Ở độ cao mười ngàn mét trên không trung, mặt trời sáng rực, một chiếc máy bay chở khách cỡ lớn đang bay về Trung Quốc.
Mọi người đã bay được 2 tiếng, mà từ lúc cất cánh tới giờ, trong cabin vẫn im thin thít.
Vị tổng giám đốc bình thường đã nghiêm túc hôm nay còn nghiêm túc hơn gấp trăm lần, khiến dân tình chẳng dám ho he tiếng nào, ngay cả nghiến răng cũng sợ.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, lâu như thế, mọi người cũng nín hết nổi rồi.
Cả đám lặng lẽ nháy mắt với cô nàng thư ký, ra hiệu cho cô chấm dứt sự tĩnh lặng trên máy bay.
Một người nhìn cô thư ký, cô thư ký thờ ơ không quan tâm. Ba người nhìn cô thư ký, cô thư ký lạnh lùng nhìn lại. Sau đó năm người nhìn cô, chín người nhìn cô…
“…” Cô nàng rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, khẽ hắng giọng, dè dặt gọi: “Ừm… thưa giám đốc…”
Đỗ Yến Lễ bị âm thanh đó cắt ngang, từ lúc lên máy bay anh đã ngồi đọc văn kiện. Một tập đoàn tài chính lớn nhường ấy, chỉ cần Đỗ Yến Lễ muốn thì dù ở đâu, vào bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được vô số văn kiện cho anh phê duyệt.
Nhưng hôm nay hiệu suất không được cao lắm, đã 2 tiếng rồi mà anh mới xem đến bộ văn kiện thứ năm.
Đỗ Yến Lễ quyết định ngừng lại, anh khép tập giấy trên tay, thay đổi tư thế ngồi, nhìn cô thư ký: “Chuyện gì?”
Chuyện gì ấy hả… Đã bật mode chiến đấu luôn rồi kia kìa, xem ra hôm nay tâm trạng sếp thật sự không tốt.
Cô thư ký nhìn tư thế ngồi mới chuẩn như dùng thước đo của Đỗ Yến Lễ, thầm hít sâu, cố gắng lấy lòng sếp: “Xem văn kiện trên máy bay hại mắt lắm, để tôi đọc lịch trình tiếp theo cho giám đốc nghe nhé?”
Đỗ Yến Lễ ra hiệu cho cô tiếp tục, anh đang định nghỉ ngơi một chút, nghe thư ký đọc lịch trình mới cũng không tệ.
Nghĩ vậy, Đỗ Yến Lễ nhắm hai mắt lại. Ngay sau đó, âm thanh của cô thư ký vang lên: “Khu vực Châu Á…”
“Khu vực Châu Âu…”
Thư ký vẫn đọc các công tác tiếp theo như bình thường, nhưng Đỗ Yến Lễ hơi mất tập trung.
Anh nhắm mắt một lát rồi lại mở ra, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Một biển trời mây đang dồn dập bay ngược.
Sau khi về nước, Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh tạm thời mất liên lạc. Đối phương không xuất hiện trong biệt thự của anh, anh cũng không cố ý gọi điện thoại tìm hắn.
Lượng công việc của Đỗ thị rất đồ sộ, nhất là mấy ngày gần đây Đỗ Yến Lễ càng bận đến không kịp thở, cơ bản sáng 7 giờ ra khỏi nhà, có khi 10 giờ tối mới tan ca.
Dưới tình huống như thế, anh không mấy để ý các vụ đầu tư nhỏ lẻ ít lợi nhuận.
Nhưng trong đó có một bên liên quan (profit-related party) quả thật rất kiên trì, liên tục gửi mail mời anh ra ngoài, muốn bàn luận với anh về lợi ích của hạng mục sắp tới.
Một đối tác vô cùng thành khẩn.
Một hạng mục có xác suất ăn lời thành công đến 80%.
Chuyện của công ty bây giờ cũng gần xong, email vừa lúc xuất hiện trong tầm mắt của Đỗ Yến Lễ.
Đỗ Yến Lễ ngẫm nghĩ một hồi, quyết định dành ra 1 tiếng tối mai gặp đối phương, ngắn gọn xác nhận hạng mục này.
Điểm hẹn là một nhà hàng kiểu Tây gần tập đoàn Đỗ thị.
Nhà hàng nằm giữa trung tâm thành phố, bài trí tao nhã, hương vị hàng đầu, khá được yêu thích.
Lúc Đỗ Yến Lễ đến, đối phương đã ngồi chờ sẵn. Nhìn thấy Đỗ Yến Lễ, anh ta vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Đỗ tiên sinh, thật sự cảm ơn ngài đã thu xếp thời gian tới đây.”
“Đừng khách sáo thế.” Đỗ Yến Lễ ngắt lời người nọ, đưa tay với anh ta, “Tôi vẫn chưa chúc mừng bộ phim của Từ tiên sinh đạt doanh thu 1 tỷ, phá kỷ lục phòng vé mà.”
Tên đầy đủ của Từ tiên sinh là Từ Dã.
Anh ta chính là nam thứ trong bộ phim mà Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh cùng xem trong đêm giao thừa, cũng là vị minh tinh mà Đỗ Yến Lễ từng bao dưỡng. Tất cả các liên hệ cá nhân của bọn họ đã lập tức chấm dứt ngay khi hợp đồng kết thúc, giờ đây cả hai chỉ là đối tác cùng kiếm tiền mà thôi.
Từ Dã bắt tay với Đỗ Yến Lễ, anh ta chỉ khẽ chạm vào tay người đàn ông, sau đó lập tức rút về.
Những ai từng được Đỗ Yến Lễ bao dưỡng đều chịu ảnh hưởng sâu sắc của anh trên mọi phương diện, từ cách đối nhân xử thế cho đến dáng vẻ cử chỉ.
Bắt tay xong, nụ cười của Từ Dã vẫn khiêm tốn và cẩn trọng như trước: “Cần chứ, nếu không nhờ sự chỉ bảo của Đỗ tiên sinh, tôi tuyệt đối không thể có được ngày hôm nay.”
Nói rồi, anh ta mời Đỗ Yến Lễ ngồi, mình cũng an vị trên ghế.
Từ Dã biết thói quen khi dùng cơm của Đỗ Yến Lễ, chờ anh gọi món trước.
Đúng như dự đoán, khi bồi bàn đưa thực đơn tới, Đỗ Yến Lễ chỉ gọi một cốc nước, anh không bàn bạc trong lúc ăn cơm.
Từ Dã noi theo Đỗ Yến Lễ, cũng gọi nước lọc.
Hai cốc nước được bồi bàn bưng lên.
Từ Dã cầm chiếc cốc ấm áp, tuy sốt sắng muốn thảo luận công việc nhưng anh ta vẫn thấy hơi sợ, không phải do quan hệ lúc trước của hai người mà như kiểu lính mới gặp mặt sếp lớn vậy.
Anh ta tự động viên bản thân, sau đó mới mở miệng nói câu đã soạn sẵn trong đầu: “Lần này mời Đỗ tiên sinh đến một phần là để cảm ơn ngài ngày xưa đã giúp đỡ tôi, mặt khác…”
“Ôi chao, toàn người quen không này?”
Thanh âm đột ngột vang lên cắt ngang lời Từ Dã.
Giọng nói quen thuộc hấp dẫn sự chú ý của Đỗ Yến Lễ, anh nhìn về hướng phát ra giọng nói đó.
Vừa liếc mắt một cái đã trông thấy Đan Dẫn Sanh.
Một tuần không gặp, người nọ lần thứ hai xuất hiện trước mặt anh, tinh thần sáng láng, ăn mặc sành điệu, tay còn ôm một minh tinh mới nổi, cử chỉ vô cùng thân mật.
Đỗ Yến Lễ khẽ nhíu mày. Anh nhận ra sự khiêu khích trong ánh mắt đối phương.
Tên này biến mất một tuần, sau đó cố tình dắt theo minh tinh chạy tới trước mặt mình để giương oai diễu võ?
“Tiên sinh đây là… Tùy Bác?” Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Từ Dã mở miệng, ánh mắt anh ta nghi hoặc quét qua quét lại giữa Đan Dẫn Sanh và anh chàng nọ.
Minh tinh đang lên mỉm cười chào Từ Dã, trong nụ cười có chút lúng túng.
Cậu ta tên Tùy Bác, là ngôi sao điện ảnh của một bộ phim mới ra cũng rất cháy vé, bộ phim này không liên quan gì tới phim của Từ Dã cả, nếu nhất định phải bới móc thì hai bộ phim đều được chiếu cùng lúc, hơn nữa còn quay trong hai phim trường cạnh nhau.
Trong hai đoàn phim, bọn họ một nam chính một nam thứ, tuổi tác xấp xỉ, đề tài tương tự, mỗi lần chạm mặt đều gật đầu xã giao.
