Editor: Nguyetmai
"Rốt cuộc là cô có làm được không?" Trì Nguyên Dã chau mày, lườm Lạc Điềm Tâm.
Điềm Tâm hít sâu, phồng má lấy thêm can đảm, nhè nhẹ giơ tăm bông lên…
Nhưng khi thấy vết thương be bét máu nhìn mà phát hoảng kia, Điềm Tâm lại nhìn Trì Nguyên Dã với vẻ mặt mếu máo: "Tôi… tôi sợ..."
M* nó!
Trì Nguyên Dã tức tối chửi thề, căm giận nhìn cô, "Sao tay chân cô vụng về thế? Có phải cô bị thương đâu? Rốt cuộc cô đang sợ cái gì?"
"Tôi… tôi..." Điềm Tâm không nói nên lời, chỉ là cô sợ thôi.
"Hai đứa đang làm gì vậy?" Một giọng nói nghi ngờ bất chợt vang lên.
Điềm Tâm quay đầu lại, kinh ngạc lắp bắp: "Chú… chú Trì..."
Trì Nghiêm mặc đồ ngủ đi tới, nhìn đống đồ bừa bộn dưới sàn, rồi quay sang nhìn thấy vết thương trên cánh tay Trì Nguyên Dã thì kinh hãi nhào đến, nhấc cánh tay bị thương của con trai lên xem: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì..."
"Chú Trì, cháu xin lỗi, cháu... Đây đều là lỗi của cháu, là do cháu làm Trì Nguyên Dã bị thương." Điềm Tâm sợ sệt nói, gương mặt lộ vẻ tự trách.
Trì Nguyên Dã hừ lạnh, rút cánh tay mình về: "Ba, ba thấy chưa, con nhóc này quả thật là sao chổi của con mà."
"Thằng nhãi này, con nói ít mấy câu đi. Điềm Tâm đâu cố ý!" Trì Nghiêm lừ mắt nhìn cậu, rồi cầm tăm bông lên, ngồi xuống bên cạnh Trì Nguyên Dã, ngẩng đầu nhìn Điềm Tâm, "Được rồi, Điềm Tâm, nơi này có chú lo rồi, cháu lên ngủ trước đi."
Điềm Tâm lo lắng nhìn ông: "Được không ạ?"
"Nếu không thì cô ở lại đây cũng có ích gì? Cười nhạo tôi à?" Trì Nguyên Dã tức giận nhìn cô.
Miệng Điềm Tâm mếu xệch. Cô buông thõng cánh tay, ủ rũ đi lên lầu.
Trong phòng khách rộng lớn, Trì Nghiêm tập trung sát trùng vết thương cho Trì Nguyên Dã. Ông rắc thuốc chống viêm lên, quấn từng vòng băng gạc lên vết thương cho cậu, rồi nói đầy thấm thía, "Nguyên Dã này, cả nhà Điềm Tâm chính là ân nhân của nhà họ Trì chúng ta đấy..."
Trì Nguyên Dã cười lạnh, không buồn đoái hoài rút tay mình về, ngang ngạnh lắc lư, cử động thử cánh tay.
Trì Nghiêm thở dài, "Sau này con đối xử tốt với Điềm Tâm một chút, đừng hung tợn với con bé như thế, về sau con bé là vị..."
Trì Nguyên Dã lạnh lùng đứng dậy, ngắt ngang lời ba mình: "Con rất biết ơn nhà cô ta đã cứu ông nội. Nhưng con không hiểu, vì sao cách báo ơn lại nhất định bắt con phải cưới con nhóc đó? Không phải ba có nhiều tiền lắm sao? Ba có thể cho nhà bọn họ một số tiền lớn, sao cứ nhất quyết bắt con trả nợ vì lương tâm của các người? Từ nhỏ các người đã vứt con ra nước ngoài một mình, chẳng thèm đoái hoài đến. Bây giờ lại ép con về nước vì một hôn ước. Con là gì? Công cụ để các người trả ơn à?"
Trì Nguyên Dã nói rồi đẩy ba mình ra, đi thẳng lên tầng không hề ngoảnh lại.
Trì Nghiêm sững sờ. Có lẽ Trì Nguyên Dã đã trưởng thành thật rồi, đây là lần đầu tiên nó nói với ông nhiều như vậy.
Từ nhỏ, Trì Nguyên Dã đã được đưa sang nước Anh, được quản gia bên Anh chăm sóc nuôi lớn, nên cậu thốn thiếu tình yêu thương của cha mẹ. Trì Nghiêm vẫn luôn rất áy náy về chuyện này. Nhưng đợi đến khi ông giải quyết xong sự nghiệp trong nước, muốn đền bù cho thằng bé, thì con trai ông đã lớn rồi, không còn thân thiết với ông nữa...
Trì Nghiêm thở dài, bất đắc dĩ thu dọn đống đồ bừa bộn trên bàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...