Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70


Edit: Mây

Tống Ngọc Nhứ bội phục nhìn Ninh Chiêu, cô quyết định thỏa mãn mong muốn ăn đầu cá với ớt băm của anh, hơn nữa còn hào phóng kêu anh gọi thêm món, chỉ cần có đủ nguyên liệu thì cô sẽ nấu bất kì món gì anh muốn.

“Anh muốn ăn Phật nhảy tường*.”

*Phật nhảy tường, là một loại xúp trong ẩm thực Phúc Kiến.

Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế.

Phật Nhảy Tường là món ăn đại bổ bởi những nguồn nguyên liệu tươi ngon: Bào Ngư, Vi Cá, Hải Sâm, Bong Bóng Cá được nấu cùng các vị thuốc gia truyền được chế biến vô cùng kì công.


(Nguồn: gg)

Tống Ngọc Nhứ: “…….”

Cô khó tin liếc nhìn Ninh Chiêu: “Anh nghiêm túc đấy à?”

“Em không làm được sao?” Ninh Chiêu mím môi, hơi ngượng ngùng.

“Không phải không làm được.” Tống Ngọc Nhứ lắc đầu: “Nhưng có thể sẽ mất một khoảng thời gian để gom đủ nguyên liệu, em sẽ kiếm nguyên liệu trước, khi nào gom đủ thì sẽ làm cho anh.

Chỉ là kiếm gân huơu có hơi khó, hệ thống trói định với em đã lâu như vậy, mà trước nay em chưa bao giờ nhìn thấy gân huơu.”

Rốt cuộc, Phật nhảy tường yêu cầu rất nhiều loại nguyên liệu, lại còn đắt tiền, một số thứ hiếm có trong hệ thống Hốt Đồ Tốt phải tận mười ngày nửa tháng mới thấy một lần, thứ như gân huơu, cô chưa bao giờ thấy nó trên hệ thống.

“Anh sẽ nghĩ cách đi tìm gân hươu sau, trước cứ tìm những nguyên liệu còn lại rồi gom đủ chúng vào.” Vốn Ninh Chiêu cũng chỉ thuận miệng vừa nói, nhưng sau khi biết món ăn này khó có thể ăn anh liền càng muốn, bây giờ trong lòng anh cồn cào giống như một con mèo tham lam, khiến anh ngứa ngáy.

Phần phiền toái nhất do Ninh Chiêu đảm nhận, Tống Ngọc Nhứ cũng không nói nữa, cô gật đầu: “Được.”

Nói xong cô bổ sung thêm: “Vậy tối nay mình ăn canh gà, đầu cá băm ớt và rau xào tỏi.”

Ninh Chiêu không có ý kiến gì, anh xắn tay áo bắt đầu giúp cô rửa rau.


Đang là mùa đông, anh không muốn tay của Tống Ngọc Nhứ chạm quá nhiều vào nước lạnh, vừa rồi phổi lợn là Tống Ngọc Nhứ dùng nước nóng rửa, nhưng rau lại không thể rửa bằng nước nóng, một khi đã nhúng vào nước nóng rau sẽ bị chín.

Hai người bận rộn đến mức không có thời gian nói về chuyện cử báo Trâu gia, vào lúc này, bên Trâu gia đang rất hỗn loạn.

Chủ nhiệm Quách là người phụ trách bên huyện uỷ, trước giờ tan làm ông có đi vệ sinh một chuyến, khi quay lại văn phòng thì thấy trên bàn có một lá thư.

Người viết thư cử báo rõ ràng không có trình độ học vấn cao, ba chữ "THƯ CỬ BÁO" được viết xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn có chữ bính âm trong đó!

Quá đáng!

Ông thậm chí chưa kịp mở lá thư ra đọc nội dung bên trong có gì mà gọi ngay mọi người trong đơn vị đến tra hỏi, cố gắng tìm xem ai đã gửi thư đến cho mình.

Ông cảm thấy nếu không điều tra rõ, về sau có lẽ ông không dám làm việc ở văn phòng này nữa.

Kết quả, ông tra xét một vòng, đúng là ngạc nhiên, thật sự không tìm ra ai đã đem thư cử báo đặt lên bàn làm việc của mình, hỏi bảo vệ canh gác thì họ nói không có người lạ nào đến đây.


Tức khắc trong lòng chủ nhiệm Quách dâng lên một cỗ mùi vị, giống như một thanh kiếm sắc nhọn đang treo lơ lửng trên đầu ông, tuỳ thời thuỳ khắc nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Ông buộc mình phải mở lá thư ra đọc, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, ông hơi giật mình, trong lòng ngập tràn tức giận hướng về phía đối tượng bị cử báo trong thư.

Ông ra lệnh cho hạ thủ đắc lực của mình nhanh chóng đi kiểm chứng xem nội dung trong thư cử báo có phải thật hay không, khi đám hạ thủ vừa rời đi, ông lập tức chỉ đạo những người còn lại chuyển văn phòng của ông sang phòng khác.

Trong lòng ông vẫn đang nghĩ, nếu nội dung báo tin là sự thật thì ông nhất định sẽ nghiêm trị thật nặng, đây là tội tham nhũng lớn!

Nếu không có người muốn cử báo Trâu gia, liệu bức thư cử báo này có thể tự mình lặng lẽ đặt lên bàn làm việc của ông ta chắc?

Không có khả năng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận