Chỉ có Quỷ Tước tử biết bia Công Đức sẽ không sai. Đây chính là lão tổ ở thượng giới 'Tước Thần tử' tự mình lấy thần thông to lớn chế thành, lưu ở hạ giới có thể nói là xảo đoạt thiên công, dùng qua mười triệu năm chưa bao giờ bị lỗi.
Có điều là nếu như bia Công Đức này không bị lỗi...
Quỷ Tước tử không cách nào tưởng tượng được kết quả Ninh Phàm ở tại Yêu Quỷ lâm đã chém giết quỷ vật cấp bậc gì?!
Các đời tông chủ đối với cấm địa Yêu Quỷ lâm, hoặc nhiều hoặc ít có hiểu một chút, biết thực tế ở trong đó cất giấu quỷ vật vượt xa Nguyên Anh, Hóa Thần.
- Cống hiến 200 vạn điểm. Nếu không phải quỷ vật Hóa Thần, cũng phải là quỷ vật Luyện Hư. Tiểu tử Ninh Phàm này, kết quả đã làm gì trong Yêu Quỷ lâm. Bộ không muốn để cho người tỉnh tỉnh tâm sao? Cái này là còn chưa chính thức vào tông a!
Quỷ Tước tử không nói chuyện này cho bất kỳ người nào, chỉ là tuân theo ý nguyện của mọi người, làm như không có chuyện gì xảy ra, đem điểm cống hiến của Ninh Phàm trên bia Công Đức sửa đổi một chút.
Đem 2005154 đổi thành 6154. Chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng mà trong lòng Quỷ Tước tử căn bản khó mà bình tĩnh giống như vẻ mặt bên ngoài. Đột nhiên lão cảm giác để Ninh Phàm tiến vào Yêu Quỷ lâm chỉ sợ là một sai lầm lớn.
Không chừng tiểu tử này ở trong Yêu Quỷ lâm sẽ làm ra chuyện lớn gì đó. Chỉ mong không chạm vào bí mật gì mới được. Nếu không tiểu tử kia có mười cái mạng cũng không về được.
- Thật là một tiểu tử gây phiền toái. Bí mật của hắn, chỉ sợ rằng so với Hàn Nguyên Cực còn nhiều hơn một chút.
Quỷ Tước tử thở một hơi thật dài, càng ngày càng cảm thấy mình nhìn Ninh Phàm không thấu.
Không có ngoại môn đệ tử của một kỳ nào như vậy, gây ra sự chú ý của mọi người như vậy, để cho người quan tâm như vậy cả. Quỷ Tước tử sờ trán, cảm thấy bó tay chịu phép.
Nhức đầu rồi!
Cái này, chỉ là lần đầu tiên bia Công Đức 'Xảy ra vấn đề'....
----------oOo----------
'Khê Sơn Hành Lữ' là đại trận cấp 'Đan' có thể bố trí ở chỗ đất có nước. Sơn Thủy hợp nhất, đủ để ngăn cản cao thủ Kim đan vây công.
Trong khu vực thứ hai, Ninh Phàm bày tòa đại trận này xong mới có cảm giác an tâm đôi chút. Như vậy ngay cả cái loại như Cốt Ma có tu vi Dung linh đỉnh phong mới vừa rồi có kéo tới lần nữa cũng không hề phải ngại gì nữa.
Sự thật chứng minh, quả thật Ninh Phàm có mắt nhìn xa, rất may là bày ra đại trận cấp 'Đan' này, vì hắn vừa mới bày xong trận, chưa kịp nghỉ ngơi một chút, quỷ vật khu vực thứ hai lại giống như bị cái gì kích thích, từng con từng con như nổi điên, không thèm chú ý đến điều gì khác, xông thẳng về phía Ninh Phàm.
Mới đầu chỉ có mấy chục quỷ vật. Sau đó lại có mấy trăm quỷ vật Dung linh vây công đại trận. Trong lòng Ninh Phàm rét run, nếu không có đại trận cấp 'Đan' này, mình bị nhiều quỷ vật như vậy vây công, không chết cũng phải bị lột da.
Không khó phỏng đoán quỷ vật bạo động nhất định là có liên quan tới cự ma bị chém chết trước kia. Toái hư phân thân... Mình chỉ sợ đắc tội một kẻ dữ dằn rồi.
Chẳng qua là đắc tội thì đã như thế nào? Nếu cho Ninh Phàm thêm một lựa chọn, hắn vẫn sẽ chọn chém chết cự ma. Hắn chính là bao che bênh vực cho người nhà như vậy.
Trong ngực, Hoàng Tuyền điêu không rõ lai lịch kia vẫn còn đang hôn mê, trong miệng vẫn còn ngậm chặt một khối hắc ngọc.
Ninh Phàm đem tiểu điêu thu vào trong Đỉnh Lô hoàn, chỉ chừa hắc ngọc lại trong tay. Ninh Phàm mơ hồ nhận thấy hắc ngọc bất phàm, nhưng giờ phút này lại không có thời gian dò xét bí mật của hắc ngọc.
Vài gốc xương sườn ở trước ngực bị gãy lìa, Ninh Phàm thu hồi hắc ngọc, thoáng uống vài vài hoàn thuốc trị thương, cho gân cốt liền khớp lại, rồi không thèm chữa thương cho bản thân, ngồi xếp bằng ngồi ở bên dòng suối. Hắn phẩy tay áo một cái, từ trong Đỉnh Lô hoàn thả ra hai tỷ tỷ em Băng Linh, Nguyệt Linh.
Trên thân thể mềm mại của Băng Linh có vết máu sềnh sệch, dính bết người vào áo quần. Nàng hôn mê bất tỉnh, dung nhan trắng bệch như tờ giấy, khí tức yếu ớt, lúc nào cũng có thể nguy hiểm bỏ mạng.
Nguyệt Linh hộ ở trước người Băng Linh nước mắt không dừng. Vừa thấy Ninh Phàm thả hai người ra, nhất thời lộ ra vẻ cảnh giác và oán hận.
- Ngươi muốn... Ngươi muốn làm gì với tỷ tỷ..... Đều là do ngươi! Nếu không phải là ngươi thì làm sao tỷ tỷ bị trọng thương! Ngươi đền tỷ tỷ cho ta!
Nguyệt Linh nắm chặc quyền, không để ý gì hết, như một con sư tử nhỏ nổi điên nện vào ngực Ninh Phàm.
Ninh Phàm nhướng mày một cái, rồi lại chợt hiểu, cứng rắn giơ tay lên. Ninh Phàm nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc Nguyệt Linh một cái.
- Ta có thể cứu nàng ấy. Ngươi tới hỗ trợ ta.
Người nào cũng đều có lúc mềm lòng. Ít nhất Ninh Phàm tự hỏi, đối với người giúp hắn thì không cách nào ngoan hạ thủ.
Bị Ninh Phàm táy máy mái tóc, nghe được lời Ninh Phàm nói, trong lòng Nguyệt Linh dâng lên một tia an tâm, tỏ vẻ mong đợi:
- Ngươi thật có thể cứu tỷ tỷ! Nếu như ngươi có thể cứu tỷ tỷ, ta làm... Ta làm đỉnh lô cho ngươi!
- Không cần. Ngươi vốn chính là đỉnh lô của ta. Nàng ta cũng vậy.
Ninh Phàm khẽ mỉm cười. Đây là lần đầu tiên hắn cười với Nguyệt Linh, cởi mở như ánh mặt trời, khiến cho trái tim Nguyệt Linh run lên, không biết vì đâu mà gương mặt nàng lại ửng đỏ.
Không để ý tới Nguyệt Linh nữa, Ninh Phàm ngồi xổm người xuống, thần niệm phóng ra, nhập vào bên trong áo quần Băng Linh, lẩn vào trong thân thể mềm mại, tinh tế dò xét.
Kinh mạch đứt từng khúc, tú cốt bể nát, ngũ tạng đều phá tổn. Nếu người phàm mà bị thương như thế này đã sớm chết đi. Băng Linh ỷ vào tu vi Kim đan mới miễn cưỡng không chết. Nhưng nếu không cứu nàng, cho dù là Kim đan cũng sẽ chết.
Thương thế của Băng Linh nếu được uống Ngọc hoàng đan tuyệt đối là vô cùng thích hợp. Nhưng cá tính của Băng Linh quá yếu, nếu không phải là người có lòng dạ cứng rắn, sợ rằng không thể chịu nổi sự đau đớn dữ dội do Ngọc hoàng đan mang lại.
Như vậy muốn trị thương cho Băng Linh thì xem ra khá phiền toái rồi. Đầu tiên là phải trị liệu tạng phủ, ổn định mệnh nguyên không tiêu tan.
Ninh Phàm huy chưởng, lấy ra một viên đan dược tam chuyển 'Hư Nguyên đan'.
Viên thuốc này là trấn phái đan dược của Thái Hư phái. Đan phương thường không truyền ra ngoài. Lão ma ngày đó xông vào Thái Hư đoạt đi rất nhiều thứ, ngoài việc chữa hết độc cho Chỉ Hạc, còn dư một ít.
Viên thuốc này trị liệu được tất cả các thương thế cấp Kim đan, dĩ nhiên trân quý vô cùng. Cho dù một ít đan dược tứ chuyển cũng không so được với nó. Tu Chân Giới có câu cách ngôn “Đan đề cao pháp lực, có giá. Đan cứu mạng, vô giá”.
Thấy Ninh Phàm lấy ra loại Hư Nguyên đan rất tốt này, Nguyệt Linh cả kinh, cái miệng nhỏ nhắn không khép lại được.
Đan dược tam chuyển, Hư Nguyên đan, viên thuốc này ở Việt Quốc có tiếng tăm vô cùng, là độc môn bí dược của chánh đạo đệ nhất tông - Thái Hư phái, luôn luôn không truyền ra ngoài, luôn là đan dược mà chánh đạo đồng đạo đi đến Thái Hư phái cũng khó cầu được. Ninh Phàm làm thế nào có được viên thuốc này?
Viên thuốc này cực kỳ trân quý, nếu lưu lạc ở bên ngoài, nhất định là vật có giá trên trời. Ninh Phàm lại nguyện ý vì cứu tỷ tỷ, lãng phí đan dược trân quý như vậy.
Nghĩ như vậy, oán niệm của Nguyệt Linh đối với Ninh Phàm đã giảm bớt.
"Hắn đối với tỷ tỷ ngược lại rất là hào phóng. Nếu như hắn thật có thể cứu tỷ tỷ, ta liền tha thứ cho hắn..."
Ninh Phàm không quan tâm đến vẻ mặt của Nguyệt Linh. Trong lòng của hắn, toàn bộ đang tập trung suy tư phân tích làm cách nào để cứu Băng Linh. Đan dược quả thật có thể ổn định thương thế của Băng Linh, thế nhưng cũng phải có tiền đề. Băng Linh phải có kinh mạch thích hợp để hấp thu đan dược. Nếu không có kinh mạch, dược lực không cách nào tan ra, không cách nào lưu động toàn thân.
Chữa trị cho Băng Linh gặp phiền toái nhiều hơn so với tưởng tượng, nhưng mà lại không làm khó được Ninh Phàm.
Hắn chỉ hơi trầm ngâm, chợt hớp một cái nuốt Hư Nguyên đan vào, khiến cho dược lực hòa tan trong cơ thể. Sau đó hắn cúi người, kề môi hôn lên miệng của Băng Linh, đem dược lực truyền vào trong người nàng.
Thân thể Băng Linh không chịu nổi dược lực, hắn liền vận chuyển dược lực từng điểm từng điểm truyền vào giúp cho nàng.
- Ngươi! Ngươi đang làm gì?
Nguyệt Linh vô cùng mắc cỡ, mặt đỏ bừng. Nàng chưa từng thấy qua người nào trị thương cho người khác mà hôn như vậy. Ninh Phàm trị thương cho tỷ tỷ của mình không ngờ lại tận dụng cơ hội chiếm tiện nghi, thật không phải là người tốt mà!
Bất quá Nguyệt linh có thể nhìn ra khí sắc của Băng Linh đúng là đang dần dần chuyển biến tốt. Như vậy nàng ngược lại cũng không phải là không thể tha thứ cho sự vô sỉ của Ninh Phàm.
Nhưng nàng chợt phát hiện Ninh Phàm còn đang làm chuyện 'Vô sỉ' hơn nữa.
. . .
Sau thời gian tàn một nén nhang, Ninh Phàm mới đưa toàn bộ dược lực của Hư Nguyên đan độ vào bên trong cơ thể của Băng Linh. Đã cẩn thận như vậy, Băng Linh vẫn là bị dược lực xung kích, khẽ cau mày trong hôn mê, hiển nhiên có chút đau đớn.
Cũng may dược lực tan ra, thương thế trong tạng phủ cuối cùng đã ổn định trở lại. Kinh mạch của nàng cũng đang chậm rãi nối tiếp trở lại, xương vỡ cũng bắt đầu sinh trưởng ra. Hư Nguyên đan không hổ là đan dược tốt nổi danh trong Việt Quốc.
Chẳng qua là việc nối kết kinh mạch trở lại, thì vừa rắc rối vừa phức tạp kết chung một chỗ. Xương cốt mọc trở lại, nhưng lại có chút sai vị trí.
Mà dưới dược lực bồi bổ, thân thể của Băng Linh mềm mại nóng bỏng, kinh mạch xoắn uấn gây đau đớn khiến cho gương mặt đẹp lần nữa lộ ra vẻ thống khổ.
Ninh Phàm nhướng mày một cái, ngón tay như đao, ở quần áo đầy máu của Băng Linh nhẹ nhàng rạch một cái, y sam cùng áo quần rách bung rớt ra bên ngoài, chỉ để lại cái yếm cùng tiết khố.
Yếm nịt ngực đã dính sát vào hai gò bồng đảo, không cách nào xé ra. Ninh Phàm ôm thân thể mềm mại của Băng Linh, nhảy một cái xuống dòng nước suối bên cạnh, lấy nước suối lạnh như băng, thoáng hóa giải sự thống khổ của Băng Linh.
Đồng thời đầu ngón tay của hắn vận chuyển Thái Âm chỉ lực, xoa nắn ở trên hai gò ngực của Băng Linh. Sau thời gian mấy cái hô hấp, Băng Linh dù đang hôn mê nhưng đã thở gấp, ý loạn tình mê.
- Ngươi... Ngươi vô sỉ! Tỷ tỷ đã bị như vậy, ngươi còn đối với tỷ ấy..., đối với tỷ ấy.... Ngươi không phải là người!
Nguyệt Linh tức giận hết sức. Nàng không nghĩ tới Ninh Phàm rốt cuộc lại gấp gáp hám sắc đến như vậy, tỷ tỷ sắp phải chết đến nơi, Ninh Phàm lại còn đang chơi đùa trên thân thể của tỷ tỷ.
- Thái Âm chỉ sẽ khiến cho nàng ấy thoải mái một chút, như vậy sẽ không đau nữa...
Ninh Phàm giải thích một câu ngắn ngủi, cũng không kỳ vọng Nguyệt Linh có thể hiểu.
Thời khắc này Thái Âm chỉ lực tương đương với thứ 'Ma phí tán' của phàm trần vậy, tác dụng giảm đau dư sức có thừa.
Bởi vì sau đó, Ninh Phàm không thể không cường hành cắt đứt kinh mạch mọc sai đường của Nguyệt Linh, bẻ gảy xương cốt vặn vẹo, để cho chúng trở về vị trí bình thường.
Làm như vậy sẽ rất đau. Ninh Phàm uống qua Ngọc hoàng đan, biết một đạo kinh mạch hết lần này đến lần khác bị chấn vỡ, xương cốt lần lượt bị bẻ ra gắn lại sẽ đau đớn ra sao. Hắn không cho là Băng Linh với cá tính mềm yếu như thế lại có thể chịu đựng được.
Chẳng qua là, Nguyệt Linh nhất định sẽ hiểu lầm hắn rồi. Dù sao nàng chưa từng nghe nói qua trị thương cho đàn bà, trước hết phải dùng mị thuật làm cho người đàn bà đó mê mẫn điên đảo rồi mới tiến hành.
- Ngươi nếu như không trị hết cho tỷ tỷ, ta liền...
Nguyệt Linh suy nghĩ những lời uy hiếp Ninh Phàm, lại phát hiện vô luận như thế nào mình không cách gì tạo cho Ninh Phàm một chút uy hiếp nhỏ xíu nào.
Vào thời khắc này, lời của Ninh Phàm lại vang lên, khiến cho gương mặt có một thoáng mắc cỡ của Nguyệt Linh trở nên đỏ bừng, khẽ cáu giận và hơi tái đi.
- Nguyệt Linh, ngươi cởi quần áo, xuống đỡ tỷ tỷ của ngươi. Ta nối xương cho nàng ấy.
- Ta không cởi!
Nguyệt Linh quát chìm một tiếng, bộ dáng thở phì phò, rồi cứ để nguyên áo quần như vậy, nhảy một cái vào trong suối.
Không cởi quần áo, đó là nguyên tắc. Bất quá vì trị thương cho tỷ tỷ, mình vẫn phải tới trong suối để đỡ cho tỷ tỷ.
Chỉ tiếc là la sam của Nguyệt Linh quá mỏng, bị nước suối làm ướt, áo quần mong mỏng dính sát vào mông và hai gò bồng đảo, càng hiện ra từng đường cong uyển chuyển, nhịp nhàng.
Trong mơ hồ, ở trước ngực có hai cái gì đó nho nhỏ nhô ra, hiển hiện ra rõ ràng, khiến cho nàng thẹn đến muốn chui xuống đất.
Không cởi hay cởi quần áo, tựa hồ cũng đều bị chiếm tiện nghi mất rồi.
Nàng đỡ thân thể mềm mại của Băng Linh, rất bất mãn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy trong mắt Ninh Phàm căn bản không có một chút ham mê sắc dục nào, thậm chí cũng không nhìn nàng một cái.
Dung mạo của nàng, vóc người của nàng tuyệt đối không coi là kém, nữ tử có thể làm đỉnh lô, sẽ kém chỗ nào? Giờ phút này thân nàng ướt át xuyên thấu nhìn rõ ràng hết, ngay cả là Phật cũng sẽ động tâm, thế mà vì sao thiếu niên ở trước mắt này nhìn cũng không thèm nhìn đến mình một cái?
"Hắn thật sự là hám sắc sao?"
Nguyệt Linh tự phán đoán, lần đầu tiên xuất hiện hoài nghi.
Hoặc là dù dung mạo của mình có đẹp như tiên, ở trong mắt Ninh Phàm, căn bản chẳng qua là Hồng Phấn Khô Lâu?
Rồi sau đó nàng liền thấy trong tay Ninh Phàm vận chuyển pháp lực, lần lượt chấn vỡ xương cốt và kinh mạch của Băng Linh, lần lượt nắn gắn lại cho nàng. Mặc dù là có Thái Âm chỉ lực như một dạng thuốc mê, Băng Linh vẫn đau đớn vô cùng, buộc phải kêu khe khẽ.
Nàng giờ mới hiểu được, thì ra là mị thuật của Ninh Phàm là có tác dụng đặc biệt khác.
Thương thế bản thân của Ninh Phàm cũng không nhẹ, sau mấy lần thúc giục pháp lực, sắc mặt của hắn cũng trắng bệch ra, mép ứa ra tia máu. Cốt hoàng vung chỉ điểm một cái, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể tùy tiện tiếp như vậy.
Trong lòng Nguyệt Linh chợt có một tia cảm động.
"Hắn bị thương nặng, cũng không quan tâm đến thương thế của mình, mà lại đi trị thương cho tỷ tỷ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...