Hơp Thể Song Tu

Thiếu niên ở trước mắt lúc giết người, không có cái thủ đoạn nào là không dùng, hèn hạ vô sỉ, tàn nhẫn vô tình. Nhưng người này thì ra cũng có mặt ôn nhu.

Thiếu niên này so với vô số ma đầu còn tốt hơn ngàn vạn lần. Ít nhất Nguyệt Linh tự hỏi, Việt Quốc không có ma đầu nào sẽ đối xử đỉnh lô tử tế như vậy.

Trong mắt Nguyệt Linh lộ ra một tia ấm áp. Đây là con đường tu chân lạnh như băng, rất khó có sự ấm áp thế này.

Nước suối nhiễm thành màu xanh ngọc bích, hắn không cần tư thái, cũng có thể thành tựu một trận kinh hồng, ở trong cõi lòng lạnh như tuyết của mình lưu lại vết cào cấu của sự cô đơn, kiêu ngạo rời đi.

Suốt một ngày, Ninh Phàm mới cẩn thận gắn kết xong kinh mạch cốt cách của Băng Linh. Băng Linh chưa tỉnh lại, mà Nguyệt Linh thì ở cạnh dòng suối, đưa đầu gối cho Băng Linh kê đầu, trông chừng cẩn thận.

Bên ngoài vòng sáng của trận pháp đã có gần một ngàn quỷ vật ở cấp Dung linh đoàn đoàn phong tỏa. Tiếng quỷ khóc làm cho Nguyệt Linh không khỏi lạnh run.

Vẻ mặt nàng phức tạp, len lén nhìn về xa xa nơi Ninh Phàm ngồi xếp bằng chữa thương. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể thoáng an tâm.

Ba ngày trôi qua, Ninh Phàm dưới dược liệu mạnh mẽ của ba viên Hư Nguyên đan, thương thế đã khỏi hẳn. Bây giờ trên đầu gối của hắn để ngang một con điêu nhỏ màu đen vẫn còn trọng thương hôn mê, trong lòng bàn tay nắm một khối hắc ngọc cũ nát.

Bàn tay hắn mơn trớn lên thân điêu, vẻ mặt nhu hòa. Nguyệt Linh không biết rằng, thì ra là Ninh Phàm lại thích động vật nhỏ như vậy.

- Thật giống như con Nhị Hắc trước đây nuôi....

Ninh Phàm nhìn Tiểu Hắc điêu, hiện lên trước mắt là một con chó mực lớn hiền lành mà trước đó hắn nuôi.

Đáng tiếc chó mực lớn kia, vào một ngày đó, đã bị công tử của Hải Ninh Ninh gia đánh chết.

Một tia bi thương hiếm thấy lộ ra trong mắt Ninh Phàm, nhưng liền ẩn giấu đi ngay sau đó. Nếu hỏi Tiểu Hắc điêu này cùng con chó mực lớn, hai loài vật hoàn toàn bất đồng này giống nhau như thế nào, ánh mắt của Ninh Phàm sẽ trả lời.

Ánh mắt ấy nói rằng: Trên con đường tuyệt lộ, không nơi nào có thể trốn.

Bởi vì một ánh mắt, Ninh Phàm hao phí một viên Hư Nguyên đan, cho con điêu nhỏ này ăn vào, để cho thương thế của nó tốt hơn lên.

- Yêu thú Dung linh kỳ, lấy thực lực của ta ngược lại cũng có tư cách nuôi dưỡng.

Hắn tự lẩm bẩm, thanh âm rất nhẹ. Nhưng Nguyệt Linh vẫn nghe được. Nhất thời trong lòng nàng cực kỳ không thăng bằng.

Nàng mới vừa cảm thấy Ninh Phàm có chút thân thiện đối với chị em nàng. Giờ đây lại phát hiện thái độ của Ninh Phàm đối với động vật nhỏ, rõ ràng so sánh với mình còn tốt hơn.


Nghĩ đến Ninh gia, ánh mắt của Ninh Phàm trở nên lạnh lẽo. Nhưng ngay sau đó sắc lạnh nhạt nhòa trở lại, biến thành một chút bất đắc dĩ.

Hải ninh Ninh gia, không lâu sau có lẽ mình sẽ trở về một lần. Ý niệm tiêu diệt Ninh gia đã bị nhạt đi rất nhiều. Nếu hắn trở về, chỉ là để tru diệt người hãm hại mình mà thôi. Vì dù sao Ninh gia, cũng coi như là nhà của mình. 

Nhà - đối với tu sĩ mà nói, là một từ xa xỉ làm sao.

Tâm cảnh biến chuyển, thực tế mà nói, là một loại thăng hoa. Tu sĩ bốn biển là nhà, cũng có thể nói là không có nhà để về.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, ánh mắt rốt cuộc lần nữa rơi vào trên hắc ngọc. Hắn đưa mắt nhìn hắc ngọc, lộ ra vẻ khó hiểu. Trong đan điền, Âm Dương tỏa hơi chấn động.

Đây là một khối thượng cổ ngọc thạch, ở trong Loạn Cổ ký ức, tựa hồ đề cập tới một lần, gọi là 'Thái Cổ Linh tinh'. 

Thỉnh thoảng sẽ có cổ tiên nhân chủng thần niệm ở trong đó, truyền thừa công pháp hoặc là ghi lại tâm đắc lãnh hội trong quá trình tu đạo.

Ngọc thạch này có chút dấu vết hư hại, tựa hồ như đã từng bị người chia ra làm hai.

Hoàng Tuyền điêu bị Bạch Cốt cự ma truy đuổi, hơn phân nửa là vì miếng ngọc thạch này. Chẳng qua là Ninh Phàm thử lấy thần niệm đọc lấy tin tức từ trong Ngọc Thạch, nhưng thần niệm mới vừa chạm vào ngọc thạch liền bị cản lại.

Không cách nào đọc được. Là thần niệm cường độ của mình không đủ, hay là muốn đọc được nội dung trong ngọc thạch cần có thủ đoạn đặc thù?

Ninh Phàm trầm ngâm không nói, lại thử mấy loại bí thuật thần niệm dò xét, đều không có kết quả.

Hắn lắc đầu một cái, tựa hồ mình cơ duyên chưa đủ, không cách nào đạt được truyền thừa trong này.

Trong lúc này, con chim điêu nhỏ nằm trong ngực hắn hôn mê ba ngày bỗng nhiên động đậy một chút, lật xoay thân mình một chút, hé mở ra con mắt thú, nhẹ nhàng như ngáp một cái, co rúc mấy cái vào trong ngực Ninh Phàm.

Nhưng chợt ánh mắt lười biếng của nó trở nên kiêng kỵ cùng sợ hãi. Nó phát hiện mình lại ngủ trong ngực của một người xa lạ. Mà thân thể mềm mại của mình lại bị người kia tùy ý vuốt ve, đùa bỡn.

- Xú nam nhân, ngươi muốn chết.

Con mắt thú của nó, toát ra sự tức giận như của một người đàn bà vậy, tựa hồ muốn kêu la lên, nổi giận đối với Ninh Phàm. Nhưng đáng tiếc nó chỉ là một con yêu thú, thanh âm kêu lên biến thành 'Ô ô' 'Gào khóc', tiếng thú gào yếu yếu.

Hoàng Tuyền điêu chính là do nữ yêu Toái hư lúc trước đấu pháp cùng Cốt hoàng. Thời khắc này thần tình của nàng lộ ra vẻ khó tin, bởi vì Ninh Phàm thật là to gan.

Mơn trớn sống lưng nàng, mò tới cái mông tròn lẳn thật vểu của nàng, rồi vạch chỗ giữa hai chân ra, lại mò mẫm đến bụng, dừng lại ở ngực còn vẽ vẽ mấy vòng tròn nữa.


- Vô... Vô sỉ... Ta là 'Yêu đế' Mị Cơ, ngươi sao dám làm nhục ta như vậy.

Mị Cơ lộ ra ánh mắt u oán. Mặc dù nàng đã khỏi hẳn thương thế, nhưng thân thể vẫn còn rất yếu, căn bản không tránh thoát khỏi bàn tay của Ninh Phàm, chỉ đành để mặc cho Ninh Phàm xoa bóp.

Nàng thật đúng là quá đánh giá cao về mình. Ninh Phàm cho dù có vô sỉ mấy đi nữa, cũng không đến nổi đối với một con điêu nhỏ động dục niệm. Ninh Phàm hắn cũng không phải là Úy Trì, há sẽ cùng yêu sủng làm các loại chuyện như vậy sao?

- Ừ? Ngươi tỉnh rồi, Tiểu Hắc.

Ninh Phàm ôn nhu cười một tiếng, buông hắc ngọc xuống, hai tay đem con điêu nhỏ ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve. Mà trong đầu Mị Cơ lại xông lên một ngọn lửa vô danh.

Mình đường đường là yêu đế, lại bị xú nam nhân kêu là... Tiểu Hắc. Hắn đem mình coi làm cái gì, sủng vật sao!

Mị Cơ nhẹ nhàng giãy giụa, nhưng căn bản không thoát được vòng tay ôm của Ninh Phàm. Ánh mắt của nàng chợt liếc về hắc ngọc nằm trên mặt đất, trong thoáng chốc liền lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

- • Đế Hồn Tàn Quyển •! Quá tốt rồi, vật này không ngờ lại không bị Cốt hoàng đoạt lại!

Giờ phút này lý trí của nàng mới thoáng khôi phục, nhưng đã bắt đầu suy nghĩ.

Mình vốn là chạy thoát thân tới đây, lúc ấy cho dù là không còn đường có thể trốn, trong lúc mơ màng trầm trầm, thấy một tòa đại trận, liền nhảy vào. Chuyện sau đó, thì không biết gì nữa.

Mình không phải là bị Cốt hoàng phân thân đuổi theo sao, vì sao lại không chết, hắc ngọc cũng không bị thất lạc. Chẳng lẽ, là cái tên xú nam nhân trước mắt, đánh đuổi Cốt hoàng?

Không có khả năng a... Cốt hoàng là loại nhân vật như vậy, có thể nói là vô địch trong cùng cấp, Dung linh đỉnh phong phân thân, há sẽ bị Ninh Phàm mới chỉ là Dung linh hậu kỳ đánh bại?

- Tiểu tử thúi, đem hắc ngọc trả lại cho ta, lão nương tha cho ngươi khỏi chết!

Mị Cơ ánh mắt uy hiếp, nhìn về Ninh Phàm, trong mắt đầy sát khí, lại bị Ninh Phàm tự động không thèm quan tâm.

Ninh Phàm là người, người thì làm sao nghe hiểu tiểu điêu 'Ô ô' nói bằng tiếng thú chứ.

Hắn thấy tiểu điêu tỉnh lại, tự nhiên rất cao hứng, ngón tay vận chuyển pháp lực, ở trên người tiểu điêu vạch qua, nhẹ nhàng khai thông pháp lực cho nó.


- Không nên động đậy, vết thương còn chưa lành hẳn.

Hôm nay Âm Dương ma mạch của Ninh Phàm đã hoàn thành bách mạch thăng linh, cho dù không tận lực thi triển Thái Âm chỉ, âm dương pháp lực liền dẫn ra một tia mị hoặc hiệu quả, lưu chuyển ở trong cơ thể tiểu điêu, khiến cho tiểu điêu thân thể càng ngày càng kỳ quái, dù sao, nàng bản thể cũng là một người đàn bà có phải không nào?

- Buông lão nương ra!

- Không cho sờ nơi này!

- Ngươi dám động nơi này, lão nương cùng ngươi liều mạng!

