Editor: Nguyetmai
Cô y tá có chút không dám tin, "Sao?"
Trì Nguyên Dã không nhịn được cau mày, tức giận nhìn cô ta chằm chằm, "Tôi bảo cô cút xa ra chút!"
Cô y tá uất ức trong lòng, nhìn Điềm Tâm đang rúc vào trong ngực Trì Nguyên Dã rồi giậm chân rời đi.
Trong nháy mắt phòng khách chỉ còn lại Điềm Tâm với Trì Nguyên Dã.
Oh, yes, quân địch đã rút, hủy bỏ báo động!
Thấy Trì Nguyên Dã hờ hững với bà chị y tá kia, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho cô ta, Điềm Tâm tỏ ra rất hài lòng, cô cười hì hì xoa xoa mái tóc đen của cậu, "Ngoan lắm."
Con nhóc đáng chết này!
Khóe miệng Trì Nguyên Dã hơi giật giật.
Tâm trạng đã trở nên vui vẻ nên Điềm tâm muốn rời khỏi đùi Trì Nguyên Dã, ai ngờ gáy lại bị người kia bá đạo giữ lấy.
"Anh làm cái gì thế?" Điềm Tâm rụt người về sau.
Trì Nguyên Dã nở nụ cười như ác ma, gương mặt tuấn tú tiến tới gần Điềm Tâm, "Con nhóc tiểu học, hình như vừa rồi dáng vẻ của em rất oai phong mà, nhỉ?"
Hỏng rồi, đây là… vẻ mặt của sói đói vồ mồi đây mà!
Điềm Tâm vội xua tay, cười hì hì, "Không có không có, ai có thể ra oai với anh chứ? Anh muốn xưng thứ hai, không ai dám bảo mình thứ nhất đâu!"
"Vậy sao?" Trì Nguyên Dã híp đôi mắt nguy hiểm lại, nâng cằm Điềm Tâm lên.
Điềm Tâm thật sự quá quen thuộc với động tác này rồi!
Mỗi lần Trì Nguyên Dã muốn cưỡng hôn thì luôn siết chặt cằm cô như vậy!
Ôi trời ơi, lại nữa sao? Sao tối nay anh ấy lại "không biết thỏa mãn" như vậy chứ?
Nhìn gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã từ từ phóng đại trước mặt mình, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Thất Tịch vặn eo bẻ cổ đi ra từ bên trong.
Ai ngờ mới vừa bước ra thì đã thấy Điềm Tâm mập mờ ngồi lên đùi Trì Nguyên Dã trên ghế sofa, hai người dán chặt ở một chỗ, lại còn xém hôn nhau nữa!
Nghe thấy tiếng động ở sau lưng, Điềm Tâm quay người xem phía sau, vừa mới nhìn thì đã thấy Thất Tịch đang cười xấu xa dựa trên tường, xua tay, "Sorry! Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi, coi như mình không tồn tại là được rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm lập tức đỏ ửng, vội vàng nhảy xuống khỏi đùi của Trì Nguyên Dã, "Thất Tịch, không phải vậy…"
"Ôi trời, cứ tự nhiên đi, đây là chuyện bình thường giữa các cặp đôi trẻ thôi mà, mình rất tôn trọng các cậu."
Điềm Tâm cạn lời.
Nhưng Trì Nguyên Dã thì mặt không đỏ, tim không đập nhanh, cậu đứng thẳng người khó chịu nhìn Thất Tịch chằm chằm, "Cậu thật biết chọn thời điểm ra ngoài đó!"
Thất Tịch vội vô tội trừng mắt, "Vậy bây giờ mình giả bộ như không thấy, đi vào trong lần nữa được chưa?"
Trì Nguyên Dã kiêu ngạo hất cằm hừ lạnh, "Nói nhảm nhiều quá, đi vào cho tôi!"
M* nó, ác ma này thật sự không có chút nể nang gì cả.
Cô mới không ngồi chờ chết đâu! Nghĩ tới đây Điềm Tâm kéo Trì Nguyên Dã đi ra bên ngoài, "Được rồi, Thất Tịch, trời tối quá rồi, chúng mình về đây, ngày mai mình lại đến bệnh viện thăm Dạ."
***
Lúc Điềm Tâm ngồi vào trong xe mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trì Nguyên Dã dùng một tay nắm lấy vô lăng, tay khác thì chống cằm, "Em gấp như vậy làm gì hả? Anh còn có thể ăn em trong phòng bệnh sao?"
"Không phải đâu, chú với dì còn đang chờ chúng ta ở nhà đó, bọn họ sẽ lo lắng lắm, về sớm để bọn họ nhìn thấy anh cũng sẽ yên tâm hơn."
Đang nói thì đột nhiên có chiếc Porsche màu đỏ ở đối diện bấm còi về phía Điềm Tâm với Trì Nguyên Dã.
Ánh mắt của Trì Nguyên Dã sáng lên, tốc độ lái chậm lại rồi chạy song song với chiếc Porsche đó, ngay sau đó hạ cửa kính xe xuống.
Tấm kính thủy tinh của chiếc Porsche bên cạnh cũng hạ xuống, một cô gái xinh đẹp dáng người gợi cảm cười rực rỡ với Trì Nguyên Dã, "Ồ, Trì thiếu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...