Chap 19:”Dream of me…”
Chỉ còn gần 1 tháng nữa thôi là kết thúc học kì, cũng tức là đúng 2 tuần nữa chúng tôi bắt đầu bước vào kì thi quan trọng nhất của năm. Đối với những học viên khác đã khó, với tôi thì lại càng kinh khủng hơn vì so với mọi người tôi học chậm hẳn một học kì. Học viện Royal không tổ chức tuyển sinh như các trường Đại học khác. Những ai muốn theo học sẽ làm một bài Test trực tuyến với một Giáo sư trong trường, vừa là Kiểm tra kiến thức, vừa kiểm tra tố chất cần thiết luôn. Haizzz hôm đó mẹ tôi cứ nằng nặc bắt tôi mở mạng, vào trang Web của trường đăng kí, rồi thi thố linh tinh. cứ tưởng chỉ là thi cho vui, ai ngờ một lần đỗ luôn, hai ngày sau đã có giấy báo nhập trường gửi đến tận nhà. Nghĩ đến ngôi trường ở tận một thành phố xa xôi, lại đọc dc mức học phí “trên trời”, tôi kiên quyết từ chối nhưng không thành. Mẹ tôi nói vì chuyện của bố tôi đã lỡ mất kì thi Đại học quan trọng ( thời gian đó bệnh của bố tôi đột nhiên trở nặng, cả nhà rối hết cả lên lo chuyển viện, rồi mời bác sĩ nên tôi chẳng còn tâm trí đâu mà thi cử), nay có trường nhận vào học thì nhất định phải theo đến cùng, không được bỏ. Trước kì vọng mãnh liệt của mẹ, tôi đành nhắm mắt xách valise đến đây. Nhanh thật đây, mới đó mà đã hơn ba tháng rồi, chẳng mấy chốc mà hết học kì…
Trở lại thực tại, tôi đang ngồi trong phòng tự học cố gắng nhét cho kì hết quyển triết học dài lê thê này, chưa kể bên cạnh còn cả tập đề ôn tập Toán cao cấp nữa. Khó, khó quá! Nếu nói khoản học thuộc bài tôi cong có chút tự tin thì riêng phần tính toán này, e hèm, những con số đúng là “khắc tinh” số 1 trong cuộc đời đi học của tôi. Ài, nhìn quanh chẳng có ai quen mà hỏi dc cả: Susan cuối tháng nhà có việc nên đã xin thầy cho thi trước cho nên bây giờ cậu ấy còn đang ôn thi kinh hơn cả tôi; Lia thì khỏi phải nói, có ai dám đặt chuyện hệ trọng như thế vào tay cô nàng suốt ngày mơ mộng thế kia không chứ (Lia sức học không tệ nhuwgn có lé chỉ lo dc ỗi bản thân thôi T.T ); còn Rei thì he he có thể xem là “thiên tài toán học ” đây, nhưng mà hic hic chẳng có chút thời gian nào cho tôi cả. Nói đến mới nhớ, Rei nói đến mới nhớ gần đây công ty nhà cậu ấy gặp chút trục trặc gì đó trong mấy cái hợp đồng đầu tư , thành ra với vai trò là người thừa kế tương lai của Lê gia, Rei nghiễm nhiên phải thường xuyên đi họp hành, thậm chí là ra cả nước ngoài. Nghĩ mà thấy thật thương cho Rei, dù sao cũng chỉ mới 18 tuổi như tôi thôi mà. Zaaaaaaaaaaa, lo cho người ta rồi thì bây giờ cái thân tôi ai lo cho đây ??? Toán cao cấp ơi là toán cao cấp !!!
***
Tại một bệnh viện trung tâm ở Anh quốc…
- Quân à, thực ra con cũng không nhất thiết phải qua tận đây đâu. Đây có phải lần đầu tiên mẹ con phát bệnh như thế này.- Người đàn ông trung niên từ tốn đặt ly trà đào xuống bàn, nhìn cậu con trai rõ ràng gầy đi hẳn chỉ sau có mấy ngày.
- Ba … – Nhẹ nhàng đắp lại chăn ẹ, Ryan quay lại với cha mình – Tại sao ba không nói sớm với con lý do lần này hai người ở lại đây lâu hơn là vì mẹ bệnh cũ tái phát?
- Nếu nói ra thì sao? Con sẽ bỏ lại tất cả mà sang đây như thế này à?. Con đừng quên thầy Hiệu trưởng của con là bạn học của ta, hôm qua nói chuyện điện thoại ta mới dc biết các con sắp bước vào kì thi cuối năm rất quan trọng, rồi còn việc điều hành tập đoàn nữa, con cứ thế bỏ đi mà được sao?
- Việc này…Công ty con đã giao lại cho Trợ lý Dương tạm thời quản lý, còn chuyện thi cử thì ba không cần lo lắng. Gần một tháng nữa mới thi, con chỉ cần 1 tuần là đủ để hệ thống lại toàn bộ kiến thức rồi.
- Con … – Nén tiếng thở dài, ông Nam chỉ cố nhắc nhở – Ta biết không chuyện gì có thẻ làm khó dc cho con, nhưng dù sao cũng nên cân nhắc kĩ trước khi quyết định làm một việc gì. Lần này mẹ con đã dặn ta là không dc cho con biết, ai biết dc đến đây lại gặp người quen…
- Và người quen đó lại gọi về cho con. – Ryan mỉm cười – Thực ra đếm qua nhìn thấy mẹ đã tỉnh lại con cũng yên tâm phần nào rồi. Nếu ba không muốn thì ngày mai con sẽ mua vé máy bay về Việt Nam luôn.
- Tất nhiên là ta muốn con ở lại, nhưng lúc này tốt hơn hết là con vẫn nên về.
- Vâng, con hiểu mà.
- Alo… – Tôi ngái ngủ trả lời . Gì chứ, mới có 3 giờ sáng mà ai đã gọi đến thế này?
- “Xin lỗi, anh quên mất là bên đó đang là giữa đêm…”
- Cái gì mà bên đó… Ai…ai đang gọi… đấy ạ?
- “Ha ha, mới có mấy ngày mà đã quên giọng anh rồi sao?”
Đầu bên kia rõ ràng có ý cười, mà nghe cái giọng nói này, cả điệu cười ấy…
- Ryan?- Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ.
- ” Ừ, là anh đây.”
- Sao mấy ngày nay tôi… à… em không liên lạc gì dc cho anh vậy?
- ” Anh đi vội quá nên không kịp nói với em, mẹ anh bị bệnh, đang nằm viện ở London”
- London? Anh đang ở bên Anh à?
- “Ừ ”
- Ừm… mẹ anh, bác gái không sao chứ?
- “Không sao, bệnh cũ thôi, bây giờ cũng ổn hơn rồi.”
- Thế thì tốt.
- “Em dạo này thế nào? Hình như từ sau hôm thi “My Prince” chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ?”
- Haizzz anh chuẩn bị đi đặt vòng hoa cho em là vừa.
- ” Nói gì mà ghê thế? Có chuyện gì à?” – Đầu dây bên kia lộ rõ vẻ lo lắng.
- Cũng không có gì, chỉ là… Toán cao cấp ý…
- “Khó lắm hả?”
- Ưm, cũng tạm gọi là vậy. Cuối năm rồi ai cũng bận hết, chẳng có ai giảng bài cho em. @$#%#^#@%
Thế này có gọi là cơ hội không nhỉ? Mấy ngày nay không có ai nói chuyện, tôi như phát cuồng lên rồi, bữa nay tự nhiên có người gọi đến, theo bản năng tôi cứ thế nói một hơi dài. Haizzz mà toàn là than thở thôi à. =
.=!!!
Bên kia, Ryan vẫn kiên nhẫn nghe tôi tuôn cả một tràng, đợi tôi dừng lại rồi mới tủm tỉm cười.
- “Được rồi, khi nào về anh sẽ giúp em là dc chứ gì.”
- Thật không? Ha ha, tốt quá tốt quá. Nhưng mà… khi nào anh về?
- ” Ừm… khoảng chiều tối mai thì về đến nơi.”
- Uhm…
- “Thôi, ngủ tiếp đi nhé. Chúc em có một giấc mơ đẹp”
- Vâng, cảm ơn anh.
Điện thoại đã ngắt rồi mà tôi vẫn sung sướng như gặp dc tiên luôn ý. Ha ha, vậy là xong vụ Toán khá “khoai ” kia rồi.
- Lần sau có nói chuyện với người yêu thì đề nghị ra ngoài cho người khác ngủ nhá, hí hí – Tiếng nhỏ Lia lanh lảnh cắt ngang mạch vui sướng của tôi.