Nàng lần lượt buông ngôn ngữ phản kháng, Ninh Phàm một câu cũng nghe không hiểu, ngón tay không ngừng, mà dần dần, một cổ cảm giác ấm áp ngứa ngáy lan tràn khắp toàn thân tiểu điêu, để cho nàng thoải mái đến mức muốn ngủ thiếp đi.

Ninh Phàm có thủ pháp đấm bóp quá cao siêu rồi...

Nàng hai cái chân trước xinh xắn nhẹ nhàng cào vào cánh tay Ninh Phàm, hai chân thoải mái đạp loạn, trong mắt thú dần dần dâng lên một tia vẻ khẩn cầu.

- Tiểu sắc lang, thả lão nương ra, lão nương bảo đảm không giết ngươi... Van ngươi... Ừ... Ừ...

Nàng cả người mềm oặc, mất đi sức phản kháng, chỉ đành phải mặc cho Ninh Phàm nắn bóp. Mà ám thương trong cơ thể nàng, cũng vào lúc được pháp lực của Ninh Phàm khai thông, dần dần biến mất.

Chẳng qua là, chuyện vượt ra ngoài dự liệu của Ninh Phàm, chợt xuất hiện.

Một cổ nhiệt lưu từ trong vị trí mặc khố trên người tiểu điêu chảy ra, làm bẩn cả một mảnh quần áo của Ninh Phàm... Mang theo một mùi đầy vẻ mị hoặc.

- Tên tiểu tử này, chẳng lẽ ngươi, lại là giống cái sao! Làm sao sờ ngươi mấy cái, ngay cả thân cũng thư sướng tiết ra đạt tới cực điểm luôn rồi...

Ninh Phàm dở khóc dở cười, banh hai chân tiểu điêu ra nhìn một cái, quả nhiên, không xem thì thôi, xem rồi mới biết trước đây không chú ý!

Mà bị Ninh Phàm kéo đẩy hai chân ra kiểm tra, tất cả những chỗ cần che kín bại lộ không sót chút nào, cái lòng muốn cắn lưỡi tự tử chết Mị Cơ cũng bắt đầu có.

- Tại sao lại có thể như vậy! Lần đầu tiên của Lão nương, cứ như vậy là tiêu tùng rồi sao?! Khuất nhục, khuất nhục đến bực nào! Mình đường đường là Mị Cơ, là Toái hư tam trọng cao thủ, lại bị chỉ một tên Dung linh tiểu bối tùy ý đùa bỡn!

- Tiểu Hắc, ngươi phải ngoan nào.

Ninh Phàm nghiêm túc nói.

- Ngoan cái lão muội nhà ngươi, lão nương cùng ngươi liều mạng!

Mị Cơ sướng cả người xong rồi, vô lực khẽ cắn ngón tay Ninh Phàm, ngay cả da cũng cắn không đứt, dường như là, yêu sủng đang nũng nịu cùng chủ nhân vậy.

Ninh Phàm cũng không chú ý tới, từ lúc tiểu điêu thức tỉnh, một cổ uy nhiếp tự nhiên và vô hình đối với quỷ vật tản ra, Dung linh quỷ vật vốn gần tới mức bạo động ở bên ngoài đại trận chợt tất cả đều kinh hãi quay mình chạy trốn.


Tựa như con tiểu điêu bị Ninh Phàm tùy ý đùa bỡn kia, đối với bọn chúng mà nói, chính là một thứ vô cùng kinh khủng vậy.

Ngày thứ mười lăm sau khi tiến vào Yêu Quỷ lâm.

Ninh Phàm ôm một con tiểu điêu, như một sát thủ lạnh như băng, ở khu vực thứ hai ngang dọc, thu cắt tánh mạng của quỷ vật, săn lùng thu hoạch niệm châu.

Chẳng biết tại sao, khi ôm tiểu điêu, Dung linh kỳ quỷ vật từng con từng con một đều khủng hoảng sợ hãi, căn bản phát huy không được hai ba thành thực lực chân thật của bọn chúng.

Ninh Phàm hơi nghi ngờ, cũng chỉ có thể đem loại hiện tượng quái dị này quy kết đến trên thân phận 'Hoàng Tuyền điêu' của tiểu điêu.

Trong vòng năm ngày, hắn chém chết hơn 300 đầu Dung linh quỷ vật, Trảm Ly kiếm lên cấp hạ phẩm cao giai pháp bảo, mà Ninh Phàm, thu hoạch được 122 viên Dung linh niệm châu.

Hắn tin tưởng, nếu hắn hoàn toàn luyện hóa những thứ niệm châu này, thần niệm đột phá Kim Đan trung kỳ là chuyện dễ dàng!

Mà chuyện hắn vừa mới lĩnh ngộ Kim Đan kiếm khí —— Bạch Cốt Như Sơn, cũng ở trong quá trình chém chết này, dần dần thành thạo. Mũi kiếm chỉ một cái, tất cả đất dưới chân Ninh Phàm đều sẽ có Bạch Cốt hư ảnh lan tràn, cực kỳ quỷ dị.

Về phần môn phái cống hiến của hắn, lại đạt tới một con số kinh khủng.

124954 điểm! Đứng hàng thứ bảy mươi bốn trong danh sách sắp xếp thứ tự ghi trên Công Đức bia của Quỷ Tước tông!

Nửa tháng nay, Ninh Phàm cống hiến trị tiếp tục khiến cho toàn bộ Quỷ Tước tông chấn động. Thời khắc này trong Công Đức điện, vô số cao thủ đều dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Công Đức bia, từng người đều không dám thở mạnh.

- Nhìn kia, cống hiến điểm của Ninh Phàm, liên tực tăng lên đến hai lần '200' điểm, xem ra là đã đồng thời chém chết hai đầu Dung linh trung kỳ quỷ vật!"

- Lại là '1000' điểm, lại giết một con Dung linh đỉnh phong!

- Nửa tháng, đạt được hơn 12 vạn cống hiến điểm, săn giết ít nhất 300 đầu Dung linh quỷ vật... Ninh Phàm này, chỉ sợ cho dù là đối chọi cùng Kim đan cao thủ, cũng không nhất định phải thua!

Nửa tháng nay, danh tiếng của Ninh Phàm, không chỉ truyền khắp Quỷ tước, mà thậm chí còn truyền ra cao thủ bên ngoài tông, rồi họ tuyên truyền khắp toàn bộ Việt Quốc, dẫn tới phong ba không nhỏ.

Không ít tông môn thế lực rình rập quanh Quỷ Tước tông đều nhận được một cái tin. Đó là Quỷ Tước tông xuất hiện một Dung linh trung kỳ cao thủ vô cùng nghịch thiên, có tên là Ninh Phàm, trong vòng nửa tháng đã chém chết hơn 300 đầu Dung linh quỷ vật!

Tin tức này, đủ để cho Dung linh cao thủ tâm kinh đảm hàn, đủ để cho Kim Đan trung kỳ cao thủ đứng ngồi không vững.

Cho dù là Kim Đan trung kỳ cao thủ, tự hỏi khi đối mặt với nhiều Dung linh quỷ vật như vậy, cũng không cách nào tùy tiện chém chết. Còn muốn chém giết Dung linh như chém chuối chặt thức ăn, thì ít nhất phải có Kim Đan đỉnh phong tu vi...

Đồ đệ của Thất Mai thành Hàn Nguyên Cực, cháu nội của Ninh thành Ninh Hắc Ma chi tôn, hai cái đại hào quang này dần dần bị nhạt đi. 'Dung linh sát thủ', cái danh hiệu này, bị một ít Kim Đan lão quái đặt cho Ninh Phàm.

Thậm chí có lão quái còn dám chắc chắn rằng, Ninh Phàm này, có thể nói là đệ nhất nhân dưới Kim Đan trong toàn Việt Quốc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui