Quyển 1: Học viện Hòe Tuất
Chương 3: Thăm dò ban đêm
Sáng sớm, khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi xuống lầu, họ nhìn thấy một người đứng dưới gốc cây lớn trước mặt, mặc cảnh phục, rất quen.
Tiêu Chiến nhìn kỹ hơn, hóa ra đó là cảnh sát Lưu.
Chỉ là trông anh ấy có vẻ mệt mỏi, đầu tóc bù xù, quần áo nhàu nhĩ.
Cảnh sát Lưu cũng nhìn thấy Tiêu Chiến, bối rối bước về phía anh.
"Đây không phải cảnh sát Lưu sao, mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì rồi?" Tiêu Chiến hỏi.
Cảnh sát Lưu giữ chặt tay Tiêu Chiến: "Nhóc con, lão Lưu tôi cảm ơn nhóc đã cứu tôi một mạng, vụ án toà nhà cũ này nhất định có gì đó không ổn!"
Vương Nhất Bác bước tới nắm lấy tay của anh cảnh sát: "Anh cảnh sát, từ từ nói"
Cảnh sát Lưu nhanh chóng rút tay về, lấy sợi dây màu vàng từ trong túi ra.
Chiều dài sợi dây màu vàng ngắn hơn hôm qua một phần ba, ở chỗ đứt vết cháy đen, như bị đốt cháy hết.
Tiêu Chiến lấy sợi dây màu vàng bỏ vào túi: "Không sao đâu, cảnh sát Lưu sợi dây màu vàng này đã dùng, không dùng được nữa, để em lấy về "tái chế" nó"
Cảnh sát Lưu gật đầu lia lịa.
"Cảnh sát Lưu, em thấy trạng thái tinh thần của anh bây giờ rất kém, có gì thì anh nghỉ ngơi cho khoẻ rồi nói sau cũng không muộn" Tiêu Chiến nói với anh ấy.
Cảnh sát Lưu cả đêm kinh sợ lo lắng, tinh thần lẫn thể chất đều đã kiệt quệ đến cùng cực.
Cố gắng đi tìm Tiêu Chiến, bây giờ nghe Tiêu Chiến nói không cần lo tinh thần đột nhiên thả lỏng, sự mệt mỏi như núi đè biển nhấn vào anh, anh cảm thấy mình không thể chống chịu được nữa, dùng chút sức cuối hẹn Tiêu Chiến: "Vậy được, tôi đi ngủ một lát, chiều ba giờ sẽ tới tìm cậu"
Thấy Tiêu Chiến đồng ý, cảnh sát Lưu lê cơ thể nặng nề của mình đi bước thấp bước cao.
...!
Trong nhà ăn, Tiêu Chiến đang dùng bữa đột nhiên nói: "Tiểu Trịnh và Chu Béo đâu?"
"Tiểu Trịnh kéo Chu Béo đi chạy bộ giảm cân rồi" Vương Nhất Bác đáp, không ngẩng đầu chỉ mở to miệng ăn cơm.
"Ò!" Tiêu Chiến gật đầu, đột nhiên ghé sát vào lỗ tai Vương Nhất Bác: "Đêm nay anh ra ngoài một chuyến, cậu nhớ để cửa cho anh nhá!"
Vương Nhất Bác kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh định làm gì? Nửa đêm đi ăn trộm à?"
Tiêu Chiến thần bí lắc đầu: "Không nói cậu biết"
...!
Sau hai giờ chiều, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi từ số lạ, bắt máy hóa ra là cảnh sát Lưu.
"Tiêu Chiến à! Tôi nhận được một vụ án khẩn, cấp trên bảo lập tức đến hiện trường, tôi đoán tôi sẽ không thể về lúc ba giờ, hôm nay cậu không cần chờ tôi tới, sáng mai tôi tìm cậu!" Cảnh sát Lưu dường như đang ở trong xe tiếng gió rất lớn.
"Ừm ừm! Được cảnh sát Lưu" Tiêu Chiến trả lời, cúp máy.
Lại nghĩ, vụ án gì, còn khẩn cấp hơn vụ án của học viện Hoè Tuất này?
...!
Sau tiết tự học đầu của tối nay, Tiêu Chiến từ chối lời mời chơi bóng rổ của Tiểu Trịnh và Chu Béo, anh phải về ký túc xá.
Vương Nhất Bác cũng không đến sân bóng rổ với họ, cùng Tiêu Chiến về ký túc.
"Cậu về làm gì, đi chơi bóng rổ đi, không có việc gì cần cậu giúp hết" Tiêu Chiến nói.
