Part 3: Đoạn kết cho tất cả
3.3. Tỉnh lại
Tôi từ từ hé mắt. Một màu trắng! Thiên đường? Tất nhiên, chứ không là địa ngục chắc! Tôi thề là trước giờ không có ăn ở thất đức đâu nha, cho nên chắc chắn đây là thiên đường rồi. Hà hà, bình thường đọc tiểu thuyết thấy mấy nhà văn thường nói Thiên đường màu trắng, không ngờ đúng thật! Cơ mà… sao Thiên đường lại có quạt trần nhỉ? Nó còn quay quay nữa kìa. Tôi định đưa tay lên dụi mắt, nhưng mà hình như tay tôi đang bị ai đó nắm rất chặt, không tài nào rút ra được. Nặng nặng, ấm ấm… Tôi khó nhọc quay đầu.
- Ryan?
Trong vô thức tôi bỗng bật lên cái tên này, cái tên mà ngay cả khi đã buông xuôi tất cả tôi vẫn cố ghi nhớ. Có cái gì vẫn không đúng… Đây là thiên đường mà, sao Ryan lại ở đây được chứ? Tôi ảo giác chăng? Nhưng mà, dù có là thế đi chăng nữa, tôi cũng muốn sẽ không bao giờ tỉnh lại. Ít nhất tôi vẫn có anh bên cạnh như trước đây. Tỉnh lại, biết đâu tôi sẽ chỉ còn lại một mình…
- Judy, em tỉnh rồi!
Ryan đột nhiên tỉnh lại, đứng bật dậy, ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng. Hơi ấm rời khỏi bàn tay khiến tôi có chút hụt hẫng.
- Vâng…
Đúng là tôi tỉnh rồi, tỉnh thật rồi. Sẽ chẳng còn ai bên cạnh tôi nữa. Thiên đường tuy đẹp, nhưng cô đơn quá…
- Judy, Judy! Em không ổn chỗ nào sao? Nhìn anh đây, em… còn nhớ anh là ai không?
- Ryan…
- Đúng rồi! Em ở đây, anh đi gọi bác sĩ!
- …
Tôi chẳng nói gì thêm, cứ để anh chạy đi như thế. Không phải tôi chảnh, nhưng thực sự đúng là cũng chẳng còn tí hơi nào để mà nói nữa. Bụng đau, cả đầu cũng đau luôn. Mệt thật! Cứ tưởng lên đây rồi thì người phải nhẹ nhàng và quên hết cảm giác đau chứ nhỉ? Mà ở đây cũng thật là tân tiến nha, có cả bác sĩ. A!!! Đầu tôi cứ xoay mòng mòng cả lên , chẳng hiểu mô tê gì cả???
Sau khi bác sĩ đã kiểm tra tổng thể một lần nữa cho Judy và thông báo kết quả, tôi mới thực sự yên tâm. Em đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là mới tỉnh lại sau cơn hôn mê dài nên có một số chuyện chưa thể trở lại bình thường. Khỏi cần nói tôi cũng biết ông ấy muốn ám chỉ đến suy nghĩ của em. Lúc mọi người đến thăm khám, em mở to mắt, còn luôn miệng nói đây là Thiên đường, khiến tất cả được một phen tá hỏa. Em trước giờ vẫn ngốc nghếch như vậy, chỉ là sự việc lần này khiến em có chút… ngốc nghếch hơn nữa thôi. Được rồi, từ từ rồi tôi sẽ điều chỉnh lại cái đầu nhỏ kia.
Trên đường từ viện dinh dưỡng về, tôi chợt đi qua phòng bệnh của Danny. Cậu ấy vẫn hôn mê như thế, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Các bác sĩ hàng đầu đều đã được gia đình Danny mời đến, nhưng tất cả đều lắc đầu. Cú đánh sau đầu cậu ấy hơi mạnh tay, vô tình tạo nên một cục máu tụ chèn lên dây thần kinh ý thức của cậu ấy. Vị trí máu tụ quá nguy hiểm, phấu thuật hay xạ trị, mọi biện pháp đều không thể can thiệp. Nó có thể tan hay không, và Danny có thể tỉnh lại hay không còn phụ thuộc vào bản thân Danny, cơ thể và ý thức của cậu ấy. Nhìn những thứ ống dây chằng chịt trên người Danny, tôi không khỏi đau lòng. Judy đã tỉnh lại, nhưng Danny… Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?
Cả Royal đang náo loạn cả lên. Không chỉ Danny và Judy gặp chuyện, ngay cả Caroll, cháu gái yêu của chủ tịch cũng không hiểu vì lý do gì mà trở nên trầm cảm nặng, gần như mất hết ý thức. Gia đình đã cho cô ấy sang Anh Quốc chữa trị. Cùng lúc Học viện xảy ra bao nhiêu chuyện khiến mọi người hoang mang. Nhưng chuyện ở đó thế nào tôi cũng không còn thời gian và hơi sức đâu quan tâm nữa. Trước mắt phải lo cho cô ngốc kia, và cả Danny nữa. Mong sao mọi chuyện mau chóng qua đi…
- Ngoan, ăn đi nào.
Mặc cho Ryan ngọt ngào dỗ dành, tôi kiên quyết mím môi quay đi. Gì chứ, cháo tim sao? Ôi cái cuộc đời này !!! Tôi ghét nhất là ăn nó. Bổ thì bổ thật, nhưng mà hôi quá! Hơn nữa tôi cũng đã cố gắng nuốt nó lần thứ ba rồi mà. Là ba lần đó !!! Tôi có phải trẻ con lên năm đâu mà phải dỗ dành ăn cho hết bát cháo thế này? Nhìn xem, đã có mấy ánh mắt hiếu kì của các chị y tá nhàn rỗi lấp ló ngoài cửa phòng bệnh rồi kìa.
- Em đã ăn rồi mà, no lắm rồi, không ăn nữa đâu!
- Ăn thế mà no được sao? Bác sĩ dặn nếu em cứ không chịu ăn thì chúng ta sẽ còn phải ở lại đây dài dài đấy.
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả, hay là em muốn anh dùng đến cách khác để giúp em ăn?
- Cách gì?
Chỉ cần có thể giúp tôi nuốt tiếp được cái thứ hôi hám kia, có bảo tôi làm gì cũng được! Nhưng mà, suy nghĩ ấy của tôi còn chưa kịp hình thành đã bị bóp nghẹt ngay từ trong trứng nước, khi tôi thấy khuôn mặt Ryan đang ngày càng gần mình hơn. Gần đến nỗi tôi còn nghe thấy cả hơi thở hương bạc hà của anh.
- Anh… anh định làm cái gì đó?
Một cái hôn nhẹ lên má tôi, rồi Ryan bật cười.
- Nếu em còn không chịu ăn, anh sẽ làm thế thật đó!
- Em ăn, ăn ngay đây!
Dĩ nhiên tôi biết Ryan sẽ chẳng bao giờ làm “cái gì đó” với tôi cả, và dĩ nhiên “cái gì đó” của anh sẽ không phải là cái tôi đang nghĩ. Nhưng mà… ôi cái đầu đen tối này!!! Sao nó cứ suy diễn đi đâu thế này?
Ánh mắt đau xót khi nhìn vào giường bệnh của Judy chẳng những không khiến tôi khó chịu, trái lại còn làm tôi thêm đồng cảm với em hơn. Cô bé yếu đuối này chắc hẳn đã phải rất cố gắng cầm cự cho đến khi tôi kịp đến. Dù sao với em Danny vẫn là một người đặc biệt. Nếu không có tôi, và khoảng thời gian 13 năm ấy, biết đâu họ đã chẳng thành một đôi? Nhưng cuộc đời lại không tồn tại những cái “biết đâu” ấy. Có lẽ mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt. Ông đã mang Judy đến cho tôi, và tôi nhất định sẽ trân trọng, không bao giờ để tuột mất em một lần nữa. Còn Danny, mong rằng sẽ có một người con gái khác hàn gắn trái tim cho cậu ấy.
- Anh ấy bị thế này bao lâu rồi?
- Tính đến giờ đã là hơn nửa tháng rồi.
- Nghĩa là từ khi đó sao?
- Ừ… Vậy anh ra ngoài trước, em cứ ở lại với Danny đi. Khi nào muốn về thì gọi anh.
- Uhm.
Tôi nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phòng bệnh, rồi xoay người bước đi. Trong đó là hai người vô cùng quan trọng với tôi. Tôi không muốn nói là nhất, bởi nếu vậy trên đời này sẽ có bao nhiêu thứ gọi là nhất chứ? Chỉ biết rằng tôi có thể làm tất cả vì hai người đó, thật đấy! Vì những người mà tôi thực sự thương yêu…
- Tại sao anh không hỏi em đã nói gì với Minh Minh? – Tôi giữa cho xe lăn dừng bánh, quay đầu hỏi Ryan. Sự yên lặng nãy giờ của anh thật khiến tôi có cảm giác như anh đang giận gì tôi.
- Nếu muốn em sẽ nói cho anh, còn không anh hỏi chẳng phải sẽ khiến em khó xử sao?
- Em…
Ryan luôn hiểu tôi, và luôn nghĩ cho tôi. Lựa
chọn người đàn ông này, với tôi quả thực là một sự lquyết định đúng đắn. Và dù có không phải đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không hối hận về quyết định của mình. Nhưng dĩ nhiên sẽ chẳng bao giờ có cái “nếu” ấy xảy ra.
- Em đã nói với Minh Minh, rằng xin lỗi anh ấy, vì cuối cùng em đã chọn anh. Em không phủ nhận tình cảm anh ấy dành cho em, mà thực sự em rất trân trọng tình cảm ấy. Nhưng tình cảm vốn không phải chuyện có thể miễn cưỡng, và tình yêu thì lại càng không. Nó ích kỉ, và chỉ có một sự lựa chọn duy nhất. Anh là người em yêu. Em hi vọng rồi sẽ có một người con gái khác thay em yêu anh ấy…
- Em không ngốc chút nào đâu Judy.
Ryan mỉm cười nhìn tôi. Cũng tự nhiên tôi nắm lấy tay anh, kéo lại, cảm nhận hơi ấm ấy phủ lấy đôi vai mình. Để đổi lấy cái ôm này, tôi đã phải đặt cược đến cả mạng sống của chính mình.
- Không, thực sự em rất ngốc. Vì ngốc nghếch như thế nên mãi vẫn không nhận ra tình cảm của mình, chút nữa còn đánh mất anh. Nếu không phải ngày hôm đó, nếu không phải là con dao ấy em đã…
- Đừng nói nữa – Vòng tay Ryan khẽ siết chặt lấy tôi – Từ sau không bao giờ cho phép em hành động nguy hiểm như thế nữa, tuyệt đối không!
- Uhm.
Gió hiu hiu thổi, mang lại một chút lạnh cuối thu.
Trên con đường nhỏ ven hồ, hai cái bóng nhỏ quyện lại với nhau, như thể chỉ cần buông lơi là sẽ mất nhau mãi mãi…
Họ đang tận hưởng hạnh phúc của mình, một hạnh phúc không quá khó khăn nhưng cũng chẳng dễ dàng.
Vòng tay ấy, nụ cười ấy hòa trong chút nắng chiều duy nhất còn sót lại, không sớm nhưng cũng đủ để hai trái tim sưởi ấm cho nhau.
Đôi khi, vậy là đủ.
Trong mắt họ, giờ chỉ còn lại hình ảnh của người kia.
Thời gian, như ngừng trôi…
Bởi vì có em, cô gái à
Thế giới của anh giờ đây tỏa sáng hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời…
…
Bởi vì có em, cô gái à
Thế giới đã cho anh tất cả để anh có thể tồn tại…
Bởi vì có em, anh sẽ ở đây, anh sẽ tồn tại…
3.2 . Vĩ thanh
5 năm sau…
Năm năm, quãng thời gian không dài nhưng cũng đủ để nhiều thứ đổi thay…
Caroll cuối cùng cũng đã hồi phục và đến nhận lỗi với chúng tôi. Thì ra chuyện lần đó là do cô ta đứng đằng sau. Tôi đã vô cùng tức giận, tự thấy mình không đủ bao dung để có thể bỏ qua. Vì cô ta Danny mới ra nông nỗi ấy. Vì cô ta Judy của tôi suýt mất mạng. Vì cô ta tất cả rối tung lên. Đều là vì cô ta… Nhưng Judy ngốc nghếch của tôi thì không thế. Khi Caroll đến, cô ấy im lặng từ đầu đến cuối cuộc gặp, im lặng cho Caroll nói, im lặng cho tôi trách cứ cô ta. Và cuối cùng, rất nhẹ nhàng, cô ấy chỉ nói một câu: ” Em đã tha thứ cho chị từ lâu lắm rồi!”. Sau này khi hỏi lại tôi mới biết hóa ra có những chuyện không hề như mình nghĩ…
Rei, cô bạn thân của Judy, không ngờ lại thành đôi với Billy. Khi hai người họ đến đưa thiệp cưới, khỏi nói Judy đã ngạc nhiên đến thế nào. Cô bé ngốc nghếch ấy thậm chí còn “đá văng” anh bạn kia ra, hung hăng hỏi anh ta có phải bắt nạt, đe dọa hay uy hiếp để Rei phải cưới mình không. Billy còn chưa kịp thanh minh, Judy đã ngay lập tức kể tội cậu ta, nào là trăng hoa, nóng nảy, thiếu suy nghĩ,… rồi kết luận Rei mà lấy cậu ta chắc chắn phải chịu thiệt thòi. Thật là… làm mọi người khó xử theo. Cô ấy cứ giữ mãi thái độ ấy cho đến khi Rei đứng ra tuyên bố dõng dạc : ” Chúng mình yêu nhau và muốn kết hôn, thế thôi. Không có sự dọa nạt, uy hiếp hay hợp đồng gì ở đây cả!” . Tôi từ đầu chí cuối vẫn chẳng nói được gì, Judy choàng tỉnh nhìn chằm chằm hai người họ, mà hai “đương sự” kia thì vẫn “tình tứ” nắm chặt tay nhau. Đùa, chúng tôi đâu có định chia rẽ hai người?
Nói cũng thật là dài, nhưng biết làm thế nào khi mà bà xã yêu dấu của tôi còn những hai cô bạn thân, mà cả hai người họ đều … “vô cùng chuyện” @@ Nếu như Rei – Billy là cặp đôi gây bất ngờ nhất thì anh chàng trợ lý của Billy – Wade và cô bạn Lia kia mới thực là cặp rắc rối nhất. Cụ thể là Lia theo đuổi Wade, hay Wade kiên quyết muốn lấy Lia, cho đến giờ còn gây “tranh cãi”. Yêu nhau gần bốn năm trời mà bao giờ đưa thiệp hồng cũng chưa rõ, lại suốt ngày cãi nhau. Có vẻ như hai cái người đó giống khắc tinh của nhau hơn là một cặp tình nhân… Haizzz còn Susan, cô gái này là tín đồ số 1 của chủ nghĩa độc thân! Susan tốt nghiệp trước Judy 1 năm, rồi lại học tiếp chương trình cao học bên Pháp. Bây giờ khi mà tất cả đều đã ổn định cuộc sống thì cô gái lạnh lùng đó vẫn còn đang vi vu bên trời Âu không hẹn ngày về. Khỏi nói Judy “đau đầu” về cô nàng này thế nào, nhưng mà đâu vẫn hoàn đấy. Susan đã lựa chọn con đường này, vậy hãy để cô ấy tiếp tục bước đi. Cha tôi từng nói rằng vì tin tưởng vào vị tiểu thư này nên ông mới quyết định giúp đỡ Trịnh gia. Một KA lớn mạnh ngày nào đã quay trở lại với thị trường, không chỉ trong nội địa mà còn vươn ra hàng hải. Đúng là kì tích, mà hơn ai hết tôi hiểu tất cả đều nhờ cô gái nhỏ đang mải mê với sách vở kia.
