Hot boy ? Rắc rối đấy, chạy mau!!!

Chap 14: Nỗi đau của Rei
- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
- A, Rei tỉnh rồi à? Mình Judy nè, nhận ra không?
- Ừ, Judy à, nhưng…
- Đây là phòng của mình. Cậu bị ngất ở dưới sân bóng rổ ý, làm mình và Chris mãi mới đưa dc cậu về. – Tôi vừa giải thích vừa thay cái khăn ướt thứ 5 trên trán Rei.
- Ngất?
- Ừ, làm tớ và Chris lo quá cơ. Thêm chút nữa mà cậu còn chưa tỉnh thì tớ phải đưa cậu đi bệnh viện mất.
- Đừng! Chẳng phải bây giờ tớ tỉnh rồi sao, hì hì.Thế Chris đâu rồi?
- Cậu ấy về nhà rồi. Mà sao cậu lại một mình ra sân bóng vậy? Lại còn ngất ở đấy nữa chứ. Tớ nhớ là sức khỏe của cậu trước giờ vẫn rất tốt mà.
- Ừm, vì có người hẹn tớ ra đó.
- Hẹn? Nhưng lúc Chris đến thì chỉ thấy mình cậu nằm ngất dưới sân thôi …
- Việc này…, mục đích chính của người đó là…- Rei đưa tay sờ lên bên tai mình. Quả nhiên chiếc bông tai ruby đã biến mất!
- Ôi, bông tai của cậu… chắc là rơi ở sân bóng rồi, cậu nghỉ đi để mình đi tìm!
Nói rồi tôi nhanh chóng định chạy xuống sau trường, nhưng vừa ra đến cửa thì đã bị Rei ngăn lại.
- Không cần đâu!
- Sao lại không cần? Nó gắn đá Ruby đấy, quý lắm.
- Cậu sẽ không tìm thấy đâu, bởi… nó đã bị lấy đi rồi.
- …
Tôi ngẩn người. Đây là cướp của ư?
- Hey, em yêu! Rei đói rồi!
- Để mình đi mua đồ ăn nhé!

- Thôi không cần đâu, ở đây có mỳ gói không Rei ăn tạm rồi còn về nhà.
- Uhm, có đấy. Vậy mình đi pha mì đây.
- Ừ.
Tôi chạy đi pha mì, còn Rei nằm lại giường nghỉ ngơi. Tay đặt lên trán, hình như cô ấy đang suy nghĩ về chuyện gì đó. Vì chiếc khuyên tai ấy ư?
- Mì gói thơm ngon vừa thồi vừa xơi đây!
- Judy… nhìn giống cô hàng rong quá ha ha
- Này, đây là khen hay chê thế hả?
- Sụp…sụp… Khen, là khen dc chưa.
Ôi trời, nhìn Rei ăn mì trông yêu dễ sợ! Đúng là ” Một miếng khi đói bằng một gói khi no”, các cụ dạy cấm có sai. Nhìn thế kia thì ai bảo đó là đại tiểu thư nhà họ Lê danh giá cơ chứ? Chẹp chẹp
- Nhìn đủ chưa vậy, kì quá, ai mà ăn dc chứ!
- Xí, cậu xem lại bát mì còn sót cọng nào không ?êu êu xấu hổ quá à! ha ha
- Haizzz dù sao cũng cảm ơn cậu.
- Bạn bè mà, đừng nói khách sao thế chứ! Nhưng nếu nói cảm ơn thì có lẽ cậu nên tìm Chris ấy. Cơ mà… cậu quen cô ấy sao?
- Chris ấy hả, đó là sư tỉ của tớ đấy!
- Sư tỉ?
- Ừ, hồi trước bọn tớ có đi học karate cùng với nhau. Chris học trước nên mình gọi cô ấy là sư tỉ.
- Nhưng sau đó có người vì ngủ muộn nhiều lần, đi trễ nên bị thầy đuổi!
Một giọng nói lảnh lót vang lên sau lưng khiến cả tôi và Rei đều giật mình mà quay đầu lại:
- Chris!
- Sư tỉ!

- He he, dậy rồi đó hả? Tưởng còn ngủ đến sáng luôn!
- Tỉ đừng đùa nữa mà.- Rei đỏ mặt. Cái gì đây? Cô nàng tomboy của tôi hôm nay cũng biết ngượng nè.
- Nhưng sao cậu lại đến đây?- Bây giờ thì tới lượt tôi thắc mắc.
- Thì đến để hộ tống cô nàng phiền phức này về nhà đây.
- Ông ta bảo thế à?
- Ey, đừng nói cha mình bằng cái giọng lạnh lùng ấy chứ, nghe xa lạ quá.
” Cha ư?”
- Ông ta cũng đâu có coi em là con gái đâu… Mà thôi, mình về đi!
- Ơ, về luôn à?
- Ừ – Nói rồi Rei khoác áo vào, cùng Chris đi ra cửa – Lúc nào rảnh mình sẽ kể lại cho cậu sau.
Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh như ban đầu. Tối nay Susan và Lia đi dự tiệc sinh nhật của một người họ hàng của Lia. Cô ấy có rủ tôi đi cùng nhưng vì bận chăm sóc cho Rei, hơn nữa cũng không thích đến mấy cái Party của những người giàu ấy nên tôi đã từ chối không đi. Haizzz, còn tưởng Rei sẽ ở lại lâu lâu chút chứ, ai dè lại về luôn thế này. Chán thật đấy!
***
Căn biệt thự cổ ngoại ô thành phố. To lớn, nguy nga như tòa lâu đài trong những câu chuyện cổ tích với cả vài chục gia nhân chạy việc. Nhưng, cái không gian tưởng chừng nhộn nhịp náo nhiệt ấy lại lạnh lẽo vô cùng. Có hơi thở của con người…nhưng không hề có một chút tình cảm của con người. Nhạt nhẽo, vô vị. Những con người sống trong đó chỉ như một cái máy, không cảm xúc.
- Tiểu thư đã về! – Vị quản gia già khẽ cúi đầu trước cô gái trẻ vừa bước vào cửa.
- Cha cháu đâu?
- Ông chủ vẫn chưa đến, thưa cô.
- Được rồi, mấy người đi làm việc của mình đi. Còn nữa, bác Lâm, lần sau đừng thưa gửi “tiểu thư”, rồi “cô chủ” này nọ nữa. Cháu tên Minh, còn không thì bác cứ gọi là Rei cũng dc.
- Việc này thì không dc, vì đó là quy tắc của Lê gia.
- Vậy thì thôi. Chào bác!

Rei uể oải đi lên phòng. Đưa tay ra sau gáy, thực sự… rất đau!
Tối nay, Rei không ăn gì thêm. Có thể bát mỳ ở chỗ Judy đã đủ no, hay còn vì một lý do khác nữa : Cô không muốn ăn. Người làm bê khay đồ ăn lên, rồi lại bê nguyên xuống. Ngồi bên cửa sổ, Rei ngước nhìn lên bầu trời đầy sao…
” Mẹ ơi! Hôm nay, những kẻ tham lam ấy đã bắt đầu hành động rồi. Lấy đi chiếc bông tai Ruby, rồi vứt con ở sân bóng vắng vẻ như bỏ đi một món đồ đã hỏng, vào cái giờ ít người qua lại ấy… Bọn họ… rốt cuộc có tình cảm máu mủ ruột thịt không vậy? Nếu như, nếu như con thực sự xảy ra chuyện gì sau cú đánh không thương tiếc ấy, liệu… bọ
n họ có hối hận, hay chí ít là rơi cho con dù chỉ một giọt nước mắt xót thương không? Ha ha… Chắc chắn… là không rồi. Tại sao con còn hi vọng vào thứ gọi là tình thương ở những kẻ đã bị đồng tiền làm ờ mắt ấy chứ! Thực sự … con quá mệt mỏi rồi. Vị trí thừa kế, tài sản kếch sù của Lê gia ư? Con không cần, không cần đâu mẹ ơi !!! Nhưng mà mẹ yên tâm đi, nhất định con sẽ thật mạnh mẽ. Viên đá Ruby xanh ngọc ấy, chìa khóa “kho báu” của mẹ con đã giữ nó ở một nơi an toàn rồi. Đó là tâm nguyện cả đời của mẹ, công sức, niềm vui, máu…và nước mắt của mẹ nữa, con … sẽ không để cho bất kì kẻ nào cướp đi đâu. Con HỨA !!!”
Chap 15:Kí ức
13 năm về trước…
” – Minh Minh! Minh Minh! Thích quá đi!
- Tiểu Đan Đan! Đã bảo không dc gọi anh là Minh Minh nữa cơ mà, nghe giống con gái quá!
- Kệ em, em thích gọi thế đấy ha ha
Bên một chiếc xích đu cổ, hai đứa trẻ vẫn đang hồn nhiên chơi đùa. Bé gái khoảng 5 tuổi, mặc chiếc váy công chúa màu hồng xinh xinh, dang rộng hai tay thích thú tận hưởng cảm giác dc lên cao. Phía sau, cậu bé lớn hơn hai tuổi người đẫm mồ hôi vẫn cố sức đấy thật mạnh chiếc xích đu.. Trong cái đầu non nớt của một đứa nhóc 7 tuổi lúc ấy, cậu chỉ nghĩ phải làm sao để nụ cười của cô bé mãi nở trên môi. Thật đấy…Cho đến một hôm…
- Minh ơi, con lên phòng lấy trước một ít đồ đạc đi, chúng ta sắp chuyển nhà.- Người phụ nữ trẻ tay vẫn thoăn thoắt thu dọn căn phòng, quay sang bảo cậu con trai còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì của mình.
- Mẹ! Sao lại thế, con không thích đâu…
- Đi đi! Con không nghe lời mẹ à!
- Mẹ… hu hu, mẹ đừng mắng con mà, con lên phòng ngay đây…
Nhìn con mình mếu máo đi lên lầu, trái tim người mẹ không khỏi đau xót. Hơn ai hết cô biết nơi này đã chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của con trai, và ngôi nhà này có lẽ cô cũng đã định ở cho đến cuối đời nếu như … Nghĩ đến đây nước mắt không khỏi tuôn rơi …
Trong một căn phòng nhỏ trên tầng hai, cậu bé Minh Minh đờ đẫn cho từng món đồ vào túi của mình. Chuyển nhà? Cậu không muốn chút nào, nhưng chưa bao giờ cậu thấy mẹ nổi cáu như thế. Minh rất sợ mẹ giận, và hơn hết là sợ mẹ buồn vì hình như cậu thấy khóe mắt mẹ hơi đỏ lên lúc dọn nhà. Mẹ khóc? Minh không hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Cậu cứ suy nghĩ miên man cho đến khi tay chạm vào chiếc vỏ ốc xinh xinh mà cô bé nhà bên tặng cậu năm ngoái khi cả nhà cô bé đi biển. Đúng rồi, Tiếu Đan Đan! Minh phải sang chào cô bé!
- Nhà anh sẽ đi ư? Hu hu, không thích đâu, Muốn anh Minh ở đây chơi với Tiểu Đan Đan cơ…
- Tiểu Đan Đan đừng khóc mà, nhất định anh sẽ đến thăm em, rồi chúng mình lại cùng nhau chơi xích đu nhé, ngoan nào…
Nói rồi Minh đeo nhẹ vào tay cô bé chiếc vòng gỗ nhỏ xinh. Vốn định tặng làm quà sinh nhật cho cô bé nhưng có lẽ là không kịp nữa rồi …
- Ôi đẹp quá!- Tiểu Đan Đan cười toe dù trên mi vẫn còn một giọt lệ chưa rơi – Nhưng anh đã hứa rồi đấy nhé, nhất định phải quay lại chơi với em!
- Ừ, anh hứa.
- Ngoắc tay nhé!
Cô bé đưa ngón út nhỏ xinh của mình ra, chờ đợi. Cậu nhóc cũng nhanh chóng lồng ngón tay mình vào tay cô bé. Cả hai cùng cười…Một lời hứa …hay… một lời hẹn ước…”

Không hiểu sao dạo này đầu Danny thường xuyên đau nhức đến độ phải dùng cả thuốc an thần để ngủ. Giấc mơ đó, nụ cười và cả những giọt nước mắt của cô bé Tiểu Đan Đan cứ ám ảnh anh đã mấy đêm rồi. Rất quen…Rất thật…Như thể chính anh là cậu bé Minh Minh đó… Ôi, đau đầu quá! Danny không muốn nghĩ tiếp nữa… Nhưng, nếu anh là Minh Minh, thì Tiểu Đan Đan của anh đang ở đâu? Sẽ vẫn ở ngôi nhà có giàn hoa giấy ấy, bên chiếc xích đu chờ đợi anh trở về? …
- Hey Danny! – Anh chàng nghịch ngợm Billy ngó cái đầu vào cửa phòng để mở của Danny, nháy mắt nghịch ngợm. Phía sau, Ryan xách một giỏ táo đỏ, khẽ đẩy Billy vào rồi mỉm cười:
- Danny, hình như mấy hôm nay cậu không dc khỏe, hai chúng mình đến thăm cậu đây!
Danny ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn những hạt nắng cuối ngày rơi đầy trên mái hiên. Mặc kệ cho hai cậu bạn đã bước vào trong, anh vẫn im lặng, mặt…không chút cảm xúc.
“Bộp!”
Billy không chịu nổi vỗ một cái thật mạnh vào vai Danny.
- Biết cậu thế này tôi với Ryan đã chẳng mất công đến đây, kệ đến lúc đi chuẩn bị vòng hoa đám ma cậu luôn!
- Eh, đừng nói gở thế chứ!- Ryan vội chạy lại ngăn Billy – Danny, cậu đừng nghe nó nói lung tung.
- Ai bảo cậu tôi nói linh tin…Ưm
“Haizzz xem ra chỉ có cách “bạo lực” một chút mới khiến cậu ta yên tĩnh chút dc”, Ryan nghĩ thầm, tay vẫn bịt chặt cái miệng vô tội vạ kia, mặc cho Billy tức đến đỏ cả mặt. =.=
- Danny, cậu ốm thế nào? Không phải lại đau đầu nữa chứ?
- Ừ – Lúc này Danny mới quay lại, chứng kiến cảnh tượng khổ sở của anh bạn lắm điều Billy- Mấy hôm nay đầu mình rất đau, đều phải dùng đến Lorazepam liều ới ngủ dc.
- Vậy.. hay cậu đến bệnh viện khám lại xem sao, liệu có phải chấn thương năm ấy…
- Không sao, chắc một thời gian sau sẽ hết thôi.
Danny thở dài. Anh rất ghét bệnh viện, nhất là khi người anh trai yêu quý của anh đã vĩnh viễn nằm lại đó không bao giờ dậy dc nữa. Vụ tai nạn 13 năm trước… Sau đó Danny cũng bị hôn mê suốt 8 tháng trời. Cho đến khi không còn ai hi vọng thì anh lại tỉnh lại, như có một phép màu, dù sau đó không còn nhớ một chút nào về quá khứ. 7 năm, 7 năm cuộc đời đã có những kí ức gì anh thực sự đã quên, duy chỉ có một điều mà anh vẫn nhớ…Trong cái lúc đối mặt với tử thần, khi bên tai tiếng khóc thổn thức của những người xung quanh cơ hồ đã không thể níu giữ anh thì tận sâu tiềm thức, gương mặt thân quen, nụ cười ấm áp của một cô bé đã kéo anh lại với cuộc sống này. Ngón tay xinh xinh của cô bé đưa ra, và tay anh cũng chạm vào đó “Anh hứa!”…
- Uhm, nhưng dùng nhiều thuốc an thần quá cũng không tốt đâu, thôi cậu nghỉ đi nhé, chúng mình về đây.
Nói rồi Ryan khẽ kéo Billy lúc này đang thở hồng hộc vì bị bịt miệng nãy giờ. Hai người ra đến cửa, chợt nhớ ra điều gì đó, Billy quay lại:
- Xin lỗi vì lúc nãy đã nói lung tung, cậu… đừng để bụng nhé!
- Ừm.
- A, khỏe nhanh lên còn chuẩn bị cho buổi thi ” My Prince” nữa đấy! Còn hai tuần nữa thôi.
- Ừ.
Vẫn chỉ có những lời đáp ngắn gọn như thế. Ryan cố nén tiếng thở dài, lẳng lặng cùng Billy ra về. Vốn định sẽ ở lại lâu hơn,nhưng nhìn vẻ mặt thất thần của Danny lúc ấy, anh biết cậu lại đang nhớ về vụ tai nạn ấy… 13 năm rồi, Danny vẫn cố tìm lại kí ức.
” 7 năm tuổi thơ đó thực sự rất quan trọng sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui