Editor: Nguyetmai
Sự đau nhức truyền tới từ trên đầu cũng chẳng bằng nỗi đau trong lòng Tô Khả Nhi!
Cô ta thật sự không hiểu, rốt cuộc Lạc Điềm Tâm có gì tốt chứ?
Mình kém cô ta ở điểm nào?
Không biết là vì đau đớn hay là đau lòng, nước mắt của Tô Khả Nhi càng không ngừng chảy ra, đọng lại trên khóe mắt.
Không cam lòng, cô ta thật không cam lòng!
"Quỳ xuống xin lỗi cô ấy cho tôi!" Giọng nói của Trì Nguyên Dã mang đầy tính ra lệnh.
Xin lỗi sao?
Tại sao cô ta phải xin lỗi Điềm Tâm chứ?
Tô Khả Nhi không khuất phục ngẩng đầu, miệng ngậm chặt chẳng nói một lời.
"Đáng chết, tôi bảo cô nói xin lỗi, cô bị điếc à?" Tiếng rống giận dữ như tới từ địa ngục của Trì Nguyên Dã gào thét bên tai Tô Khả Nhi.
Cuối cùng Tô Khả Nhi cũng mở miệng, "Trì thiếu, vì một đứa con gái như vậy có đáng không? Mặt Lạc Điềm Tâm không xinh, dáng người cũng chẳng có, rốt cuộc cô ta có gì tốt chứ?"
Nói xong, cô ta vừa vươn tay chỉ vừa nhìn Điềm Tâm chằm chằm, dáng vẻ đau đớn tột độ.
Trì Nguyên Dã khó chịu vô cùng, đứa con gái đáng chết này dám nói con nhóc tiểu học của cậu mặt không đẹp người không xinh sao? Rõ ràng con nhóc tiểu học rất dễ thương, mắt cô ta bị mù à? Lại có thể nói xấu người của cậu như vậy?!
Bàn tay nắm tóc Tô Khả Nhi dùng nhiều lực hơn, Trì Nguyên Dã hung hăng quăng cô ta sang bên cạnh.
Tô Khả Nhi chật vật té ngã trên mặt đất, cả người rã rời đau muốn chết.
"Cô ấy có mặt đẹp dáng xinh hay không thì đến phiên cô soi mói lúc nào vậy? Cho dù cô ấy không có gì thì tôi vẫn yêu!" Trì Nguyên Dã giận dữ nhìn Tô Khả Nhi chằm chằm, câu nói đầy tình cảm ấy bật thốt lên từ trong miệng cậu.
Điềm Tâm khẽ giật mình, ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt đang cảnh cáo Tô Khả Nhi của Trì Nguyên Dã.
Oán hận tích tụ trong lòng Tô Khả Nhi càng lúc càng sâu, cô ta dùng ánh mắt hung ác nhìn Điềm Tâm, "Lạc Điềm Tâm, mày chính là một con điếm chỉ biết giả ngây thơ mà thôi! Đồ tiện nhân, tao muốn nguyền rủa mày! Tao…"
Cô ta còn chưa nói xong thì mặt Trì Nguyên Dã đã đen lại, cậu tiến đến nhấc Tô Khả Nhi lên lần nữa.
Chẳng qua là lần này cậu ấy nhấc cổ của cô ta.
Trong phút chốc Tô Khả Nhi trợn trừng mắt, nghẹt thở không thể hô hấp.
Cô ta liều mạng vẫy tay nhưng chẳng có ích gì, cơ thể từ từ bị nâng lên cao, vết bóp trên cổ càng lúc càng sâu hơn.
"Buông ra, buông tôi ra…" Tô Khả Nhi hoảng sợ lắc đầu.
Không được, nếu cứ tiếp tục thế này thì cô ta sẽ chết vì không thở được mất!
Trì Nguyên Dã cười lạnh, lực trên tay không giảm xuống vì lời cầu xin của Tô Khả Nhi, cậu nói: "Tô Khả Nhi, hình như gan cô cũng lớn lắm đó, tôi bảo cô nói xin lỗi, cô lại dám khinh thường lời của tôi, hả?"
Một tiếng "hả" cuối cùng mang theo giọng điệu vô cùng nguy hiểm.
Trì Nguyên Dã thật sự bị chọc giận, cậu dùng một tay bóp chặt cổ Tô Khả Nhi, gương mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc, lực tay cũng càng ngày càng mạnh hơn.
Mặt của Tô Khả Nhi vừa căng trướng vừa đỏ ửng, thân thể dần dần bị nâng lên cao, cuối cùng không còn cách nào khác, cô ta đành phải cố hết sức nhón chân lên, như vậy mới không bị Trì Nguyên Dã siết đến chết.
Quá đau đớn, thật sự quá đau đớn!
Không còn không khí ở bên trong ngực, mỗi một giây trôi qua đều vô cùng đau khổ!
Lúc này, ranh giới với cái chết của cô ta cũng chỉ bằng khoảng cách cử động của ngón tay Trì Nguyên Dã mà thôi.
Tô Khả Nhi quá sợ hãi, giọng nói đứt quãng, "Tôi, tôi không dám, thật sự không dám mà, tôi, tôi sẽ xin lỗi…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...