- Yêu… cái gì mà người yêu chứ… Này!!!
Grừ >”< mới thế mà đã ngủ luôn rồi sao?
Tại hành lang bệnh viện, chàng trai với nụ cười ấm áp đứng dựa vào tường, tay vẫn cầm điện thoại, ánh mắt hướng về một phía xa xăm…
“Dream of me…”
Chap 20: Biến thái
Canteen
- Oa oa!!! * mắt trái tim*
- Hot…boy… *rơi đũa*
- Ôi các cậu ơi hotboy Billy kìa !!!
- My idol của tôi !
- Tuy rằng anh ấy không giành dc ngôi vị Prince nhưng trong trái tim mình anh ấy mãi là Hoàng tử !!!
- …
Theo số đông đang phấn khích trong đây, tôi và Rei cùng nhìn ra phía cửa. Hầy, biết ngay mà, anh chàng quậy phá Billy vừa bước vào cùng tay trợ lý cứng nhắc Wade. Mặc dù đã thi xong nhưng có lẽ anh chàng Wade này rất yêu công việc của mình, hoặc cũng có thể là kẻ suốt ngày gây chuyện kia cần có người đi sau xử lý chăng mà hai người họ vẫn tiếp tục vai trò “cậu chủ”- trợ lý như thường. Chẹp chẹp, nhờ đi cùng hotboy mà Wade giờ cũng “hot” không kém, điểm hình là câu lạc bộ bóng rổ “Supper star” của anh ta đó. Nghe nói có khá nhiều cô gái đăng kí sinh hoạt ở đó là vì anh chàng huấn luyện viên này, trong đó có cả cô bạn mơ mộng Lia của tôi nữa kìa. Hưm, vẫn biết Billy ngoại hình khá là ấn tượng nha,nhất là cái má lúm đồng tiền duyên cực kì luôn ấy, nhìn tổng thể thì điều kiện rất rất tốt, được các nữ sinh hâm mộ cũng không có gì là lạ, nhưng mà… cuồng nhiệt thế kia có vẻ hơi quá =.=!!! Nhất là cái bản mặt dương dương tự đắc kia >.< . Không kìm được lòng mình, tôi ngửa mặt lên trời mà cảm thán:
- Hot boy? Chỉ là một cậu chàng đẹp trai, nhà giàu, cùng lắm thì học giỏi và chơi thể thao tốt,… có gì đâu mà mọi người cứ phải hớn ha hớn hở thế nhỉ!
- Đúng đúng, nói rất đúng em yêu!!!- Rei cũng nhiệt tình hưởng ứng. À há, đừng tưởng ngồi im mà coi thường nha, hóa ra cô bạn của tôi cũng “ngứa con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải ” với biểu hiện cà chớn của cha Billy kia lâu rồi nha.
- Ừm .. Hượm đã, thôi ngay nha, ai là em yêu của cậu! Cái đồ…
- BIẾN THÁI !
Tròn mắt. Ngạc nhiên. Tôi nhìn Rei. Rei lại nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau. Bỗng nhiên Rei nheo mắt lại vẻ rất nguy hiểm. Tôi nuốt ực một cái…
- Hơ hơ Rei ơi câu này không phải tớ nói…
- Rei biết.
- Thế…
- Nhìn ra đằng sau đi Judy.
Theo lời Rei, tôi quay lại thì…. hỡi ôi cha nghịch ngợm Billy kia đã đi đến chỗ hai chúng tôi từ khi nào, lại còn đứng rất gần nữa. Không phải những gì vừa nói anh ta nghe thấy hết rồi chứ? T.T Tôi là không cố ý chê bôi gì mấy hotboy nhà anh đâu nha. Cố nặn ra một nụ cười “giả nai” hết sức có thể, tôi định mở miệng nịnh hót vài câu thì…
- Tôi cho anh nói lại lần nữa!
- Nói cái gì? Hotboy tôi mà lại phải nói chuyện với cái kẻ biến thái chẳng ra nam cũng chẳng ra nữ nhà cô à. Ha ha, nực cười!
- Thử nói tiếp nữa xem nào !!!
