Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70


Edit: Mây
Lúc đi làm anh nghe Lưu Vĩnh Quân nói về chuyện của Trâu gia, tan tầm thì một mình Ninh Chiêu đi đến đại viện của mấy hộ gia đình ở xưởng dệt, lượn quanh một vòng xem có thể thu thập thêm chút tin tức nào không.

Anh không dám hỏi trắng trợn ra, lo bản thân bị liên luỵ, bởi vì chẳng sợ quan hệ giữa Tống Ngọc Nhứ và Tống Tiểu Tuyết không tốt, bên ngoài anh và Trâu Minh Thư vẫn là hai anh em rể, nhỡ đâu lại có khả năng cùng bị bắt đi.

Bất quá Trâu gia bị bắt đi chưa được một ngày, tình huống cụ thể vẫn chưa được xác định rõ ràng, chỉ biết rằng Trâu gia bị điều tra viên lục soát ra hơn một vạn, cùng với sổ sách kế toán và một số đồ vật khả nghi.

Còn những chuyện khác thì bọn họ không biết.

Ninh Chiêu khoé miệng cứng ngắc khi nghe đến sổ sách, cảm thấy đây chính là thứ công cụ tiêu chuẩn để làm chuyện xấu.

Nhưng dù có tiêu chuẩn hay không thì cũng không quan trọng, anh chỉ cần biết có sổ sách cùng số tiền đã tham ô, một nhà Trâu Cường khẳng định là chạy không thoát, hẳn là trong khoảng thời gian đó Tống Tiểu Tuyết sẽ không thể tìm cách gây phiền toái cho chính anh và Tống Ngọc Nhứ.


Anh cúi đầu suy tư không nói, nhưng bà thím đang buôn chuyện với Ninh Chiêu lại là người hay nói, bà ta cứ lôi kéo Ninh Chiêu không buông tha, vẻ mặt thì lộ ra chút thần bí và tự đắc: “Cái tên họ Trâu kia vừa nhìn liền biết không phải người thành thật, nhưng ai ngờ hắn lại có thể tham lam đến thế, cái đứa con dâu cả nhà đó trước cũng là thay thế người khác vào làm công nhân trong xưởng dệt.

Nghe đâu đứa con dâu cả nhà đó còn có một cô chị phía trên, lúc trước thấy bảo hai chị em cùng nhau đến xưởng dệt thi tuyển, kết quả là chị gái trúng tuyển còn em gái thì trượt.

Nhưng là cô em gái lại là đối tượng của con trai cả Trâu gia, thế nên Trâu Cường liền nhúng tay vào, đưa cái danh ngạch ấy cho cô em, còn cô chị thì lại không được.”

“Bây giờ người nhà Trâu Cường đã bị bắt, nếu muốn để các con của bọn họ trở về, vợ chồng Trâu Cường chắc sẽ phải chịu án."

Bà thím "chặc lưỡi" hai tiếng: "Cũng không biết nhà đó có phải lén nhận hối lộ hay không, mà Trâu Cường tham quá, tên đó phụ trách bộ phận tuyển dụng công nhân vào xưởng làm, muốn nói không nhận hối lộ ta cũng không tin."

"Chuyện này chỉ nói với cậu thôi, ta không nói cho người ngoài biết đâu, trông cậu đáng tin nên mới nói đấy."

Ninh Chiêu cười nói: “Dì, cháu cũng thấy dì là người đáng tin.”

Bà thím cười tươi như hoa, cứ giữ Ninh Chiêu không buông: “Tiểu tử, cậu đã kết hôn không chưa? Trong nhà dì có một cô con gái, năm nay mới vừa tròn 18 tuổi, vẫn còn độc thân, nếu không hai đứa thử gặp nhau xem mặt một lần đi?”

Ninh Chiêu đông cứng người như khúc gỗ: “…….”

Anh ngại ngùng lại không mất lễ phép mỉm cười: “Dì à, cháu đã kết hôn, cũng sắp được hai tháng rồi ạ.”

Nụ cười trên mặt bà thím trong nháy mắt biến mất, bà hất tay Ninh Chiêu ra, lầu bầu một câu: “Kết hôn rồi cũng không nói sớm.”

Người thanh niên này nhìn qua rất đẹp trai, ăn mặc bảnh bao, là một người chững chạc, nhìn không giống một gã chân lấm tay bùn đến từ thôn quê, không ngờ lại gian xảo như vậy.

Ninh Chiêu: “…….”


Lúc trước thím cũng không nói với tôi là thím định giới thiệu đối tượng cho tôi, đã thế đối tượng còn là con gái của thím.

Anh không nói thêm nữa, chỉ lịch sự chào tạm biệt bà thím rồi quay người rời đi.

Khi anh đi đến chỗ ngoặt bên góc đường, anh đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc kia nói: "Chuyện này chỉ nói với cậu thôi, ta không nói cho người ngoài biết đâu, trông cậu đáng tin nên mới nói đấy."

Ninh Triệu quay đầu nhìn lại, liền thấy bà thím vừa nãy đang lôi kéo một người khác đang tò mò hỏi thăm tin tức, bà ta lại tiếp tục quảng cáo giới thiệu con gái nhà mình.

Ninh Chiêu: “…….”

Cô con gái của thím này rốt cuộc là như nào đây, còn cấp bách đi tìm đối tượng như vậy?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu anh, nhưng anh không đào sâu thêm nữa mà sải bước trong tuyết về nhà.

Bây giờ trời tối sớm, anh lãng phí chút thời gian, nếu không nhanh lên, về đến nhà trời sẽ tối đen hẳn.


Nếu có nhà ở trong huyện thì tốt rồi.

Ninh Chiêu thở dài.

Hiện tại mùa đông không cần phải ra đồng, sang năm khi mặt đất tan băng tuyết giá lạnh, liền phải bắt đầu ra đồng kiếm công điểm, tuy anh có sức lực nhưng lại không quen việc đồng áng.

Kêu anh vác dao súng đi tiêu diệt zombie còn được, chứ bảo anh đi cuốc đất cày bừa thì anh không biết sẽ làm ra cái dạng gì, và cả Tống Ngọc Nhứ, trông cô ấy đâu có bộ dáng có thể ra đồng kiếm công điểm được.








Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận