xiết như vậy, hơn nữa còn ngã xuống từ chỗ cao mức ấy, chết là chắc rồi.
Tìm được thi thể… chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
***
Sau bữa cơm, Điềm Tâm đi lên lầu, uể oải tìm quần áo để thay, chuẩn bị đi tắm.
Đầu óc cô rối loạn, lo lắng không biết sau khi tỉnh lại Dạ có bị di chứng nào không, dù sao cậu cũng bị bình hoa đập vào đầu.
Ngoài ra, cô còn khá kiêng dè vụ nhảy sông của Tô Khả Nhi.
Còn cả… phản ứng khác thường của Trì Nguyên Dã ban nãy nữa.
Đến nay ba mẹ còn chưa tỉnh lại, thân phận của mình còn chưa rõ.
Haizz, thật là phiền.
Điềm Tâm rối rắm gãi đầu, đi về phía phòng tắm.
Mở vòi hoa sen, Điềm Tâm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lên, để mặc cho nước gột rửa mặt mình.
Nếu như có thể cọ rửa hết mấy chuyện phiền lòng này đi thì tốt quá!
Điềm Tâm đờ đẫn tắm rửa, một lúc lâu sau, cô tắt vòi sen, lau người rồi định quay sang lấy đồ lót cùng quần áo ngủ.
Ai ngờ ngay sau đó, cô liền ngây người tại chỗ.
Quái lạ, đồ lót với quần áo ngủ của cô đâu?
Điềm Tâm khó tin mà chớp chớp mắt tìm kiếm một lượt.
Tiêu rồi, thế mà cô lại để cả đồ lót lẫn quần áo ngủ ở hết trong phòng ngủ!
OMG!
Phải làm sao bây giờ?
Điềm Tâm loã thể, quay lại nhìn đống quần áo mình vừa thay ra vứt dưới đất, bị nước làm ướt hết.
Không, cô không mặc lại đâu!
Điềm Tâm cắn môi, tìm được một cái khăn tắm ở trong ngăn kéo phòng tắm, bọc chặt trước ngực mình.
Khăn tắm rất nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng che kín cái mông.
Mặt Điềm Tâm hơi ửng đỏ, cắn môi rồi lặng lẽ mở cửa phòng tắm ra.
Lúc này trong hành lang không có ai, cô chỉ cần nhanh chóng chạy về phòng mình là ok!
Điềm Tâm âm thầm cổ vũ bản thân, quyết định nhấc chân chạy.
Mắt thấy thắng lợi sắp đến, ai ngờ vào đúng thời khắc này, nắm cửa phòng Trì Nguyên Dã bỗng chậm rãi chuyển động.
Ngay sau đó, cửa phòng bị người ta mở ra từ bên trong…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...