"Nhìn xem anh làm chuyện thần bí gì" Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến cười nói: "Đi nối sợi dây màu vàng" Anh dừng một chút lại nói tiếp: "Thứ cảnh sát Lưu gặp khá lợi hại, có thể đốt cháy một phần ba sợi dây của anh, có điều cũng không gì đặc biệt"
Thứ? Vương Nhất Bác sửng sốt: "Thứ gì?"
Tiêu Chiến thần bí nói: "Chính là thứ muốn lấy mạng người ta đó"
Vương Nhất Bác cảm thấy khi Tiêu Chiến nói câu này nhiệt độ xung quang cũng giảm xuống mấy độ!
...!
Về đến ký túc xá, Tiêu Chiến cầm một chậu nước trong phòng tắm đặt trên bàn, lấy một cái chai nhỏ màu trắng trong balo, đổ một thứ gì đó vào nước.
Vương Nhất Bác nhìn vào nước là một ít bột trắng.
Chờ đến khi bột tan hết, Tiêu Chiến đặt sợi dây màu vàng vào trong nước.
Khoảng mười phút sau, Tiêu Chiến dùng đũa vớt sợi dây màu vàng ra khỏi nước đặt nó lên bàn.
Sau mười phút nữa, sợi dây màu vàng đã khô.
Lúc này sợi dây màu vàng không còn thấy vết cháy đen nữa mà ngả sang màu vàng óng, bóng bẩy như vừa được dệt xong.
"Cậu đổ giúp tôi chỗ nước này vào nhà vệ sinh đi, tay đừng đụng vào nước đó!" Tiêu Chiến cầm lấy sợi dây màu vàng, nói với cậu: "Anh bắt đầu bện dây"
Vương Nhất Bác gật đầu, cầm chậu nước đổ vào bồn cầu, khi quay lại thì Tiêu Chiến đã ngồi trên giường chăm chú bện dây.
Vương Nhất Bác chưa thấy con trai làm đồ thủ công, không biết mấy đứa con trai khác làm thế nào, nhưng Tiêu Chiến làm đồ thủ công vô cùng đã mắt.
Động tác của anh nhanh nhẹn, gọn gàng chỉ chốc lát sợi dây màu vàng đã dài ra.
Tiêu Chiến nhanh chóng hoàn thành sợi dây màu vàng, nhưng anh vẫn không dừng tay, làm lần thứ hai theo cơ sở ban đầu, lần này anh làm rất chậm, cứ như chạm vào mỗi một sợi nhỏ của dây.
Bện lần hai mất một tiếng.
"Bện xong chưa?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến gật đầu, đưa sợi dây màu vàng cho Vương Nhất Bác: "Sau này cậu đeo sợi dây vàng này, anh độ linh hai tầng cho nó, có thể bảo vệ cậu khỏi nguy hiểm hai lần"
"Tại sao lại đặc biệt bện dây cho tôi?" Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm hỏi.
Tiêu Chiến nhét sợi dây vào tay cậu nói: "Cậu là người hữu duyên của anh đấy, không bảo vệ cậu thì bảo vệ ai?"
"Anh cũng bảo vệ cảnh sát Lưu mà" Vương Nhất Bác cầm sợi dây nói.
Tiêu Chiến vui vẻ, trở tay đấm tên nhóc này một cái: "Nói thừa, sao anh có thể thấy chết không cứu chứ, đầu cậu nghĩ gì vậy!"
Vương Nhất Bác bị đấm một cái, bắt Tiêu Chiến lại cũng "đè đánh" một trận.
Hai người cứ vậy đập lộn trong ký túc.
...!
Một giờ đêm.
Tiêu Chiến lặng lẽ đứng dậy, cẩn thận ra khỏi ký túc xá.
Khuôn viên lúc nửa đêm vô cùng tối, từng ngọn đèn đường phát ra ánh sáng mờ ảo, chiếu sáng một khoảng tối nhỏ.
Cây cỏ hoa lá tươi tốt ban ngày giờ như bóng người ẩn khuất trong bóng tối, gió thổi qua, cành cây đung đưa, giống như một bầy ma quỷ đang nhảy múa.
Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Tiêu Chiến vang vọng trong khuôn viên trống trải.
Anh bước nhanh, chỉ chốc lát đã đến lối vào của tòa nhà cũ.
Tiêu Chiến dừng lại, bất đắc dĩ thở dài: "Cậu còn không ra? Anh biết cậu theo"
Phía sau không ai trả lời.
"Phía trước là tòa nhà cũ, nếu không muốn về có thể đi cùng anh cũng được, đi ra cùng anh, anh phải bảo vệ cậu an toàn" Tiêu Chiến nói tiếp.
Sau lưng có tiếng bước chân, sau đó đi đến gần Tiêu Chiến.
Là tên nhóc Vương Nhất Bác.
"Cậu nói xem sao cậu tò mò dữ vậy, cứ phải bám theo tận đây, giữ chặt anh" Tiêu Chiến nhìn cậu, đưa cổ tay ra hiệu cho cậu.
Vương Nhất Bác nhìn anh rồi từ từ đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh, nắm rất chặt!
"Sợ anh gặp nguy hiểm" Vương Nhất Bác nói.
"Anh thì gặp nguy hiểm gì chứ! Cậu nghe này, làm theo ba điều này với anh: một, không được rời khỏi tầm mắt anh, hai, không được tuỳ tiện đụng vào thứ gì, ba, phải nghe lời anh" Tiêu Chiến nghiêm túc nói: "Nếu không làm được, anh không dẫn cậu vào"
Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác lập tức gật đầu.
Rốt cuộc Tiêu Chiến cũng cười: "Được rồi, chúng ta đi"
...!
Nhiệt độ trong khu vực tòa nhà cũ dường như đã giảm một độ so với bên ngoài, tay Vương Nhất Bác bị gió lạnh thổi đến nổi da gà.
Trên mặt đất dường như có nhiều cỏ dại hơn ban ngày, cả hai đều mặc quần đùi, đám cỏ quét qua chân hơi đau.
Bầu trời đen kịt như mực, mây đen che gần hết mặt trăng, chỉ chừa ra một khe hở, lộ ra ánh trăng nhàn nhạt.
Toà nhà cũ dưới ánh trăng càng thêm hoang tàn, u ám.
Cửa chính bị khoá chặt, dán niêm phong.
Tiêu Chiến thử đẩy nó ra, vẫn không nhúc nhích.
Cả hai tìm một con đường khác, đi vòng quanh tòa nhà cũ, tìm thấy một cửa sổ không có kính, trông có vẻ như đã bị vỡ.
Cửa sổ tối om, nhưng lối vào hẳn là hành lang.
Cả hai nhảy vào qua cửa sổ, rơi xuống đất làm bụi bay lên.
Tiêu Chiến hít phải bụi, bị sặc ho hai tiếng.
Tiếng ho vang dội trên hành lang rồi dần biến mất.
Trong bóng tối, Tiêu Chiến cảm thấy bàn tay đang giữ cổ tay mình của Vương Nhất Bác lại siết chặt hơn.
Anh lấy điện thoại ra.
Ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu vào bóng tối phía trước: đây đúng là hành lang tầng một.
Một lớp bụi dày đóng trên dãy hành lang, Tiêu Chiến thấy là khi về mình phải chà sạch giày.
Cả hai đi bộ một đoạn dọc theo hành lang, tìm thấy cầu thang dẫn lên tầng hai.
"Đi, lên tầng hai" Tiêu Chiến nói.
Trên cầu thang cũng có một lớp bụi, có những vật thể dinh dính màu đen không rõ nguồn gốc, cảm giác khi giẫm lên rất khó chịu.
Hai người đi dọc theo cầu thang, đến nơi nối giữa tầng một và tầng hai đi tiếp, cứ như vậy đi tiếp một đoạn, rẽ một đoạn, rồi lại đi, lại rẽ...
Đi một lúc lâu vẫn chưa lên được tầng hai.
Hai người đồng thời dừng lại.
Màn hình điện thoại di động chiếu sáng lớp bụi dày trên bậc thang, không có dấu chân của họ.
"Đi lòng vòng một chỗ à?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Quỷ đánh tường? Làm như vầy?" Tiêu Chiến lầm bầm, nắm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác nói: "Nhắm mắt lại anh dắt cậu đi"
Vương Nhất Bác nghe lời nhắm mắt.
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, bước bước đầu tiên theo cảm giác trong lòng.
Một bước, hai bước, một bước, hai bước...!Rẽ, một bước, hai bước, một bước, hai bước...!
Đến rồi!
Tiêu Chiến mở mắt ra, hành lang tầng hai đã ở trước mặt!
"Được rồi, đến rồi" Tiêu Chiến buông tay đang nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác mở mắt, quay đầu nhìn lại, phía sau tối đen như mực, đen kịt như một vực thẳm, nuốt chửng người ta không thoát ra được.
...!
Hành lang tầng 2 vẫn phủ đầy bụi, bên cạnh là các phòng học.
Tiêu Chiến đẩy bừa cửa một lớp học, cửa có lẽ đã được vài năm, phát ra tiếng "két" lắc lư như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Bên trong trống trơn, bàn ghế, bục bảng đen chuyển đi.
Tiêu Chiến cúi đầu tính toán một hồi, mới ngẩng đầu nhìn về nơi sâu thẳm trong hành lang: "Đi, đến phòng học ở cuối"
...!
Hai người họ nhẹ nhàng tiến vào sâu trong hành lang, trên đường đi, Vương Nhất Bác nhìn qua khe cửa ở một số phòng học, thấy mọi thứ bên trong đã được chuyển đi hết.
Hẳn là được chuyển đi khi tòa nhà cũ bị bỏ hoang.
Đến gần phòng học cuối cùng trên hành lang, Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại.
Vương Nhất Bác không biết tại sao.
Tiêu Chiến chỉ vào tai, rồi chỉ vào bên trong.
Vương Nhất Bác nín thở, cẩn thận lắng nghe, cậu nghe thấy một âm thanh yếu ớt, nhưng không thể nghe rõ.
Tiêu Chiến nhìn cậu rồi nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đi chầm chậm về phía trước.
Càng đi xa, giọng nói càng lớn và rõ dần, có thể nghe thấy đó là giọng của một người phụ nữ đang giảng bài!
Giọng nói vô cùng êm tai, nói rất có trình tự mạch lạc.
Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong hành lang trống trải, xung quanh vô cùng tối tăm, ở nơi như sau giờ trưa, sao có thể có người lên lớp được!
Rợn cả tóc gáy!
Cả hai chậm rãi đi đến lớp học cuối cùng, qua lớp kính bẩn trên cửa lớp, có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang viết viết vẽ vẽ trên bục giảng.
Trong lớp học này, ghế, bảng đen và bục giảng đều có sẵn, ánh trăng chiếu qua cửa sổ lớp học, có thể thấy rằng chỗ ngồi rất sạch sẽ, như mới.
Vương Nhất Bác nuốt nước miếng.
Tiêu Chiến nhìn cậu duỗi tay ra mở cửa——thời điểm anh mở cửa, bài giảng đột ngột dừng lại.
Bàn ghế sạch sẽ trong lớp phút chốc trở nên cũ nát, không có tay chân, nhiều chiếc ghế ngã ra đất, bục giảng ngổn ngang, phấn vương vãi khắp bàn.
Như trong phòng vừa có một trận đánh nhau.
Người phụ nữ đang giảng trên bục đã biến mất!
"Vương Nhất Bác, cậu nói xem người phụ nữ đó đi đâu?" Tiêu Chiến ngờ vực hỏi.
Vương Nhất Bác?
Tiêu Chiến quay đầu lại, phát hiện Vương Nhất Bác đang dựa vào khung cửa bất động.
"Cậu bị sao vậy?" Anh bước tới hỏi.
Mặt Vương Nhất Bác tái nhợt, Tiêu Chiến phát hiện không phải dựa vào khung cửa, mà là dùng khung cửa để đỡ cơ thể không cho bản thân ngã xuống.
Này là mềm chân nhỉ?
Tiêu Chiến sửng sốt, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Đi, chúng ta về trước" Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, muốn tiếp cho cậu chút sức.
Đột nhiên, một cơn gió u ám thổi qua khiến cả người nổi da gà.
Tiêu Chiến hét lên: "Mi đứng lại cho ta!"
Anh lao ra ngoài, chỉ để lại một câu vang vọng cho Vương Nhất Bác: "Cậu đứng đây đừng nhúc nhích! Chờ anh quay lại!"
Rốt cuộc, Vương Nhất Bác trượt xuống khung cửa, cuộn người ôm lấy mình, bóng tối nhấn chìm cậu...!
...!
Không biết đã bao lâu, trên hành lang có tiếng bước chân.
Từng bước từng bước, dừng lại trước mặt Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn cậu, đột nhiên ngồi xổm người xuống, bàn tay xoa nhẹ lên đầu cậu hai lần: "Được rồi, không sao nữa"
"Đi, lần này về thật"
...!
"Anh đuổi kịp không?" Vương Nhất Bác nằm trên giường hỏi.
"Không kịp" Tiêu Chiến ngáp một cái: "Cô ta chạy lên tầng ba, anh đuổi tới tầng ba, cô ta lại chạy lên tầng bốn, lên nữa cũng không ổn lắm, anh cũng không vội lên"
Anh trở mình chuẩn bị ngủ say: "Ngủ đi, về cũng gần năm giờ rồi, sáng mai tám giờ có tiết đó! Anh không muốn đi..."
Vương Nhất Bác đợi lúc lâu, người đầu giường còn lại vẫn không có động tĩnh, ló đầu sang nhìn thì thấy đã ngủ chẳng biết trời trăng.
Cậu lẳng lặng đợi một lúc, quay mặt về phía khuôn mặt đang say ngủ của Tiêu Chiến, rồi từ từ nhắm mắt lại.
21:40 p.m
~17/11/2021~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...