Mà nói đến KA thì có lẽ cũng nên nói về cả Thái gia. Chùm công ty lớn nhỏ với những hoạt động phi pháp hiện đang bị cơ quan kinh tế vào cuộc điều tra, sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ được đưa ra ánh sáng. Thái gia nháo nhào cả lên, lớn bé thi nhau vơ vét chút tài sản trước khi bỏ chạy khỏi đó. Có lẽ bây giờ người duy nhất trong Thái gia được thanh thản chỉ có Caroll. Thực ra cũng không nên quá kì thị với cô gái này, vì suy cho cùng Caroll cũng là bởi thứ tình yêu chiếm hữu ích kỉ và sự giáo dục hà khắc độc đoán của mẹ làm ờ mắt. Cũng may còn có Justin ở bên lúc này. Chúng tôi đều không rõ anh chàng này từ đâu mà ra, nhưng nhìn cách anh ta chăm sóc cho Caroll cũng đủ biết tình cảm anh ta dành cho Caroll lớn như thế nào.
Nói chung thì có vẻ như mọi chuyện đều tốt đẹp. Tôi và cô ngốc Judy cuối cùng cũng đến được với nhau, hiện tại chúng tôi đang chờ đợi sự chào đời của đứa con đầu lòng. Người duy nhất tôi còn băn khoăn là Danny thì cậu ấy giờ đây cũng đã vượt qua tất cả. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được buổi chiều hôm ấy, tại rừng phong…
- Cậu biết tại sao tôi lại gọi cậu ra đây không?
- Mình nghĩ vẫn là nên để cậu tự nói lý do thì hơn – Tôi chậm rãi di nhẹ mấy chiếc lá dưới chân. Dù không nhìn Danny nhưng rõ ràng tôi vẫn cảm nhận được nỗi buồn cố giấu trong lòng cậu ấy. Danny cứ như vậy, cả tôi và Judy đều có cảm giác tội lỗi.
- Cậu rất yêu Đan Đan?
- Phải, mình rất yêu cô ấy.
- Ryan, cậu biết không, rừng phong này, thực ra là nơi mình định tổ chức một sinh nhật thật đặc biệt cho cô ấy, và cũng để một lần nữa khẳng định tình cảm của mình. Mấy ngày đó cậu tránh mặt Đan Đan, mình hiểu cậu đã biết chuyện của bọn mình. Tình cảm của cậu với Đan Đan, không phải mình không biết, chỉ là mình vẫn tin cô ấy luôn là của mình. Nhưng… – Danny dừng lại một chút rồi tiếp tục – Thiếu vắng cậu cô ấy như buồn đi hẳn, thỉnh thoảng còn rất trầm tư. Mình đã rất lo lắng , nhưng vãn tự biện minh rằng chỉ là cô ấy đang nhớ một người bạn, một người anh trai thôi. Và vì thế mới có cuổi tiệc sinh nhật nhỏ nhỏ ấy ở đây. Tổ chức sinh nhật là chuyện nhỏ, biết được tình cảm thực sự của Đan Đan mới là mục đích chính. Không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này.
- Cậu…
- Ngày hôm ấy khi nghe Đan Đan nói xin lỗi, mình hiểu mọi chuyện đã kết thúc. Sau cùng người cô ấy chọn vẫn là cậu mà không phải mình. Thực sự mình rất đau, nhưng mình hiểu cô ấy và mình tôn trọng quyết định của cô ấy. Ryan, cậu có thể mang lại hạnh phúc cho Đan Đan, phải không?
- Chắc chắn là như vậy! Mình nhất định không để mất cô ấy một lần nữa. Thật tình cờ, hôm sinh nhật cô bé ngốc đó, mình cũng có ý định giống cậu, muốn khẳng định lại một lần nữa tình cảm cuối cùng của cô ấy.
- Chúng ta vẫn rất hiểu nhau, Ryan.
Hai chúng tôi cùng cười, thật thoải mái, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mọi khúc mắc day dứt cuối cùng cũng được giải quyết, cho dù với Danny mà nói … Cậu ấy đã lùi bước, để nhường lại hạnh phúc này cho chúng tôi. Vì vậy, tôi nhất định phải trân trọng hạnh phúc này, trân trọng Judy, người con gái tôi nguyện yêu thương đến hết cuộc đời này…
***
- Này anh ơi, cái đèn kia treo hơi lệch rồi, chỉnh lại hộ em một chút!
…
- Em mang lọ hoa này sang bên kia nhé.
…
- Còn nữa, chỗ này… chỗ này…
…
“Thật là… không ngờ lại mệt thế này! Biết vậy cứ nghe lời chồng yêu cho rồi…”
Tôi vừa âm thầm than vãn, vừa căng mắt xem xét xung quanh. Đây là buổi họp báo ra mắt cuốn tự truyện đầu tay của tôi, hôm qua vì háo hức quá mà tôi nằng nặc đòi tự mình chuẩn bị tất cả, Ryan nói thế nào cũng không chịu nghe. Giờ thì hay rồi…
- Mệt không bà xã?
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay thế này @@. Tôi thở dài lần thứ n , mặc cho Ryan vòng tay qua ôm mình, cái đầu không yên vị còn cọ cọ trên vai nữa. Tư thế của chúng tôi lúc này đúng là…
- Mệt! Biết vậy…
- Nghe lời anh từ sớm có phải hơn không.
- … Nhưng mà cũng sắp xong rồi hì hì
- Còn cười được nữa, em cứ thế này tiểu bảo bối của anh mệt thì sao?
“Tiểu bảo bối” ? Hờ hờ, sao tôi lại quên cơ chứ!!! Tôi vội nhìn xuống cái bụng tròn vo của mình, xoa xoa nó nhẹ nhàng:
- Con à…
- Có muốn diễn bài ca gia đình thì đề nghị hai người về nhà đóng cửa nhé! “Em yêu” l àm anh ghen đấy!
- Ôi trời Rei!!!
Tôi giật mình quay lại… Rei! Đúng là cô ấy rồi !!! Hai năm, đã hai năm rồi chúng tôi chưa gặp nhau. Tôi rời khỏi vòng tay Ryan, nhanh chóng chạy lại phía Rei. Giữa lúc chúng tôi chuẩn bị màn “tình thương mến thương” cảm động thì…
- Ai …
- Ui …
- Judy/Rei! Em không sao chứ?
Dĩ nhiên lúc ấy hai ông chồng yêu quý của chúng tôi vội vã chạy đến, và chúng tôi thì ơn trời đều không có “thương tích” gì. Bạn sẽ hỏi vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, và tôi, thật là xấu hổ khi phải nói rằng không phải tôi và Rei va vào cái gì mà chính xác là hai cái bụng của chúng tôi tranh quyền “tình cảm” trước. Hai cái đứa trẻ này coi chừng chưa ra đời mà đã thân nhau gớm!
- Rei, cái bụng của cậu…
- Ờ…
Rei hơi ngập ngừng, hai má còn ửng đỏ lên nữa. Ôi trời đất quỷ thần ơi, từ khi chơi với nhau đến giờ tôi chưa từng thấy Rei xấu hổ hay ngại ngùng , vậy mà bây giờ, thật chẳng khác nào một cô gái mới lớn lần đầu giới thiệu bạn trai. Buồn cười ghê! Cả khi
Rei đùng đùng tuyên bố kết hôn với Billy cô ấy cùng không chút e thẹn, khiến tôi cố gắng mãi cũng không thể tin nổi. Xem ra cái tên Billy này đã làm cho hoocmon “nữ tính” của Rei quay lại rồi.
- Tôi đã nói cô ấy không nên về rồi mà cô ấy đâu có nghe – Billy chưng ra bộ mặt “bất lực” nhìn Rei – Hơn tám tháng rồi mà còn ngồi máy bay cả mấy tiếng đồng hồ.
- Hơn tám tháng? – Tôi giật mình, như vậy là còn hơn tôi gần nửa tháng – Nhiều vậy mà còn về, Rei!
- Judy nói mình nhất định phải về mà.
- Cậu đâu có nói… Nếu biết mình đã không cho cậu về.
- Nhưng mình đã về rồi…
- Vậy thôi chúng ta bàn chuyện tương lai đi.
- Chuyện tương lai?
” Buổi họp báo chuẩn bị bắt đầu, đề nghị mọi người vào chỗ của mình”
Tiếng loa vang lên bất ngờ cắt ngang câu chuyện của chúng tôi. Haizzz thôi được rồi, tương lai còn dài, chúng tôi còn có thể bàn sau được. Vậy là tôi, tác giả cuốn tự truyện “H…o..t boy? Rắc rối đấy, chạy mau!” hứa hẹn sẽ “làm mưa làm gió” giới trẻ vô cùng vinh dự đi lên trước hàng chục ống kính phóng viên.
***
Nhìn vợ yêu tự tin như vậy, trong lòng tôi thực sự hạnh phúc. Cô bé ngốc ngày nào giờ đã trưởng thành hơn, vững vàng hơn, tuy rằng … cũng không bớt ngốc đi được chút nào. Nhưng mà thế thì sao chứ, ngày trước cũng vì sự ngốc nghếch đến đáng yêu ấy tôi mới đem lòng yêu em cơ mà?
Và dường như niềm vui này không chỉ mình tôi hưởng thụ …
- Danny !
Phía bên kia, ngay cạnh cửa ra vào chẳng phải là Danny đó sao? Hai hôm trước khi gọi điện mời, cậu ấy nói đang dở chút công việc bên Thụy sĩ, vậy mà giờ đã ở đây rồi.
- Ryan !
Đáp lại tôi, Danny mỉm cười. Một cái ôm thật chặt có lẽ chưa thể đủ cho cuộc trùng phùng này, nhưng … hai người đàn ông trưởng thành mà ủy mị quá có phải sẽ rất buồn cười không? Hơn nữa “tảng băng di động” kia cũng không phải người tình cảm đến mức như vậy.
- Lâu rồi không gặp.
- Ừ, cũng gần nửa năm rồi.
Danny dường như thay đổi khá nhiều, về ngoại hình, cách nói chuyện, và … cả nụ cười. Những thay đổi bên ngoài tôi có thể hiểu được vì giờ cậu ấy đang điều hành cả tập đoàn lớn mạnh của Đặng gia, đương nhiên không thể mãi như chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi “lạnh như băng” được, nhưng còn sự thay đổi từ bên trong … Ánh mắt cậu ấy luôn ẩn chứa một niềm hạnh phúc ngọt ngào, dù cho có cố gắng giấu nó đi… Giấu?! Tôi chợt dời sự chú ý sang cô gái đi cùng Danny, giờ vẫn đang đứng cạnh cửa ra vào, chăm chú nhìn lên phía Judy.
- Cô gái đi cùng cậu …
- Cô ấy … là người yêu mình.
- Hả? Tốt quá rồi, vậy mau gọi cô ấy vào đây thôi!
…
***
Buổi họp báo kết thúc thành công. Nhưng thứ gọi là “siêu phẩm” của bà xã ngốc kia thế nào thì đến giờ tôi vẫn chưa được biết ==” Judy nói tôi phải tự mình mua sách về đọc, để… ủng hộ ?! Ủng hộ thì đương nhiên tôi sẽ làm, nhưng mà lần này tôi lại có cảm giác hình như Judy đã viết gì đó “không – đúng – sự – thực” về tôi chăng???
…
Mấy người chúng tôi đã hẹn nhau đi ăn uống một bữa mừng ngày gặp lại, chỉ tiếc rằng đến phút cuối lại xảy – ra – chuyện…
…
- Billy! Em …
Nhìn thấy Rei mặt mày xám ngoét, túa mồ hôi. Billy cũng đâm hoảng, vội đỡ lấy bà xã:
- Em sao thế? Đau ở đâu sao?
- Em…
- Đồ ngốc này ! – Tôi đấm nhẹ vào vai Billy – Vợ cậu sắp sinh rồi!
- Cái gì? Mau!!! Chúng ta đến bệnh viện!
Có thể nói đôi vợ chồng này là “thần gió” không nhỉ, vì ngay sau đó, Billy lập tức bế bổng Rei và chạy đi như- bay … Xem ra cậu ấy vui quá rồi kìa.
- Ryan…
Nghe giọng nói yếu ớt quả Judy, tôi giật mình quay lại.
- Em… hình như cũng sắp sinh rồi… aaaaaaaa
…
***
Lời của tác giả:
Chắc các bạn đều biết sau đây hai cô nàng của chúng ta sẽ sinh con, và câu chuyện đến đây là kết thúc. Haizzz nhưng mà tôi là cứ hay dài dòng, nên thôi, lại kể thêm cho các bạn nghe “giai thoại” về cuộc vượt cạn này của họ vậy. =.=” Nhưng dĩ nhiên tác giả phải có lý do… Ừ thì vì về sau, cái sự cho ra thế hệ tương lai này của họ đã trở thành một kỉ niệm đáng nhớ cho các bác sĩ ngày hôm đó…
Trước cửa bệnh viện, hai chiếc giường đẩy nhanh chóng được chuyển ra, cho hai sản phụ sắp sinh. Mà hình như họ biết nhau, à không, chắc phải là thân thiết lắm thì phải, vì người phụ nữ mặc chiếc vá bà bầu màu hồng cứ nắm chặt lấy tay người phụ nữ nằm trên chiếc giường kia, quên cả đau đớn mà nói và nói liên hồi. ==”
- Bác sĩ, phòng sinh số 1 chỉ còn lại 1 giường cho sản phụ!
- Vậy chuyển một người sang phòng số 2!
- Vâng!
Và thế là “bất đắc dĩ” hai cô gái phải tách nhau ra.
- Không được! Tôi muốn nằm cùng phòng với Rei!
- Chị nên giữ hơi sức của mình, phòng chúng tôi đã hết giường.
- …
Judy ái ngại nhìn mọi người rồi không nói gì nữa. Nhưng đến gần cửa phòng, đột nhiên cô gọi lớn:
- Rei! Nếu chúng ta sinh một trai một gái, nhất định phải làm thông gia!!!
Rei bật cười dù đang đau đớn. Các y tá thì vội vã đẩy nhanh chiếc giường của sản phụ “nói nhiều” này vào phòng sinh. Bác sĩ đứng ở cửa không khỏi hồ nghi, cô gái này có phải đúng là sắp sinh không? Còn Ryan … thì chỉ biết cười khổ. Bà xã anh, đi đâu cũng đòi làm thông gia, vậy thì hai người sẽ phải sinh bao nhiêu đứa đây?
******************************* THE END *******************************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...