Nhưng không ngờ sau khi hết phim, bọn họ sẽ gặp lại nhau trong một tình huống thế này.
Quả là vô cùng khó xử…
Đan Dẫn Sanh đi tới, sau khi nhìn chằm chằm Đỗ Yến Lễ đúng nửa phút, coi Từ Dã như không khí thì trực tiếp gọi bồi bàn đến: “Tôi và vị tiên sinh này là bạn bè, kê thêm cho tôi cái bàn đi.”
Bồi bàn liếc mắt nhìn hai người Đỗ Yến Lễ, thấy không ai lên tiếng phản đối mới cúi người, theo lời Đan Dẫn Sanh ghép một chiếc bàn vào, cũng đưa thực đơn cho hắn.
Đan Dẫn Sanh đẩy cậu trai trong lòng xuống ghế bên cạnh Đỗ Yến Lễ, hắn thì ngồi chếch trước mặt anh, lại nói với bồi bàn: “Một cốc nước lọc.”
Tùy Bác vốn định gọi một ly cà phê và vài món lót dạ, dưới áp lực của ba cốc nước đành đưa ra lựa chọn: “Vậy… tôi cũng uống nước. Nước lọc ngon lắm.”
Bồi bàn: “…”
Anh bồi bàn im lặng nhìn một bàn bốn người.
Đây là thú vui mới của đám đại gia hả? Tới giờ cơm chui vào nhà hàng gọi một cốc nước lọc?
Anh bồi bàn đè nén nghi vấn trong lòng rời đi, trên bục cao, nhạc công piano đứng dậy khỏi chiếc đàn, đi nghỉ ngơi một lát.
Âm nhạc vốn bao phủ khắp căn phòng chợt tạm dừng, tiếng dao nĩa lách cách và tiếng người trò chuyện như bừng tỉnh, truyền tới từ khắp bốn phương tám hướng.
Xung quanh náo nhiệt bao nhiêu thì nơi đây càng yên tĩnh bấy nhiêu.
Bốn cốc nước được đưa tới, bốn người lẳng lặng ngồi đó.
Hai tay Đan Dẫn Sanh đặt trên bàn, mười ngón giao nhau, ánh mắt hắn dừng lại tại khuôn mặt Đỗ Yến Lễ, càng nhìn dung nhan quen thuộc ấy càng thấy phẫn nộ.
Một tuần vừa qua, Đỗ Yến Lễ mải mê công tác, Đan Dẫn Sanh điên cuồng tham gia tiệc rượu.
Để xoa dịu sự thất bại trước mặt Đỗ Yến Lễ, Đan Dẫn Sanh ở lại Paris tận ba, bốn ngày, thanh sắc khuyển mã (1), hành vi phóng túng.
Chỉ cần hắn đồng ý, hắn chính là tâm điểm của ngọn đèn sân khấu, là con cưng của các tạp chí, là thiên tài thời trang mà vô số trai xinh gái đẹp tình nguyện cận kề.
Những buổi tiệc rượu và xã giao vô tận khiến Đan Dẫn Sanh hoàn toàn quên mất Đỗ Yến Lễ.
Chỉ là một tên vừa bảo thủ vừa nhạt nhẽo sống đời về hưu sớm mà thôi.
Ai thèm để ý anh ta.
Có bao nhiêu nam nữ vừa đẹp đẽ vừa lãng mạn thức thời hơn anh ta gấp trăm ngàn lần cho mình lựa chọn…
Sau đó Đan Dẫn Sanh nhận được một tin từ đám bạn bè của mình.
“Tay giám đốc của tập đoàn đó khó gặp ghê gớm, dâng cho ổng mấy chục triệu mà ổng cũng không cần, may nhờ có Tiểu Dã ra tay, cuối cùng cũng hẹn được.”
Hắn nhìn người đã lên tiếng trong nhóm chat, là nhà sản xuất của bộ phim X. Lại hỏi đối phương “Tiểu Dã” là ai, hóa ra là diễn viên đóng vai nam thứ.
Trong đầu nổ “Bùm!” một cái, tới khi Đan Dẫn Sanh hoàn hồn, hắn đã dẫn theo vị giỏi nhất của một bộ phim “liên quan” khác tới ngồi cạnh Đỗ Yến Lễ.
Lửa giận đang thiêu đốt ruột gan hắn.
Trong lòng càng phẫn nộ bao nhiêu, Đan Dẫn Sanh càng cười đến tùy tính phong lưu bấy nhiêu.
Thái độ và hành vi của hắn đều diễn ra theo cảm tính.
Nhìn thấy chưa? Anh và nam thứ ở đây ăn cơm, tôi bèn trực tiếp mang nam chính nhà hàng xóm tới!
Anh muốn nói chuyện yêu đương với nam thứ chứ gì? Đúng lúc ghê, tôi cũng có thể tình chàng ý thiếp với nam chính!
Mọi người hoàn toàn có thể so luôn một thể, xem ai phong lưu hơn ai, ai thủ đoạn cao hơn ai, ai có tình nhân ngon nghẻ hơn ai.
Trái lại, so ra nam thứ của anh hình như từ giá trị bản thân đến tác phẩm đến số lượng fan đều thua nam chính của tôi một bậc, ha ha…
Đan Dẫn Sanh nghĩ đến rõ ràng, hắn cũng hoàn toàn có thể bày ra tư thái cao ngạo.
Hiềm nỗi sự phẫn nộ vẫn luôn công kích thần kinh hắn, khiến hắn không ra vẻ nổi, vừa mở miệng đã sặc mùi khinh khi: “Tổng giám đốc Đỗ này, ai cũng khen tập đoàn tài chính Đỗ thị nhà to nghiệp lớn, có một giám đốc trẻ tuổi thanh niên tuấn kiệt, bận rộn không ngừng. Tôi thấy lời đồn đó không đúng lắm, nhỉ? Ngài vẫn rảnh rỗi ngồi đây hẹn hò với người yêu nhỏ mà.”
Tùy Bác vừa nhấp một ngụm nước mém chút phun ra ngoài.
Sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, Từ Dã nhất thời nổi giận, anh ta lập tức ngắt lời Đan Dẫn Sanh: “Vị tiên sinh này đang nói gì vậy? Tôi và Đỗ tiên sinh gặp nhau để bàn chuyện công việc, chúng tôi tuyệt đối không có quan hệ cá nhân không đứng đắn! Ngài đang bôi nhọ Đỗ tiên sinh!”
Đan Dẫn Sanh phát hiện Từ Dã đang khiêu chiến với độ bền dây thần kinh của hắn.
Người này làm hắn nhớ tới Trương Ý, lúc mới gặp, chẳng phải Trương Ý cũng vọt tới trước mặt hắn bảo tất cả là lỗi của mình, chẳng liên quan gì tới Đỗ Yến Lễ sao?
Gu của Đỗ Yến Lễ đúng là một màu, tình nhân đứa nào đứa nấy đều trung thành y như cún.
Hắn châm biếm mà nghĩ, nhìn chằm chằm Đỗ Yến Lễ, tiếp tục nói: “Bôi nhọ danh dự Đỗ tiên sinh? Anh không cần sốt sắng bảo vệ chủ đến vậy đâu, e là ngài ấy không nghĩ thế, dù sao chuyện này cũng do chính miệng Đỗ tiên sinh của anh nói cho tôi nghe…”
Đôi mày Đỗ Yến Lễ khẽ nhíu lại. Anh dễ dàng phát hiện lửa giận của Đan Dẫn Sanh, cơn giận của đối phương giống như núi lửa đang hoạt động, đừng nói che giấu, chỉ cần một rung động nhỏ nhất cũng có thể nổ tung.
Anh cũng nhận ra sự hiện diện của Từ Dã đã kích thích hắn. Nhưng về chuyện này, Đỗ Yến Lễ không hiểu lắm.
Đan Dẫn Sanh xưa nay đâu tiếp xúc với Từ Dã, sao cậu ta lại có cảm giác chán ghét Từ Dã đến thế?
Trong lúc suy nghĩ, Đỗ Yến Lễ còn phát hiện Từ Dã chuẩn bị nói tiếp.
Đừng có quậy thêm nữa.
Anh khá bất mãn, nhấc mắt liếc Từ Dã một cái.
Từ Dã bắt gặp ánh nhìn của Đỗ Yến Lễ, thấy rõ sự nhắc nhở và khó chịu trong đó.
Anh ta thấp thỏm, lời định nói ra cũng nghẹn trong cổ họng.
Hả? Mình… mình làm sai cái gì à?
Từ Dã vô cùng mờ mịt.
Đỗ Yến Lễ cuối cùng cũng lên tiếng: “Đan tiên sinh tới đây tìm tôi sao?”
Cuối cùng anh cũng chịu nói rồi!
Đan Dẫn Sanh vứt bỏ Từ Dã như vứt một túi đồ ăn hết hạn, lập tức tiếp lời: “Đúng thế.”
Đỗ Yến Lễ: “Ngài có chuyện gì không?”
Đan Dẫn Sanh cười nói: “Không có chuyện thì không được tìm giám đốc Đỗ à?”
Đỗ Yến Lễ giải thích ngắn gọn: “Tôi và Từ tiên sinh đang thảo luận chuyện hợp tác trong một hạng mục điện ảnh, nếu Đan tiên sinh không có việc gì thì để lát nữa chúng ta gặp.”
Đan Dẫn Sanh bật cười: “Tôi nào dám quay lại tìm ngài, lỡ đâu lại quấy rầy hứng thú đêm nay của Đỗ tiên sinh? Dù sao cửu biệt trùng phùng, Đỗ tiên sinh và Từ tiên sinh…” Hắn dài giọng, “Chắc chắn có rất nhiều nỗi lòng muốn chia sẻ cùng nhau?”
Đỗ Yến Lễ nhìn Đan Dẫn Sanh một hồi.
Anh hơi muốn hỏi rốt cuộc Đan Dẫn Sanh có nghe thủng anh nói cái gì nãy giờ không.
Đỗ Yến Lễ cũng cười cười: “Hình như Đan tiên sinh rất hiểu tôi, mà tôi cũng không có ý định này.”
Đan Dẫn Sanh: “Đỗ tiên sinh cứng nhắc quá, có gì phải ngại? Ngài xem, tôi và vị tiên sinh bên cạnh cũng có rất nhiều lời muốn nói, tối nay bọn tôi sẽ tâm sự đàng hoàng.”
Tùy Bác: “…”
Tùy Bác nằm không cũng trúng đạn.
Cậu ta cảm thấy mình rất là vô tội.
Đỗ Yến Lễ hỏi tiếp: “Tâm sự chuyện gì?”
Đan Dẫn Sanh bật cười: “Thì còn cái gì nữa? Tâm sự chuyện người lớn chứ sao.”
Đỗ Yến Lễ bình thản nói: “Thì ra là thế, nếu Đan tiên sinh có hứng thú đó thì tôi cũng không phản đối, đó là quyền tự do của ngài.”
Anh không phản đối.
Đan Dẫn Sanh nghiến răng, âm thanh ken két truyền thẳng từ vòm miệng lên đầu hắn.
“Đó đương nhiên là quyền tự do của tôi, tương tự như vậy, Đỗ tiên sinh ở với ai cũng là tự do của ngài, tại sao ngài không chịu thừa nhận?”
Đỗ Yến Lễ vặn ngược lại: “Chuyện tôi không làm thì sao tôi phải nhận?”
Khi trò chuyện trên bàn ăn, Đỗ Yến Lễ có vẻ phản bác một cách vô cùng điêu luyện.
Trên thực tế, anh cảm thấy đối thoại của hai người đã vượt qua phạm vi của một cuộc đối thoại bình thường từ lâu, anh chú ý vài thực khách xung quanh đã len lén nhìn mình và Đan Dẫn Sanh.
Bốn người ngồi cạnh bàn, Đỗ Yến Lễ nhìn ba người kia, lại liếc Đan Dẫn Sanh đang sôi máu tới độ vô thức chuyển thành hơi tủi thân, anh bỗng dưng thấy nhức đầu, thật muốn rủa xả mà.
Tình cảnh này rất giống với lần đầu tiên mình gặp Đan Dẫn Sanh, vô cùng hợp lý, vô cùng cẩu huyết.
Thế nhưng khi đó mình có thể không thèm đếm xỉa, tốc chiến tốc thắng rời khỏi hiện trường.
Còn bây giờ… dù sao cảm xúc cũng khác rồi.
Mình từ người qua đường biến thành diễn viên chính.
————————————————
(1) Thanh sắc khuyển mã: Thanh là thanh âm, tiếng nhạc chỉ “múa hát”, sắc là sắc đẹp mỹ nhân, chỉ “cuộc sống xa xỉ được người đẹp vây quanh”, khuyển và mã chỉ “thú vui phù phiếm của người giàu”.
Nhân tiện giải thích luôn anh Lễ đi kiểu Charter Flight, tức là thuê nguyên chiếc máy bay và có thể tự chọn điểm đến + khởi hành bất cứ giờ nào mình muốn.