Kim Đan trung kỳ cao thủ, ánh mắt lạnh lẽo, vừa thấy vẫy tay tế lên Quỷ tu pháp bảo viên châu, đánh xuống đỉnh đầu Ninh Phàm, không ngờ lại muốn lấy thủ đoạn lôi đình nhằm diệt Ninh Phàm, giảm bớt người cạnh tranh.
Chẳng qua là, cao thủ Kim Đan trung kỳ công kích, trong con mắt của Ninh Phàm lại hóa thành một đạo cười lạnh, há mồm phun bay ra một đạo Tinh Quang Kiếm ảnh. Một kiếm liền đem viên châu pháp bảo đẳng cấp trung phẩm, một kích đánh nát, đốt thành tro bụi.
Quỷ tu pháp bảo đều là dùng niệm châu chế thành, lấy Thần niệm chi lực làm thân của pháp bảo. Còn Trảm Ly kiếm của Ninh Phàm có Phần hồn thần thông, thứ mà nó đốt chính là thần hồn chi lực, sợ gì Quỷ tu chi bảo!
Kiếm quang không giảm, đâm thẳng tới Kim Đan trung kỳ Quỷ tu. Một ngọn lửa vô hình đốt phực lên, đường đường là quỷ vật Kim Đan trung kỳ lại trực tiếp hóa thành tro bụi tiêu tán đi.
Quỷ vật ở tại chỗ đó, bao gồm cả Sở Thần cùng Khuất Hàn, sống lưng đều lạnh lẽo.
Đây là pháp bảo gì! Đối với quỷ vật mà nói, phảng phất như là khắc tinh vậy. Chẳng lẽ là hư cấp phụ linh thần thông, Phần hồn thần thông!
Mà mọi người lại ý thức được Ninh Phàm đang thi triển căn bản không phải là Quỷ tu pháp bảo. Mà là pháp bảo của loài người!
- Ngươi là loài người. Ngươi chém chết Cốt hoàng phân thân. Ta biết, khó trách Cốt hoàng lại tự dưng tới Thanh Bộ sanh sự không giải thích được!
Khuất Hàn hơi chấn kinh, chưa từng nghĩ tới 'Chu Minh' trước đây mình coi thường, cuối cùng lại là kẻ đầu sỏ gây huyên náo cho Yêu Quỷ lâm không được an bình.
Nhưng chuyện càng làm cho nàng chấn kinh hơn, lại tiếp đó xuất hiện. Ninh Phàm thuần thục huy chưởng, lấy đi niệm châu của Kim Đan trung kỳ, động Trảm Ly kiếm ảnh một cái, căn bản không giảo thủ cùng những người khác, một kiếm chém lên thần niệm đại trận 'Anh' cấp, khởi động Phần hồn thần thông một cái, nhất thời chỉ lên trên trận, thoáng một cái đã đốt ra lỗ hổng một người có thể thông qua.
Hắn không nói hai lời, thân hóa băng hồng, lọt vào trong lỗ hổng. Mà lỗ hổng nhanh chóng khép lại.
Không ai có thể ngờ tới Ninh Phàm lại một kiếm trảm phá 'Anh' cấp đại trận, đi trước mọi người trực tiếp tiến vào bên trong phủ kho.
Trừ một người, lão đầu duy nhất từ đầu chí cuối chưa từng khinh thường Ninh Phàm: Sở Thần.
Lão vào lúc Ninh Phàm chém ra lỗ hổng ở trận quang, thân hình cũng đồng thời bắn lên, nhảy một cái xông vào bên trong trận quang.
Rồi sau đó trận quang khép lại. Cho dù là Khuất Hàn, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Phàm cùng Sở Thần, dẫn đầu tiến vào bên trong trận pháp đi trộm phủ kho.
- Lại bị bọn họ nhanh chân giành trước. Đáng ghét! Bọn ta mau công kích đại trận, đem trận pháp phá vỡ hoàn toàn, không thể để cho bọn họ độc hưởng kỳ thành.
Sở Thần rời đi. Ninh Phàm là người chém phá trận đi vào, hiện giờ cộng thêm Khuất Hàn chỉ còn lại năm người còn lại tiếp tục đánh trộm bảo vật. Tốc độ phá trận đã không thể nào bằng lúc trước.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này, Ninh Phàm cùng Sở Thần đã xông vào tầng thứ nhất của phủ kho, mỗi người bắt đầu càn quét trăm năm linh dược chứa ở tầng thứ nhất.
- Tiểu tử, ngươi có thể một kiếm trảm phá anh cấp đại trận, khó trách có thể diệt Cốt hoàng phân thân! Lão phu bội phục! Lão phu Tử bộ đại trưởng lão, Sở Thần, có cùng lão phu liên hiệp, chia đều linh dược của phủ kho này hay không?
- Liên thủ? Tiền bối cũng hiển lộ chân thân tu vi, ta cự tuyệt thì còn có đường sống sao? Nguyên lai tiền bối là Tử bộ đại trưởng lão. Thất kính, thất kính!
Hai người ngoài miệng đáp lời, trong tay cũng không ngừng, chỉ mấy cái hô hấp, đã chém bể mấy trăm cá giá gỗ phòng ngự tầng thứ nhất, đem linh dược chứa đựng trong đó toàn bộ thu vào túi trữ vật.
Về phần linh dược tán lạc trên đất, hai người như có lòng thông hiểu lẫn nhau, đều không lãng phí thời gian thu lấy, đồng loạt xông thẳng tầng thứ hai.
Giờ phút này Thanh Bộ đại loạn. Thời gian là vàng bạc. Trộm càng nhanh càng tốt.
Hai người chia đều phủ kho, dù sao so với hai người tranh đấu, lãng phí thời gian, bị người khác ngư ông đắc lợi tốt hơn nhiều.
Ít nhất, Ninh Phàm không nắm chắc chém chết Sở Thần. Mà Sở Thần cũng không nắm chắc chém chết Ninh Phàm.
Thời khắc này, Ninh Phàm đã hoàn toàn hiển lộ dung linh hậu kỳ tu vi. Điều này làm cho Sở Thần chấn kinh không thôi.
Chấn kinh, quả nhiên là Ninh Phàm đúng như dự đoán vậy, chỉ có dung linh tu vi.
"Dung linh hậu kỳ tu vi, có thể chém Cốt hoàng phân thân, còn dám đến trận vực thứ ba . . . Tiểu tử này không chỉ có thực lực kinh người, đảm phách lại cực lớn . . . Vũ giới không có được một người như vậy …”
Tầng thứ hai của phủ kho, trận pháp phòng ngự bị Trảm Ly một kiếm chém ra một lỗ hổng.
Ninh Phàm cùng Sở Thần, tiến vào khu vực thứ hai. Trên ngọc giá trước mắt chứa đầy niệm châu màu vàng, cùng với các loại Quỷ tu pháp bảo.
Ánh mắt Ninh Phàm chăm chú vào trên niệm châu, trong thoáng chóng phừng lửa nóng mừng rỡ hết sức. Mấy trăm viên niệm châu Kim Đan kỳ, nếu có thể luyện hóa toàn bộ . . .
Mà ánh mắt hắn rơi vào trên mấy món Quỷ tu pháp bảo, lại hơi sững sờ. Nơi đây có mấy trăm món pháp bảo, nhưng trong đó có mấy món lại có linh tính vượt xa nhưng cái khác.
- Khí linh pháp bảo!
Hắn không chút do dự, bắt đầu thu lấy thật nhiều niệm châu, lại cũng lấy đi khí linh pháp bảo. Bên cạnh Sở Thần lão nhi ăn mặc theo kiểu ngư phu đối với niệm châu không có vẻ thèm thuồng chút nào.
- Hai người ta nhanh chóng đi tầng thứ ba lấy linh dược, cần gì phải lãng phí thời gian vì những thứ niệm châu này.
Lão thân là Tử bộ đại trưởng lão, niệm châu trong Tử bộ cũng có chừng mấy trăm viên, đối với lão vô dụng. Thứ lão cần duy nhất chính là có thật nhiều linh dược. Lão đã sớm quyết định luyện hóa linh dược, đột phá Nguyên Anh kỳ, đánh vào trận vực thứ bốn.
Sở Thần nằm mộng cũng không nghĩ tới, niệm châu này đối với người sống mà nói, là thứ tốt để tăng lên thần niệm.
Tiến vào tầng thứ ba, Sở Thần còn muốn dựa vào Ninh Phàm thi triển Trảm Ly kiếm chém vỡ đại trận, tự nhiên sẽ không ở chỗ này cùng Ninh Phàm so đo. Tuy nói chia đều phủ kho, nhưng mà chút niệm châu này có thể không tính toán với Ninh Phàm.
Ninh Phàm đối với lời của Sở Thần từ chối cho ý kiến, sau khi thu xong mấy trăm viên niệm châu, ánh mắt nhìn về lối đi ở tầng thứ ba. Ánh mắt hắn hơi lóe, thầm nghĩ Cốt hoàng chưa đuổi theo, ngược lại là có thể tiếp tục trộm thuốc.
Sau mười hơi thở, trận pháp phòng ngự tầng thứ ba bị Ninh Phàm một kiếm đốt đi.
Sau trăm hơi thở, trận pháp phòng ngự tầng thứ bốn cũng giống vậy bị Ninh Phàm một kiếm đốt đi.
Động tác của Ninh Phàm cùng Sở Thần rất nhanh. Có thể bây giờ vừa mới có người bẩm báo đại trưởng lão Thanh Bộ phủ kho bị trộm.
Tầng thứ bốn là kho hàng có một tòa băng khí lượn quanh, khí lạnh bức người. Trong đó cất giấu linh dược ngàn hàng năm trở lên. Thậm chí còn có một ít linh dược hai ngàn năm, ba ngàn năm.
Cơ hồ cũng trong lúc đó, ánh mắt Ninh Phàm cùng Sở Thần động một cái, đồng loạt vỗ vào trữ vật đại, bắt đầu điên cuồng thu lấy linh dược.
Thanh Bộ trữ tồn linh dược với số lượng cực kỳ kinh người. Nhưng căn bản hai người không nhìn chủng loại, không phân biệt niên đại, ra tay thu linh dược như điện.
Chỉ có một vài loại linh dược vô cùng trân quý, đối với Sở Thần đột phá Nguyên Anh kỳ vô cùng trọng yếu. Lúc này Sở Thần mới có thể lên tiếng thỉnh cầu đòi linh dược đó với Ninh Phàm.
- Tiểu hữu, Thái ngọc Phỉ Thúy này đối với lão phu cực kỳ trọng yếu, có thể bỏ qua yêu thích, nhường cho lão phu hay không?
- Tiểu hữu, ngươi xem Mộc Phong thảo hai ngàn năm này, có thể nhường cho lão phu hay không?
- Cái đó, tiểu hữu, cây Huyết Ngọc Lan này . . .
Giọng nói của Sở Thần không có một tia uy hiếp, hoàn toàn là thương lượng. Trảm Ly kiếm của Ninh Phàm đã gây cho lão cảm giác nguy cơ cực lớn. Nhưng lão mơ hồ cảm giác Ninh Phàm vẫn còn ẩn giấu thực lực. Một khi thực lực bùng nổ sẽ tạo thành uy hiếp lớn lao đối với mình.
Cho nên, lão đường đường là đại trưởng lão của Tử bộ, khẩu khí đối với một tiểu bối dung linh hậu kỳ cũng cực kỳ khách khí. Nếu để cho người của Tử bộ nhìn thấy Sở Thần vốn luôn luôn tỳ khí hung bạo, bây giờ lời nói cùng người sẽ hòa thanh nhỏ nhẹ như vậy, nhất định sẽ giật mình không ít.
- Có thể, ngươi cầm đi.
Đối với chủng loại linh dược, Ninh Phàm không có quá nhiều lựa chọn. Phải nói, với tu vi của hắn còn không dùng được đan dược tứ chuyển. Cho nên căn bản không gấp. Hơn nữa không cần thiết vì chuyện nhỏ này, mà cùng lão giả gây ra chuyện không vui.
Trong phủ kho của Thanh Bộ, Ninh Phàm lần nữa góp đủ không ít dược liệu của Hóa Anh đan. Tuy cũng vẫn thiếu một, hai vị như trước, nhưng số thiếu đã không còn nhiều nữa.
Thu lấy linh dược xong, trong tầng thứ bốn của phủ kho còn có mấy món Quỷ tu pháp bảo phẩm chất cực kỳ không tầm thường.
Năm món thượng phẩm điên phong pháp bảo. Hai món cực phẩm pháp bảo!
Năm món thượng phẩm điên phong pháp bảo là năm phi kiếm màu kim, thanh, xích, hoàng, lam, năm món này tựa hồ là thành bộ phi kiếm. Năm kiếm đều xuất hiện, uy lực có thể so với cực phẩm pháp bảo!
Trong khi đó hai món cực phẩm pháp bảo khác, một món là một cái chuông nhỏ màu vàng thuần, được đặt tên là Đông Minh chung. Món khác là một cái huyết sắc Khô Lâu, tựa hồ là được luyện chế từ một cái đầu lâu của quỷ vật cực mạnh mẽ, được đặt tên là Trấn Quỷ khô.
Trong đó, hiển nhiên phẩm chất của Trấn Quỷ khô cao hơn so với Đông Minh chung, uy lực cũng mạnh hơn. Vừa thấy bảo này, Sở Thần lại lộ ra hiếm thấy, ánh mắt càng hừng hực lửa nóng hơn so với thấy ngàn năm linh dược lúc ban đầu.
Ngược lại, ánh mắt Ninh Phàm thì quét qua năm phi kiếm, hơi ngạc nhiên, lại rơi vào ở Đông Minh chung, tựa như nhìn thấu một cái gì đó, ẩn sâu trong mắt lại lóe lên vẻ chấn kinh.
- Ta muốn Đông Minh chung!
- Ta muốn Trấn Quỷ khô!
Ngôn ngữ của hai người cơ hồ đồng thời vang lên, khi phát hiện hai người mục đích cũng không mâu thuẫn nhau, Sở Thần cười ha ha một tiếng, mà Ninh Phàm thì ánh mắt cũng giãn ra một chút.
- Được, tiểu hữu cứ thu lấy Đông Minh chung, lão phu sẽ thu lấy Trấn Quỷ khô. Về phần năm thanh phi kiếm, lão phu lấy đi cũng vô dụng, thôi nhường luôn cho tiểu hữu vậy.
Sở Thần ngược lại không phải là hào phóng, mà Trấn Quỷ khô này thực tế là khá có lai lịch, là do một cái đầu của mỗt Hóa Thần quỷ vật luyện hóa. Nếu có vật này trong tay, cuộc đời lão sau này này thậm chí có một tia cơ hội tấn nhập Hóa Thần. Dĩ nhiên, chút cơ hội chỉ hữu hiệu đối với quỷ vật, đối với Ninh Phàm là không có chút tác dụng.
Vật này so với Đông Minh chung, trân quý không ít. Sở Thần đem năm thanh phi kiếm nhường cho Ninh Phàm, hai người có thể coi như là chia đều bảo vật.
- Ừ.
Đối với hảo ý của lão giả, Ninh Phàm tự nhiên sẽ không cự tuyệt, một kiếm phần một trận, tùy tiện phá vỡ Ngũ Hành phi kiếm cùng Đông Minh chung trận pháp phòng ngự, lấy đi nhị bảo.
Ngược lại là Sở Thần lão giả trải qua mấy lần mất rất nhiều công sức, nhưng cũng không phá nổi trận pháp phòng ngự của Trấn Quỷ khô, bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn về Ninh Phàm, có vẻ áy náy nói:
- Tiểu hữu giúp lão phu chém vỡ trận này đi...
Đường đường là Tử bộ đại trưởng lão, lại hướng dung linh tiểu bối khẩn cầu, nhưng Sở Thần lại không mảy may cảm thấy mất mặt, Ninh Phàm có thực lực khiến cho lão khẩn cầu.
- Có thể!
Ninh Phàm vung Trảm Ly lên, liền giúp Sở Thần chém vỡ trận pháp quang mạc trên Trấn Quỷ khô.
Vô luận là năm thanh ngũ hành phi kiếm, hay là Đông Minh chung, với pháp lực của Ninh Phàm hôm nay, đều không thể nào khu sử được. Nhưng mà điều khiến Ninh Phàm chú ý, cũng không phải là bản thân của Đông Minh chung, mà là trên cái chuông nhỏ này có minh khắc thượng cổ minh văn.
Cái loại minh văn đó ở trong ký ức của Loạn Cổ đại đế, tựa hồ là chữ viết của yêu tộc nào đó, nhưng cho dù là Loạn Cổ, cũng không thể nhận biết quá nhiều loại chữ viết này.
Tuy không biết cổ chung minh văn này kết quả là có hàm nghĩa gì, nhưng Ninh Phàm mơ hồ cảm thấy, giá trị của minh văn này nằm xa ở trên cực phẩm pháp bảo. Cho dù minh văn vô dụng, Ninh Phàm cũng không cảm thấy thua thiệt, dù sao thì Trấn Quỷ khô đối với quỷ vật có giá trị liên thành, nhưng đối với hắn cơ hồ là vô dụng.
- Ha ha, thống khoái! Tiểu hữu có cá tính rất hợp đối với khẩu vị của lão phu, chi bằng theo lão phu một đường, đến Tử bộ ngồi chơi một chút...
Sở Thần nâng Huyết Quỷ khô, ra dáng vẻ vô cùng yêu thích không nỡ rời tay.
- Rất cảm ơn hảo ý của đại trưởng lão, bất quá vãn bối vẫn thích độc lai độc vãng...
Ninh Phàm chắp tay thi lễ đối với Sở Thần, độn quang vụt một cái, rời khỏi nơi đó.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài phủ kho, đột nhiên chấn động một cái, bị Bạch Cốt Cự Nhân một cước đạp xuống, toàn bộ Thanh Bộ, từng phiến đất đai nứt nẻ, đất vùi lấp ba thước!
Một Cự Nhân trăm trượng đại phát lôi đình. Hắn rõ ràng là cảm giác được ‘Loài người’ chém chết phân thân của mình đang ẩn giấu ở trong Thanh Bộ. Nhưng vô luận là như thế nào, hắn cũng tìm không ra người này. Cơn giận của hắn, phát tiết lên trên cả vùng đất, dọc theo đường hắn tiến, nhà cửa, rừng trúc đều bị kỳ tung hoành ngang dọc giẫm đạp tiêu diệt sạch!
Mà Ninh Phàm mới vừa rời khỏi phủ kho, lập tức liền cảm thấy một cổ thần niệm cực kỳ mạnh mẽ từ trên thân thể mình càn quét qua.
Chẳng qua là hắn bất động thanh sắc, lập tức lấy Hóa thân chi lực, che kín dương khí, cũng không tiết lộ thân phận.
Mục đích đã xong, không cần phải ở chỗ này cùng Cốt hoàng giằng co làm gì. Thanh Bộ đại loạn, đúng là mình nhờ đó đục nước béo cò, và đây là thời cơ tốt để rời khỏi Thanh Bộ, xem ra sẽ không người chú ý đến mình.
Hắn chạy thẳng trở về trúc lầu, trong Thanh Bộ quỷ vật mang lòng dạ không thể dò được nhiều vô số kể, không thiếu đi một kẻ như mình.
Mà trong bầu trời đêm, Cốt hoàng phân thân từ đầu đến cuối vang chấn động tức giận gầm rống, khiến cho từng cao thủ của Thanh Bộ run sợ trong lòng, cũng không dám ngăn trở Cốt hoàng nổi đóa.
- Nhân tộc, ngươi mau cút ra đây cho ta!
...
Bên ngoài trúc lầu, Ninh Phàm suy nghĩ phải trái, cuối cùng vẫn quyết định từ giả hai nữ.
Chẳng qua là khi hắn trở lại trúc lầu, lại phát hiện hai nữ đã tung tích hoàn toàn biến mất. Cốt hoàng gây ra động tĩnh lớn như vậy, hai nữ muốn ngủ say, cũng không thể nào được.
Sợ rằng hai nữ sau khi tỉnh hồn lại, đã thừa dịp loạn thoát đi Thanh Bộ rồi. Dù sao không có thương thế, không có nô cấm, hai nữ tự nhiên không cần phải ở lại Thanh Bộ nữa.
Chẳng qua là trong lòng Ninh Phàm không khỏi có chút thất vọng. Hai nữ thoát đi, không chờ mình trở lại sao?
- Thôi, bất quá là một cuộc bình thủy tương phùng...
Hắn lắc đầu một cái, thu lại tâm tư, lặng lẽ rời khỏi Thanh Bộ. Chẳng qua là khi độn quang đi ra địa giới của Thanh Bộ, bay qua bờ sông Thanh Quỷ, bỗng nhiên thu lại độn quang.
Không ngờ hắn lại nhìn thấy bên bờ sông Thanh Quỷ, có hai nữ nhân thân hình yểu điệu, một trắng một đỏ, đang đứng lặng bên bờ sông, dáng vẻnhư đang chờ đợi cái gì đó.
Không phải là Mộ Vi Lương cùng Ninh Hồng Hồng, thì là ai chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...