Editor: Nguyetmai
Phù… phù phù... Bình tĩnh, bình tĩnh nào, mày làm được mà!
Điềm Tâm hít vào một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, cắn răng: "Dù sao cậu cũng nên ăn một chút đi."
Trì Nguyên Dã khẽ nhíu mày, nhếch miệng đầy khinh thường. Cậu hếch cằm lên, kênh kiệu không ai bằng: "Cô đang nịnh nọt tôi đấy à?"
Tên khốn này! Tại sao tôi phải nịnh nọt cậu? Chẳng qua nghĩ đến chuyện tối qua vì bảo vệ tôi nên cậu mới ngã bị thương, mới muốn làm chút gì cho cậu, bù lại cảm giác áy náy trong lòng đó thôi...
Điềm Tâm bưng khay thức ăn sáng đến mỏi cả tay, còn bị tên ác ma này hiểu lầm là đang muốn nịnh nọt cậu, giọng cô cũng hơi nóng nảy: "Rốt cuộc cậu có ăn không?"
So với Điềm Tâm đang mất bình tĩnh, Trì Nguyên Dã lại rất bình thản, lười nhác ngồi tựa lưng ở đó, giơ cánh tay bị thương trước mặt Điềm Tâm: "Tôi bị cô hại thành ra thế này, cô không kiên nhẫn với tôi một chút được sao?"
Được, được thôi, tôi nhịn!
Điềm Tâm đặt khay đồ ăn lên chiếc bàn bên cạnh, gượng cười, "Được, Trì đại thiếu gia, vậy cậu cứ ăn từ từ, tôi ra ngoài trước."
"Lạc Điềm Tâm!" Trì Nguyên Dã đột nhiên gọi cô lại, cất giọng bất mãn, "Cô đối xử với người bị thương như thế à?"
"Vậy cậu còn muốn thế nào nữa?" Điềm Tâm quay đầu lại khó hiểu nhìn cậu.
Đôi mắt đen như mực của Trì Nguyên Dã nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mấp máy. Cậu cười xấu xa, thốt ra vài chữ: "Cô đút cho tôi ăn đi."
Điềm Tâm nổi đóa, chống nạnh, phồng má trừng cậu: "Trì Nguyên Dã, tôi cảnh cáo cậu, đừng đục nước béo cò, được voi đòi tiên nhé!"
Trì Nguyên Dã không nói gì, chỉ ung dung lắc lư cánh tay bị thương của mình: "Tay tôi thế này rồi, ăn thế nào được?"
Băng gạc trên cánh tay phải của cậu thấp thoáng vết máu, nhắc nhở Điềm Tâm vết thương đêm qua nghiêm trọng đến mức nào.
Thấy Điềm Tâm vẫn đứng ngây ra đó, vẻ mặt Trì Nguyên Dã tức khắc thay đổi, ngừng cười, nằm phịch xuống, lạnh lùng nói: "Không muốn đút tôi ăn thì thôi! Cô ra ngoài đi, tôi không thèm ăn đồ của kẻ giả nhân giả nghĩa như cô."
Nghe Trì Nguyên Dã nói vậy, Điềm Tâm mím môi, mếu máo bưng khay đến: "Tôi đút, tôi đút cho anh ăn là được chứ gì?"
Không biết kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì mà lại nợ nghĩa một kẻ như Trì Nguyên Dã!
Trì Nguyên Dã cong môi cười mãn nguyện. Cậu cợt nhả ngồi dậy, nghiêng người dựa lưng vào đầu giường, hai tay khoanh trước ngực cứ như đại gia, lẳng lặng chờ Điềm Tâm "hầu hạ".
Tên khốn, chờ vết thương của anh lành lặn, xem tôi xử anh thế nào!
Điềm Tâm nghiến răng, thầm mắng Trì Nguyên Dã. Cô cầm bát cháo hoa lên, dùng thìa bạc khuấy đều cháo, rồi múc một thìa, đưa tới bên môi Trì Nguyên Dã, mất tự nhiên mở lời, "Há miệng ra."
Đôi môi mỏng của Trì Nguyên Dã hé mở, ăn một ngụm cháo, nuốt xuống một cách tao nhã.
Rõ ràng là một bát cháo trắng hết sức đơn giản, nhưng nhìn Trì Nguyên Dã ăn lại có cảm giác như anh đang thưởng thức sơn hảo hải vị.
Phải thừa nhận, chàng trai ngang ngược vênh váo này mang khí chất cao sang của một bá tước quý tộc từ tận cốt cách. Cho dù chỉ là một cử chỉ nhỏ cũng vô cùng tao nhã, khiến người ta chẳng thể nào dời mắt.
Nhất là... nhìn cậu với khoảng cách gần thế này, lại càng đẹp trai đến mức không sao kiềm chế nổi...
Điềm Tâm bất giác nuốt nước bọt thèm thuồng.
Thấy động tác của Điềm Tâm hơi chậm chạp, Trì Nguyên Dã không vui chau mày, ra lệnh, "Tiếp tục."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...