Ninh Phàm cầm trận lệnh, vào bên trong điện, đi về phía một gian trung cấp luyện đan thất trong đó.
Sơ cấp luyện đan thất, địa hỏa màu vàng nhạt, chỉ có oai của nhất phẩm linh hỏa. Trung cấp luyện đan thất, địa hỏa là đỏ nhạt, có oai của nhị phẩm linh hỏa. Cao cấp luyện đan thất, địa hỏa là xanh đậm, có oai của tam phẩm.
Ninh Phàm đi vào trận quang, vung tay lên, lấy ra Toái Đan đỉnh, dẫn địa hỏa vào đỉnh, đồng thời thành thạo ném vào trong đỉnh từng món một dược liệu của Cố Linh đan.
Đầu tiên, luyện chế đầy đủ Cố Linh đan, đột phá Dung linh điên phong! Sau đó, luyện chế Ích Mạch đan, Thăng Linh đan, Cố Linh đan, ngày sau sao trở về Thất Mai thành, cho Tam thần quân phục thực.
Về phần thuốc trị thương cho Lam Mi, cùng một ít tam chuyển đan dược cần lúc bế quan thì phải đợi sau khi mình thành đan, cầu xin Tiết Thanh luyện đan thất cao cấp hơn, lại luyện chế nữa.
Xem ra mình nếu như luyện ra nhị chuyển đan dược, khẳng định có thể thay đổi thành kiến của Tiết Thanh đối với mình, lúc đó mượn tới cao cấp luyện đan thất sẽ không khó.
...
Tiết Thanh đi vào bên trong điện, vẻ mặt rất có tang thương.
Bốn mươi năm, mình cùng lão ma đụng nhau bốn mươi năm, hôm nay, đệ từ của lão ma cũng lớn như vậy...
Còn trẻ khinh cuồng, không biết tự lượng sức mình, lấy tuổi 17 luyện chế nhị chuyển đan dược... Biết bao xung động giống như mình lúc còn trẻ vậy.
Nhưng người tuổi trẻ, không phải chính là như vậy sao, khi thất bại mới có thể trưởng thành, đạo lý lớn, kém xa một trận thất bại tới trực tiếp.
- Hàn Nguyên Cực, ta phá lệ khai mở gian trung cấp luyện đan thất cho học trò của ngươi. Ta là vì ngươi giúp ngươi hảo hảo điều giáo đệ tử này... Hắn cũng coi như khối ngọc thô chưa mài dũa, nhưng ngọc thô chưa mài dũa không trải qua mài dũa, thì vĩnh viễn không cách nào trở thành mỹ ngọc...
Tiết Thanh đến thời khắc này, vẫn ngoan cố cho rằng Ninh Phàm luyện chế không ra nhị chuyển đan dược.
Nhưng mà chút ngoan cố này, sau khi trong phòng luyện đan truyền ra một luồng dược hương của nhị chuyển đan dược Tiết Thanh lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Ninh Phàm, lại đúng thật luyện chế được nhị chuyển đan dược... Dược hương này tựa hồ đúng thật là Cố Linh đan!
Cố Linh đan, đây chính là một trong mấy loại đan dược luyện chế khó khăn nhất trong nhị chuyển đan dược, người này lại luyện chế ra!
- Không đúng, không phải một viên!
Trong mắt của ông ta, bình sanh lần đầu tiên lộ ra vẻ chấn kinh.
Bởi vì ông ta có thể ngửi ra mùi thuốc bay ra từ trong đan thất cũng không phải là một đạo, mà là mấy trăm đạo!
Chẳng lẽ Ninh Phàm lại một lò đồng thời luyện chế mấy trăm viên nhị chuyển đan dược! Không thể nào, cho dù là lão ma, đều làm không được...
- Người này, chẳng lẽ là... Tứ chuyển luyện đan sư!
Tiết Thanh lộ ra ra vẻ kinh nghi bất định!
Ninh Phàm không ngờ Tiết Thanh chỉ dựa vào dược hương liền ngửi ra số lượng đan dược. Loại khứu giác bén nhạy này chính là trời sanh dưỡng thành. Ninh Phàm tự hỏi mình không học được.
200 viên Cố Linh đan đồng thời luyện chế, đối với Ninh Phàm hôm nay, cũng không quá ung dung.
Đây là do thuật chế dược của hắn đạt tới tứ chuyển, nếu những tam chuyển luyện đan sư khác, ví dụ như Tiết Thanh, cho dù đồng thời luyện chế 10 viên Cố Linh đan, cũng vô cùng khó khăn.
May là Ninh Phàm có thần niệm với cường độ của Kim đan đỉnh phong, sau khi hắn ăn vào Luyện thần thảo, San hô minh vương, thần niệm của hắn vững chắc ngưng tụ, càng thêm xuất hiện một tia khí linh động so với trước.
Sau nửa giờ, hai mắt của hắn bỗng nhiên lóe lên tinh quang. Hắn vỗ một cái lên nắp đỉnh, không đợi dược hương tản ra, phẩy tay áo một cái, lấy thần niệm ngay cả dược hương cùng đan dược một đạo nhốt vào trong từng cái bình ngọc.
“Thần niệm phong đan”!
Phong đan thủ pháp này chính là một loại diệu quyết của “Hà xa cửu chuyển”, có thể bảo đảm dược hương không tiêu tan, dược lực đầy đủ hơn. Vũ chi tiên giới trừ Ninh Phàm, sợ rằng không còn người thứ hai biết.
- Rốt cuộc thành đan rồi...
Ninh Phàm lau mồ hôi trên đầu, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn không lập tức uống Cố Linh đan đột phá cảnh giới, mà là trước tiên ngồi xếp bằng điều tức.
Cố Linh đan, một viên đan dược đủ để đề thăng độ dày linh lực của một cái tiên mạch, dần dần hướng cố thái biến chuyển. Nhưng cũng không nhất định thành công, dù là tiêu chuẩn luyện đan của luyện đan sư, tỷ lệ thành công của Cố Linh đan cũng rất bất đồng.
Nhị chuyển luyện đan sư tầm thường luyện chế Cố Linh đan ước chừng chỉ có một phần ba cố linh tỷ lệ thành công. Dường như Tiết Thanh cùng tam chuyển luyện đan sư luyện chế chi đan, có lẽ có thể có một phần hai tỷ lệ thành công. Về phần Ninh Phàm luyện chế Cố Linh đan, ít nhất có chín thành tỷ lệ thành công! Đây xem như là con số tương đối kinh khủng rồi!
Nửa canh giờ trôi qua, Ninh Phàm khôi phục pháp lực hoàn toàn, mới lấy ra Cố Linh đan uống vào.
Dược lực tan ra, một cổ dược lực hết sức dư thừa xông thẳng tiên mạch. Dung linh hậu kỳ tiên mạch, trải qua thăng linh, trở nên bền bỉ mà rộng rãi. Còn cố linh, chính là khiến cho pháp lực trong tiên mạch không ngừng đề thăng linh tính, đậm đà sềnh sệch, hướng cố thái biến chuyển, là cơ sở nhất định để kết thành kim đan.
Một mạch... Mười mạch... Trăm mạch!
Âm Dương ma mạch luyện hóa dược lực cực nhanh. Nhưng khuyết điểm chính là pháp lực lưu tốc quá nhanh nên tạo thành tiên mạch bị căng đau. Nhưng dù có đau đớn thì căn bản không đáng nhắc tới nếu so với Ngọc Hoàng đan.
Thời gian kéo dài một ngày một đêm, sau một ngày, Ninh Phàm gào to một tiếng, khí thế của hắn đột nhiên lên cao, hóa thành cuồng phong tản ra. Một thân pháp lực so với trước đề thăng nhiều gấp đôi!
Tu vi Dung linh đỉnh phong!
Mà thần niệm của hắn lại theo tu vi thăng tiến lên, đạt tới cảnh giới nửa bước Nguyên anh, khó đề thăng một tia nữa.
Tu vi cùng thần niệm đồng thời xuất hiện bình cảnh. Tu vi là Kim đan bình cảnh, còn thần niệm, cũng là Nguyên anh bình cảnh!
Đến trình độ này, hắn ăn thêm bất kỳ đan dược đều không có chỗ hữu dụng. Kim đan bình cảnh nhất định phải bế tử quan, chém tâm ma, không có mấy chục năm, không cách nào đột phá.
Ninh Phàm cảm thụ pháp lực mênh mông trong cơ thể, tâm niệm của hắn chợt động, cong ngón tay bắn ra, một tia lôi quang thấu ngón tay ra, rơi ầm trên tảng đá ở mặt đất.
Tảng đá xanh đó được đặt tên là quỷ nham, được xưng là cứng rắn. Vậy mà Ninh Phàm tiện tay bắn ra một đạo lôi quang, lại đánh ra một lổ nhỏ lớn bằng ngón cái, sâu nửa tấc trên tảng đá.
Thêm vào đó chỗ hư hại của đá xanh hơi có chút mùi khét.
Chưởng tâm lôi!
Một tia lôi quang đó, rõ ràng là thần thông mà Kim đan lão quái mới có thể thi triển!
Tu vi của Ninh Phàm chưa tới Kim đan, chỉ có thể thi triển một tia lôi quang, vẫn chưa tính là chưởng tâm lôi, nhưng uy lực của một tia lôi quang đó sợ rằng đã không kém gì linh cấp pháp thuật tầm thường.
- Đây chính là thủ đoạn của Kim đan cao thủ... So với Dung linh cao thủ, cũng không phải là số lượng pháp lực cường đại, mà là chất lượng bất đồng...
Hắn nhắm mắt, bình phục sự vui sướng khi thực lực đề thăng, dần dần tâm như chỉ thủy.
Kim đan, Kim đan... Chỉ thiếu chút nữa mình sẽ có thể kết thành Kim đan, trở thành nhân vật cấp tông trong Việt Quốc.
Nửa năm trước, Ninh Phàm hắn bất quá là một người phàm tục, sau nửa năm, hắn đã có thực lực kinh thế hãi tục. Thực lực đề thăng quá nhanh... Mà tâm ma sinh ra muốn chặt bỏ nhất định cực kỳ khó khăn...
Năm đó Hợp Hoan tông tông chủ Sát Cửu U khi dễ mình, bất quá là một nữ tử Ích mạch tầng mười... Hôm nay trong mắt Ninh Phàm, căn bản không đủ nhìn.
Hải Ninh Ninh gia, ngôi nhà năm đó tựa hồ hôm nay Ninh gia lão tổ cũng chỉ là Dung linh tu sĩ...
- Bọn họ, quá yếu...
Giọng nói của Ninh Phàm vô cùng điềm tĩnh. Hợp Hoan tông, Ninh gia, cừu nhân năm đó, hôm nay trong mắt hắn chỉ thành con kiến hôi, không đáng nhắc tới, bất tiết nhất cố.
Tâm cảnh ở đây biến chuyển... Hắn đang thích ứng với thân phận cùng tâm cảnh của cường giả!
Hắn cô đơn đứng lặng hồi lâu, mới vừa mở mắt ra, thở ra một ngụm trọc khí, bất động thanh sắc, lần nữa ngồi xếp bằng ngồi xuống.
Ninh Phàm thu hồi Cố Linh đan còn thừa lại đầy đất, hơi vững chắc cảnh giới, đợi khí tức hoàn toàn ngưng tụ, bắt đầu lại luyện chế những đan dược khác.
...
Một ngày một đêm, Tiết Thanh chờ bên ngoài phòng luyện đan của Ninh Phàm, vẻ mặt lại có chút cung kính.
Ông ta không dám phát ra một tia thanh âm, rất sợ quấy rầy đến Ninh Phàm. Ông ta có ba thành chắc chắn nhận định Ninh Phàm là tứ chuyển luyện đan sư!
Ông ta tin tưởng vào khướu giác của mình. Khả năng nhận biết của ông ta với dược hương, năm đó từng đạt được sự tán thưởng của một vị tứ chuyển luyện đan sư.
Cho dù là tứ chuyển luyện đan sư thì năng lực nhận ra dược hương cũng không mạnh hơn so với Tiết Thanh.
Tiết Thanh dựa vào khứu giác, ông ta có ba thành nắm chặc suy đoán ra thuật luyện đan của Ninh Phàm... Còn nếu có thể tự mình quan sát một chút Ninh Phàm luyện đan, sự nắm chặc này sẽ còn lớn hơn.
Tiết Thanh ông ta cung kính hầu hạ bên ngoài cửa đá, giống như đệ tử ở đó hộ pháp thủ quan cho sư phụ. Điều này giống như rất nhiều năm trước, ông ta bái sư học nghệ, quang cảnh trình môn lập tuyết như vậy.
Không ít luyện đan cao thủ tới đan điện, vừa thấy Tiết Thanh lại tự mình hộ pháp bên ngoài phòng luyện đan, đều giống như thấy quỷ, họ hít một hơi khí lạnh.
- Ha! Trong luyện đan thất là người phương nào luyện đan, có thể khiến cho đường đường Tiết Thanh trưởng lão chờ đợi như vậy. Người này mặt mũi thật là lớn...
- Nhìn kìa, trên môn bài, ghi danh là Song Tu điện... Song Tu điện... Đám nữ tử vô pháp vô thiên, không người biết luyện đan... Chẳng lẽ là Ninh Phàm Ninh trưởng lão ở trong đó luyện đan sao?
- Không hổ là Ninh trưởng lão... Ngay cả đường đường tam chuyển luyện đan sư Tiết Thanh cũng đối với ông ta cung kính như thế...
Những cao thủ này từng người tắc lưỡi khen ngợi, nhưng âm thanh mới vừa phát ra, lập tức đổi lấy ánh mắt như ăn thịt người của Tiết Thanh.
Ánh mắt tàn bạo, bất cận nhân tình. Tiết Thanh này cũng là ma tu, vốn không phải thiện chủ!
- Cút đi nhanh lên! Các ngươi cút ra khỏi đan điện cho lão phu! Hôm nay đan điện không khai phóng bất kỳ người nào!
Tiết thanh giọng hung ác, càng hơi thả ra Kim đan uy áp. Chẳng qua là thanh âm ép tới cực thấp, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ tức cười.
Tiết Thanh sợ thanh âm của mình quá cao, tạo thành một tia một chút ảnh hưởng xấu cho Ninh Phàm luyện đan.
Các lão quái tới luyện đan, Tiết Thanh hết thảy bá đạo đuổi ra đan điện. Tiết Thanh dọn trống ra đan điện, chỉ dành cho một mình Ninh Phàm luyện đan!
Ông ta ở chỗ này khổ khổ chờ đợi, cuối cùng thạch môn của luyện đan thất một tiếng ầm liền khai mở.
Kèm theo trận trận dược hương, một thiếu niên khí vũ bất phàm, đi ra đan thất, vẻ mặt hơi có chút mệt mỏi.
Thần sắc tuy mệt mỏi, nhưng khí tức lại có khác biệt trời vực so với lúc trước tiến vào luyện đan thất.
Tiết Thanh đang chuẩn bị mở miệng hỏi, hỏi chân thực luyện dược thuật của Ninh Phàm kết quả đến đẳng cấp gì. Thế nhưng ông ta chưa mở miệng, cảm nhận được khí thế của Ninh Phàm đập vào mặt, một thoáng sửng sốt tại chỗ.
- Dung linh đỉnh phong! Ngươi đột phá Dung linh đỉnh phong chỉ tốn thời gian một ngày!?
Thanh âm của Tiết Thanh bởi vì kích động mà có chút chói tai.
- Ha ha, may mắn mà thôi. Ninh mỗ hôm nay có chút mệt mỏi, ngày khác trở lại đan điện luyện đan.
Ninh Phàm đối với Tiết Thanh chắp tay thi lễ, nghênh ngang mà đi.
Chỗ cũ, Tiết Thanh trợn mắt hốc mồm, bởi vì chấn động ông ta thậm chí quên hỏi cấp bậc thuật luyện đan của Ninh Phàm.
Tiết Thanh đối với Ninh Phàm, cũng coi là có chút chú ý, dù sao hắn là đệ tử của lão ma. Theo Tiết Thanh biết, Ninh Phàm trước khi nhập tông, là Dung linh trung kỳ tu vi, tiến vào Yêu Quỷ lâm một tháng, lúc đi ra đã là Dung linh hậu kỳ, mà chỉ tiến vào luyện đan thất một ngày, lại đột phá Dung linh đỉnh phong...
Thuật luyện đan lại bất luận, sự thiên phú tu luyện này quả thực có chút kinh người nghe nói! Cho dù là tu luyện song tu ma công, cũng không khả năng có loại tu luyện tốc độ này!
- Người này, người này... Làm sao hắn làm được...?
Tiết Thanh sợ run ở đó, chợt cảm thấy mình ngay từ đầu xem thường Ninh Phàm, thật là một hành động tức cười. Người này, lấy ông ta mấy trăm năm lịch duyệt, nhưng không cách nào nhìn thấu một tia.
Mà sau khi Ninh Phàm rời đi, Tiết Thanh vỗ lên ót mình một cái, rốt cuộc nhớ tới mình nhất thời kinh ngạc đến ngây người, quên hỏi thuật luyện đan của Ninh Phàm.
- Hồ đồ, thật là hồ đồ, làm sao mình quên chuyện này được...
Tiết Thanh áo não không thôi, âm thầm tự trách. Tuy nhiên cho dù không tự mình hỏi Ninh Phàm, ông ta vẫn xác định một chuyện.
Vào lúc Ninh Phàm đi ra đan thất, dược hương đó không giả được... Là mùi của mấy ngàn viên nhị chuyển đan dược!
Ngắn ngủi một ngày, Ninh Phàm lại ở bên trong phòng luyện đan, luyện chế hơn ngàn viên nhị chuyển đan dược!
Có lẽ, Ninh Phàm không phải tứ chuyển luyện đan sư, nhưng chí ít cũng là tam chuyển!
- Ha! 17 tuổi đã là tam chuyển luyện đan sư... Thậm chí tứ chuyển!
Trong mắt của Tiết Thanh, lộ ra ánh mắt lửa nóng, không còn một tia coi thường Ninh Phàm!
Tiết Thanh có một loại xung động, muốn phải lập tức đuổi theo Ninh Phàm, hảo hảo trao đổi một chút thuật luyện đan. Thế nhưng ông ta thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, thu hồi ý niệm này.
- Thôi, Ninh trưởng lão đột phá Dung linh đỉnh phong, cũng cần thời gian vững chắc cảnh giới, ta cũng không cần đi quấy rầy hắn. Hắn nói, qua mấy ngày sẽ còn trở lại luyện chế đan dược... Ừ, ta chờ hắn vậy!
Bất tri bất giác, Tiết Thanh gọi Ninh Phàm, đã dùng tới kính xưng, mà trước đó ông ta tự xưng là “Lão phu”, giờ đã đổi thành “Ta” rồi...
Cách xưng hô thay đổi nói lên Tiết Thanh từ trong đáy lòng đã công nhận Ninh Phàm!
Phải biết luyện đan sư của toàn bộ Việt Quốc có thể khiến cho Tiết Thanh công nhận tuyệt đối không vượt qua mười người! Tiết Thanh ông ta chính là một người kêu ngạo như vậy!
Ninh Phàm đi trong sơn cốc của nội môn, hắn đạp lá rụng thật dầy, bóng lưng có chút tiêu điều.
Càng đến gần Kim đan kỳ, tu sĩ càng sẽ vong tình... Kim đan kỳ cũng có thể nói là hoàn toàn kết thúc cùng phàm trần tục duyên.
Tâm ma... càng ngày càng tới gần, khiến trong đầu của Ninh Phàm dâng lên một tia không thích ứng.
- Ta không thích loại cảm giác này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...