Đoạn hội thoại sặc mùi thuốc súng này không ai khác chính là do hai nhân vật chính Rei và Billy nhà ta đây mà. Haizzz thì ra vừa này đứng sau lưng tôi Billy đã nghe hết tất cả, đến đúng cái đoạn tôi dừng lại thì anh ta lại tiếp lời bảo Rei của tôi là “biến thái”. Trời ơi, bị nói thế thì ai mà không tức cho dc? Bây giờ nha, tôi thành “khán giả bất đắc dĩ ” ngồi xem bọn họ chuẩn bị “oánh nhau” đến nơi rồi kìa. Hai người, bốn con mắt nhìn nhau, hai cái miệng chăm chăm trong tư thế sẵn sàng “chiến đấu”. Thế mà…
- Tưởng là hotboy mà hay sao?
- Cô nói cái gì?
- …
Không nói câu nào nữa, Rei đùng đùng bỏ đi. Billy cũng nào có chịu thua, vẫn đứng đó mà nói với theo:
- Sao nào, cái đồ biến thái kia sợ không nói gì được thì bỏ chạy thế hả? HÈN THẾ!!!
Chà chà, nhưng mà Rei đâu phải người thích cãi nhau đâu. Billy cứ đứng đó mà la lối om sòm mất hết cả hình tượng, Rei thì chỉ nháy mắt là biến mất khỏi canteen đông đúc . Thực ra chuyện có lẽ sẽ không có gì nếu như Billy không động đến “vấn đề nan giải ” này. Còn nhớ có lần tôi đã hỏi Rei là tại sao lại ăn mặc bộ dạng này, nhưng cô ấy không trả lời, chỉ nói cái gì mà nếu có thể đã ước mình là con trai, sau này khi nào thích hợp sẽ cho tôi biết sau, mà quan trọng là vẻ mặt lúc đó khá là buồn. Không hiểu sao tôi luôn cảm thấy Rei có nỗi buồn gì đó giấu tôi và giấu mọi người. Tỏ ra mạnh mẽ, phong cách tomboy nhưng thực ra chỉ là để che dấu đi sự yếu đuối của mình thôi. Haizzz đến bao giờ thì cậu mới có thể sống vô tư là chính mình đây?
Nghĩ đến mới nhớ, tôi tự nhiên thấy tức tên phá đám Billy này kinh khủng. Mãi mới có lúc Rei không bận chuyện công ty nhà cậu ấy, rảng chút ngồi “tám” ở canteen với tôi, thế mà hắn ở đâu chui ra làm Rei của tôi tức giận bỏ đi mất tiêu rồi. >”< Grừ
- NÓI ĐỦ CHƯA VẬY ? – Tôi đứng bật dậy, lớn tiếng với Billy. Có nhiều ánh nhìn bắt đầu hướng về phía chúng tôi, mà thực ra là về phía tay hotboy kia.
- Gì thế em gái? Mới có mấy ngày mà đã thành sư tử luôn rồi sao ha ha
- Cười cái đầu anh ấy! Anh làm bạn tôi bỏ đi rồi kìa!!!
- Ơ, sao lại trách anh ? Là cái đồ biến thái đó…
- KHÔNG ĐƯỢC NÓI BẠN TÔI LÀ BIẾN THÁI !!!
- Ờ ờ thì … bạn em đó tự nhiên bỏ đi trước đấy chứ.
- Còn lý sự nữa à? Chứ không phải anh gây sự nói cậu ấy là biến thái này nọ thì cậu ấy có bỏ đi không? Bất lịch sự!
- Này, em nói tử tế chút đi.
- Thế anh từ đâu bỗng nhiên nhảy vào rồi bảo người ta là biến thái, lại còn không chịu xin lỗi một câu thì lịch sự tử tế sao?
- Cái này…
Ha ha, hotboy Billy lần đầu tiên cứng lưỡi trước một cô gái ,mà người đó lại chính là tôi nha *khâm phục khâm phục*
- …Rồi… bây giờ phải làm sao?
Ai za, xem chừng suy nghĩ một hồi cũng nhận ra cái sai của mình rồi nha. Có tiến bộ, tiến bộ.
- Kệ anh, đi mà tìm gặp bạn tôi xin lỗi mau. Haizzz thôi không phiền anh ở đây làm hotboy idol nữa, tôi đi trước đây.
Nói rồi tôi cũng theo khí khái của Rei, ba bước đi thẳng ra khỏi canteen. Sau lưng tôi, rất nhiều ánh mắt vẫn thủy chung nhìn về phía Billy, còn anh chàng thì đứng ngẩn ra ở đó…
“Mình đã sai sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...