Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70


Edit: Mây
Hôm nay Ninh Chiêu mang về nhà một đôi phổi lợn và hai cái gan lợn từ xưởng thịt, tâm tình của anh trông không tồi.

Gan lợn có thể làm thành món thịt xào gan với ớt cay khô, heo phổi trực tiếp hầm canh là được.

Đợi anh về đến nhà, tâm tình lại càng tốt hơn.

Lúc này, một quả dưa hấu cắt ra miếng lớn được đặt trên bàn ăn, thịt dưa đỏ mọng, nhìn phát liền biết là ngọt, vỏ rất mỏng, phần thịt của dưa đỏ lấm tấm những hạt dưa đen.

“Em mua dưa hấu à?” Ninh Chiêu vừa nói vừa bỏ gan và phổi lợn trong tay vào chậu rau, khi rửa tay anh cũng không quên nhìn dưa hấu trên bàn: “Giờ chắc là dưa hấu trái mùa, lúc em mua có đắt không? Quả dưa này có ngọt không?”

Tống Ngọc Nhứ cảm thấy Ninh Chiêu nói nhiều câu như vậy, nhưng câu quan trọng nhất vẫn là cuối cùng có ngọt không.

Cô gật đầu: “Đặc biệt ngọt.”

“Cũng không đắt, quả dưa này nặng mười cân*, giá chưa đến 40 tệ, đổi ra hiện tại còn chưa đến 3 hào.”

*5 cân (1 cân bên TQ = 1/2 cân bên VN)
1 hào = 10 xu
1 tệ = 10 hào

“Rẻ thật.” Ninh Chiêu hâm mộ nhìn Tống Ngọc Nhứ, lại thèm muốn bàn tay vàng của cô.

Anh rửa sạch sẽ tay rồi đi tới, cầm một miếng dưa hấu ăn, miếng dưa ngọt mát thiếu chút nữa lan tràn đến tận tim anh: “Ăn ngon quá.”

Sau ngày tận thế, trái cây dần dần bị tuyệt chủng, nhưng cũng may lúc sau có một số người thuộc hệ dị năng mộc đã tăng cấp.

Khi đó họ có thể tạo ra một số thứ đơn giản, chẳng hạn như bắp cải, rau diếp, rau bina (cải bó xôi), và các loại rau lá đơn giản khác.

Thậm chí khi cấp bậc dị năng cao hơn, họ có thể tạo ra được một ít loại trái cây.

Tất nhiên là có dưa hấu, nhưng chúng không to, đại khái chỉ to bằng một quả dưa hấu ruột vàng.


Ở căn cứ, anh cũng coi như có chút địa vị, thỉnh thoảng vẫn có thể được lấy dưa hấu ăn, thứ khác không nói, chỉ riêng tiểu đội của anh đã có một người thuộc hệ dị năng mộc cấp sáu.

Tuy nhiên, thứ anh ta tạo ra nhiều nhất vẫn là cà chua, một loài quả có thể vừa làm trái cây vừa làm nguyên liệu nấu ăn.

Hơn nữa, thà tạo ra sáu, bảy quả cà chua còn hơn là tạo ra một quả dưa hấu, vừa đơn giản lại tiện lợi, cho nên ở mạt thế anh không ăn được nhiều dưa hấu lắm.

Thèm cũng không phải là đặc biệt thèm, nhưng nhìn quả dưa hấu to trước mặt, anh lại không nhịn được chảy nước miếng.

“Em nghĩ nếu đem một quả dưa hấu lớn như vậy ra chợ đen thì có thể bán được kha khá tiền." Vừa rồi Tống Ngọc Nhứ mới ăn no một bụng dưa hấu, bây giờ cô đang ngồi bên cạnh nhìn Ninh Chiêu ăn.

Cô cười: “Cứ tính 5 hào một quả, chúng ta vẫn có lời.”

Các cô ở phương Bắc, ngay cả lúc dưa hấu đang vào mùa vụ, một quả lớn như vậy có khi bán hơn 5 hào tiền cũng có, lại nữa, không phải người bình thường nào muốn mua là có thể mua được, những thứ họ được mua đều là những nguồn cung ứng theo từng khẩu phần.

Chuyện này Ninh Chiêu tính toán rất giỏi, anh nuốt dưa hấu trong miệng, lấy khăn tay lau miệng xong rồi mới nói: “Trước đây anh đã hỏi Hoa ca rồi, dưa hấu ở đây giá 8 xu một cân thêm một tem phiếu thực phẩm phụ.

Chợ đen bán đắt hơn, không cần phiếu, cũng một cân đó mà giá dao động từ 1 hào 5 xu đến 2 hào 2 xu.

Nhưng mà không phải loại dưa ngon như này.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận