Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70


Edit: Mây
Tin tức Ninh Chiêu trở thành công nhân tạm thời trong xưởng thịt chỉ trong hai ngày đã lan rộng khắp đại đội Tiên Phong, chẳng sợ bầu trời đang rơi tuyết trắng xoá, vẫn luôn có người thích xem náo nhiệt, bọn họ muốn đến nhà tìm Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ để thăm dò tình huống.

Tuy nhiên, Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ đã sớm nghĩ tới chuyện này, hai người đều đi sớm về muộn.

Một người đến xưởng thịt cạo lông lợn, người còn lại lên núi kiếm củi.

Nhưng đây cũng là thói quen hàng ngày của các cô, điểm khác biệt duy nhất là họ ra ngoài sớm hơn và về nhà muộn hơn bình thường một chút.

Bằng cách này, thời gian trò chuyện với các đội viên trong thôn có thể được rút ngắn lại, suy cho cùng, mùa đông tuy không bận rộn nhưng nhà nào cũng phải nấu nướng, không thể để việc tán gẫu khiến cả nhà đói được.


Vốn là Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ cảnh giác không biết lão Ninh và lão Tống có tới gây sự hay không, dù sao trưởng lão hai nhà đều không phải người tốt, chỉ là hình như lão Tống gia chướng mắt công việc tạm thời trong xưởng thịt này thì phải nên không để tâm đến chuyện này mấy.

Nhưng bà Ninh cùng với mấy người nhà cũ bên Ninh gia thì lại đến, ý tứ ngoài mặt đều là muốn Ninh Chiêu chuyển công tác cho anh cả Ninh, còn nói anh làm như vậy mới được coi là đứa con hiếu thảo của bà ta.

Cuối cùng, tất nhiên là bị Ninh Chiêu đá bọn họ cút về nhà cũ, anh không chỉ đuổi cả nhà bọn họ mà còn khiến anh cả Ninh - người nổi tâm tư muốn chiếm công việc của anh bị đánh đến mức rơi mất một chiếc răng cửa.

Không phải nói anh là Tang Môn tinh (xui xẻo) sao, vậy để anh cho bọn họ nhìn thấy uy lực của Tang Môn tinh này.

Trong tay có dị năng, Ninh Chiêu muốn quăng ngã anh cả Ninh xuống đất là chuyện hết sức dễ dàng.

Là người từ thế giới khác xuyên qua, đối với đám người Ninh gia này anh chẳng những không có chút thiện cảm nào mà còn khá chán ghét, bởi vậy sẽ không có chuyện nương tay.

Tương tự, Tống gia ngoài Tống Kiến Quốc ra thì Tống Ngọc Nhứ cũng không có ấn tượng tốt với ai cả, nếu Tống gia dám chạy tới yêu cầu đòi hỏi, cô cũng sẽ để Ninh Chiêu dùng dị năng đánh gãy răng cửa nhà bọn họ.

Nhưng đừng tưởng rằng bây giờ không có chương trình giải trí hay mấy chuyện tự do yêu đương thì người ta sẽ thèm không quan tâm đến hình tượng bản thân, mặc kệ là nam hay nữ thì dù ở thời điểm nào cũng đều rất để ý đến mặt mũi của mình.

Một người đang yên lành, tự nhiên bị quăng ngã gãy răng cửa, không nói ra ngoài để người ta chê cười thì chính bản thân nhìn cũng sẽ thấy khó chịu.

Để ý mà xem, từ trước đến nay anh cả Ninh có bao giờ bước chân ra khỏi nhà đó đâu, nhưng dạo gần đây bà Ninh cứ liên tục nói với mọi người Ninh Chiêu là Tang Môn tinh, ai mà dính vào anh là sẽ rất đen đủi.

Cuối cùng, bà Ninh bị đại đội trưởng phạt vì tội “kích động mê tín thời phong kiến” và phải dọn chuồng lợn trong vòng một tuần.


Bây giờ Tống Ngọc Nhứ mới biết được nguyên nhân ông bà Ninh không thích Ninh Chiêu.

Cô không ngờ rằng một tiểu cẩm lý như Ninh Chiêu sẽ lại bị nói là ngôi sao chổi, ai ở cạnh anh đều gặp phải xui xẻo, lời phán đoán của ông thầy bói giống như kẻ nói dối kia mà cũng tin được? Đừng nói hiện tại Ninh Chiêu xuyên đến đây, trong kí ức của nguyên chủ Tống Đại Tuyết trước đây Ninh Nhị Cẩu cũng bị coi là kẻ đen đủi, trái lại anh ấy thường gặp may, ít nhất so với người Ninh gia khá hơn nhiều.

Chỉ vì lúc sinh ra Ninh Nhị Cẩu, bà khó sinh dẫn tới không thể đẻ được nữa mà bà hận chính con trai mình đến mức muốn giết nó để trút giận?

Tống Ngọc Nhứ không thể hiểu nổi ý nghĩ của bà Ninh, dù sao bà ta có nhiều con như vậy, cho dù vì Ninh Chiêu nên không thể sinh sản được thì ảnh hưởng đó cũng không lớn.

Nhưng suy nghĩ mỗi người không giống nhau, thời nay người ta chú trọng đẻ nhiều con thì nhiều phúc lộc, có lẽ bà ta cảm thấy ghét Ninh Chiêu vì khi sinh anh ấy ra đã khiến cơ thể của bà ta bị hao tổn.

Dựa vào tình hình trước mắt, Tống Ngọc Nhứ cho rằng Ninh gia làm như vậy khá tốt, dù sao bọn họ cũng đã lập chứng từ rồi, sau này chỉ cần giữ thể diện, hai bên không cần liên lụy quá nhiều.

Trong hoàn cảnh như của cô và Ninh Chiêu, nếu ở quá gần với gia đình hai nguyên chủ sẽ hơi không thích hợp.


Đáng tiếc hiện tại không có điều kiện, nếu có điều kiện có thể rời khỏi đây thì có lẽ sẽ càng tốt, sau này chỉ cần hàng năm gửi tiền dưỡng già về, trực tiếp tránh khỏi quá nhiều liên lụy.

Nhưng bây giờ muốn ra ngoài rất khó khăn, nếu muốn rời khỏi đại đội Tiên Phong, hoặc là chính mình và Ninh Chiêu phải có việc làm rồi định cư ở nơi khác, hoặc là phải đợi bảy tám năm rồi thoát ly mà không cần phải có thư giới thiệu.

Thời nay không có thư giới thiệu thì không thể ra ngoài, dù ra đường có thư giới thiệu mà sau khoảng thời gian đó không chịu quay trở về địa phương ban đầu cũng đều sẽ bị đánh thảm.

Tống Ngọc Nhứ thở dài một hơi.

Thật bất tiện.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận