Yêu tộc thượng võ. Mà Ninh Phàm hôm nay, khiến cho bầy yêu kiến thức như thế nào là sức mạnh cường hoành.
Người này, có tư cách làm tướng của La Vân ! Nếu không có người này, trận chiến ngày hôm nay, La Vân tất bại.
Không ít lão quái có lòng nghi ngờ... Phong yêu đại nhân, vì sao phải đem Giới đồ, giao cho Lục Bắc.
Vật này, không phải là vật cần thiết để đánh thức yêu soái đại nhân sao...
...
Vọng Giang lâu, bị liệt vào La Vân cấm địa. Bởi vì sau khi Ninh Phàm tấn thăng yêu tướng đã lưu lại ở nơi đây, sử dụng làm tướng phủ tại La Vân. Thậm chí, mười mấy dặm quanh đó, đều bị hóa thành cung phủ, trong vòng một ngày xây lên vô số đình đài lầu các, ngoài ra còn có mười ngàn yêu quân được phân vào dưới của quyền Ninh Phàm, trở thành quân trực thuộc Bắc tướng quân, trấn thủ tướng phủ!
Trong mười ngày, Ninh Phàm ngồi vững trong thạch quan, vận hành yêu lực chu thiên.
Ở trước người của hắn, để một tờ Giới đồ, ba cái túi trữ vật, trên đầu gối, gác ngang một thanh Huyết kiếm.
Phong nữ, Trà nữ bị phái đi xử lý tướng phủ. Trong thạch quan, nữ thi, Thạch Binh hộ vệ, mỗi người đều tay bắt một đạo hoang thú Long hồn.
Đó chính là toàn bộ thu hoạch của Ninh Phàm trong trận chiến này.
Từ trong tay của Tịnh Vân, đoạt được Bích Diễm thảo, yêu lực hóa thần, không còn xa nữa.
Từ trong tay Kim Quần, đoạt được Ly Nhật thương, yêu thuật thần thông, đã không thiếu.
Từ trong tay Lý Bạn, đoạt được Huyết kiếm, Long hồn, thậm chí Lý Bạn không biết từ chỗ nào lại lấy được một khối thái cổ thần tinh thiết rất lớn, Ninh Phàm cũng chiếm lấy.
Yêu lực hóa thần, không xa nữa rồi.
Giới đồ cũng nhận được một trong chín phần, thậm chí từ hành động của Lục Đạo Trần mà phán đoán, một khối Giới đồ khác, chỉ cần mình đáp ứng lão một chuyện, có thể có được nó dễ như trở bàn tay. Chuyện kia, đối với Lục Đạo Trần mà nói là muôn vàn khó khăn, đối với mình, có lẽ cực kỳ đơn giản... Cụ thể như thế nào, sau khi gặp Lục Đạo Trần, là biết được câu trả lời, chắc hẳn Lục Đạo Trần đã sớm nóng lòng chờ.
Hóa thần, hóa thần... Ở Việt Quốc, nguyên anh chính là truyền thuyết, ở Đại Tấn, hóa thần chính là chí tôn, ở tại Vô Tận hải, hóa thần vẫn là lão tổ, nhưng trên tay mình, đã chém 7 tên hóa thần, thậm chí mình cũng sắp bước vào cảnh giới truyền thuyết kia...
Chẳng qua là, càng tới gần hóa thần, tâm tư của Ninh Phàm càng cảm thấy cô độc, mệt mỏi.
Mệt mỏi, rất mệt mỏi... Lúc chém địch, không thể do dự chút nào, nhưng sau khi chém địch, nhìn máu của địch nhân, trong lòng của Ninh Phàm, càng ngày càng mệt mỏi.
Lý Bạn, mối thù ngày đó, đã bị chém chết. Điều cổ quái là, cảm giác của Ninh Phàm không phải là sảng khoái, mà là sự trống rỗng...
Đây là cảm giác sau khi báo thù sao?
Có lẽ có một ngày, mình chém chết Niết Hoàng, sẽ càng trống không, mê mang hơn.
Trong yêu tộc ma tộc, sau khi hóa thần, là được làm tướng.
Ở thời thượng cổ, một khi tu sĩ hóa thần, là được vào Thiên Đình, thụ phong thành thần, ngồi trong Kim Diễm xa dong ruỗi chiến trường. Đây là’ lai lịch chân chính của hai chữ "hóa thần’...
Tâm ma đại quan của Kim đan kỳ là trảm tình.
tâm ma đại quan của Hóa thần kỳ, chính là trảm phàm.
Bước này, là bước mà bản thân đoạn tuyệt hoàn toàn với phàm trần, đemquá khứ bóp vỡ tất cả.
Theo lời truyền lại, tu sĩ vào lúc hóa thần, sẽ tâm thần chìm nhập vào Thiên Đạo Thần Bi, ở trước Thần bi, hiểu ra kiếp trước kiếp này, đoạn tuyệt phàm trần, và khắc ấn tên họ trên Thần bi, được thiên đạo thừa nhận.
Có thể nói, vô luận là thần, yêu, hay là ma, tộc nào hóa thần nếu không phải gặp tình huống đặc thù, thì muốn hóa thần cần phải có được sự thừa nhận của thiên đạo.
Cho nên, chém chết hóa thần tu sĩ, sẽ khiến cho thiên đạo tức giận, sinh ra sát khí to lớn như vậy.
- Đoạn tuyệt với quá khứ... Ta căn bản không biết, quá khứ của ta như thế nào... Từ trong giấc mộng nhờ Minh La quả, ta biết ta vốn họ Vân, thân phụ ta là ai, thân mẫu ta là người nào, bọn họ có còn sống ở nhân thế hay không, ta đều không biết... Như vậy, làm sao có thể đoạn tuyệt dĩ vãng, ở trên Thiên Đạo Thần Bi, lưu lại một khoản... Hơn nữa Động hư lão tổ nói, ta không thể hóa thần, cần hóa ma, chuyện này, ta có thể lý giải là, cự tuyệt khắc tên ở trên Thần bi, trong lúc thiên đạo nhìn chăm chú, lưu lại bút tích...
Ninh Phàm cảm giác, mình thật giống như đang nhập vào một mê đoàn to lớn .
Ở lần tỉnh huyết thứ hai, bằng vào giác tỉnh Phù Ly huyết, tránh khỏi một cái bẫy rập tính kế của chân tiên.
Nhưng sau khi lấy được Phù Ly huyết, hắn lại từng bước một, khiến cho mình tiếp xúc được, bí mật lớn nhất trong thiên địa.
Thiên Đình. Vì sao vỡ nát... Yêu tộc vì sao mất đi ’Linh’... Những thứ này, chính là bí mật mà chân tiên cũng không biết, mình lại từng bước một, tựa hồ sắp nhìn thấy được chân tướng...
- Quang... Con... Giun...
Trong lúc Ninh Phàm trầm ngâm, nữ thi tay cầm một Hắc Long chi hồn vết thương chồng chất, đung đưa ở trước mắt hắn như đong đưa con giun đất, trông giống hài đồng đang khao khát được tán dương.
Nàng tuân theo lệnh của Ninh Phàm, bắt lại con hóa thần trung kỳ tiểu Long kia, nàng muốn được ngợi khen.
- Con giun...
Ninh Phàm bật cười, xoa xoa mái tóc xanh của nữ thi, dở khóc dở cười.
Đường đường là Hắc Long tộc hoang thú có hóa thần tu vi, ở trong mắt của nữ thi, chỉ được xem là con giun sao?!
Chẳng qua là cho dù bị nữ thi miệt thị, Hắc Long cũng không dám than phiền chút nào, trong mắt con rồng này tràn đầy sự cầu khẩn, nhìn Ninh Phàm.
- Hắc hắc... Tiểu đệ Răng Đen, ra mắt Lục Bắc đại ca.
- ...
- Trước đây tiểu đệ thân là ma trảo của Lý Bạn, có điều gì đắc tội đối với Bắc đại ca, thật sự là tội đáng chết vạn lần... Bất quá, đó cũng không phải là bổn ý của tiểu đệ a! Bắc đại ca thần dũng cái thế, hổ uy kinh thiên hạ, Huyết kiếm chém Chân Linh, tru diệt Lý Bạn nghiệt tướng, giúp cho tiểu đệ chạy thoát khỏi ma chưởng, tiểu đệ cảm kích không thôi! Tiểu đệ không có ưu điểm gì, cho dù có một chút, cũng biết tri ân báo đáp! Bắc đại ca có cần tướng quân dưới quyền? Tiểu đệ nguyện ý dựa đầu vào đại ca, làm một binh tốt chạy trước ngựa cho tướng quân. Phàm là yêu nghiệt đắc tội với đại ca, tiểu đệ sẽ tru diệt, làm cho đại ca hả giận!
Cái tên Hắc Nha rằng đen này, tựa hồ cực kỳ tinh thông nói lời nịnh nọt. Lúc bị Lý Bạn gọi ra, nó nịnh bợ không ngừng. Khi bị Ninh Phàm bắt lại, thì chuyển sang nịnh hót Ninh Phàm.
Nó không muốn chết, không muốn... Hôm nay lọt vào tay Ninh Phàm, để cầu không chết, dĩ nhiên là nó muốn tỏ rõ cõi lòng.
“Ai, tên Lục Bắc này, chớ nhìn tu vi không cao, nhưng đúng là một sát tinh, bất quá, ca còn ít gặp sát tinh hay sao? Với kinh nghiện của ca, vỗ vỗ mông nịnh bợ sát tinh, làm đả thủ mấy ngày cho sát tinh , tuyệt đối sẽ giữ được tánh mạng... Sau có cơ hội, chạy trốn lần nữa, đó là chuyện dễ như trở bàn tay...”
Vẻ mặt của Hắc Long đầy sự nịnh hót, trong lòng lại hừ hừ tự đắc.
Nó kiêu ngạo, nó chính là yêu kiệt kiệt xuất nhất của Hắc Long tộc, nếu không phải là không cẩn thận đề rồi đắc tội người, nó cũng không luân lạc đến nổi làm tội long.
Nó đốc định rằng, mình đường đường là hóa thần trung kỳ hoang thú, cũng đã tỏ rõ sự nhượng bộ đối với Ninh Phàm, đối phương, sẽ không nỡ giết nó!
Đáng tiếc cho Hắc Long, hoàn toàn nghĩ sai.
- Sưu hồn!
Hai chữ này, từ trong miệng của Ninh Phàm truyền ra, thật giống như hàn băng sâm sâm. Yêu lực từ trong lòng bàn tay chấn lên một cái, hắn đã bắt đầu sưu hồn diệt ức!
Vẻ mặt của Hắc Long vô cùng hoảng hốt, mình là hóa thần trung kỳ hoang thú a, giữ ở bên người, đó là một đả thủ mạnh mẽ đến dường nào a, sao Lục Bắc này lại sưu hồn của mình!
Một khi sưu hồn thành công, thức hải của mình sẽ bị tổn thương, trở thành ngu si!
A!
Hắc Long kêu thảm một tiếng, vào lúc sắp sữa bị trừu hồn, trong thức hải chợt dâng lên một đạo lôi long phong ấn, tùy tiện phá vỡ sưu hồn thuật của Ninh Phàm.
- Chà? Không ngờ tiểu Long nhà ngươi trong thức hải lại bị đặt ký ức phong ấn cấp bậc cao như vậy, sợ là không phải toái hư, căn bản không thể nào khám phá nửa phần ký ức a...
Ninh Phàm đưa tay ngoắc một cái, đem Huyết Long chi hồn trong tay Thạch Binh, cũng nhiếp vào trong tay, ánh mắt lạnh đi, sưu hồn!
Hắc Long kinh hãi rồi!
Lục Bắc là một gã hung a, hóa thần hoang thú đả thủ, căn bản không coi vào đâu, thoắt cái là đã trừu hồn một cách thẳng thừng như vậy!
Sưu hồn mình thất bại, còn không buông tha, lại sưu hồn cả Huyết Long nữa! Trong mắt tên này, hoang thú chả là cái cứt gì a!
Huyết Long cũng vô cùng sợ hãi!
Huyết Long so với Hắc Long, trầm mặc ít nói hơn một chút, cũng cứng họng cứng đầu hơn một chút.
Mặc dù nó bị Ninh Phàm bắt, cũng có ý đầu hàng để bảo vệ tánh mạng , nhưng không giống như Hắc Long, tự đi lên nịnh bợ , tự hạ giá mình .
Mình dầu gì cũng là hóa thần sơ kỳ hoang thú, hoang thú phải có kiêu ngạo của hoang thú!
Chẳng qua là Huyết Long vạn lần không thể nào ngờ tới, Ninh Phàm lại đi sưu hồn diệt ức đối với Hắc Long.
Huyết Long càng không ngờ rằng, sau khi sưu hồng Hắc Long thất bại, Ninh Phàm không chút do dự, lại đi sưu hồng của mình.
A!
Huyết Long cũng kêu thảm một tiếng, thức hải dâng lên một đạo lôi long phong ấn, miễn cưỡng che ở ký ức.
Chẳng qua là cấp bậc phong ấn này, rõ ràng so với Hắc Long hơi yếu hơn, sau khi sưu hồn thất, phong ấn này tựa hồ biết là không cách nào ngăn cản Ninh Phàm sưu hồn, lại đi trước một bước so với Sưu Hồn thuật, tiến hành tàn phá thức hải của Huyết Long.
Chỉ một chút thời gian, phong ấn đã hủy đi thức hải của Huyết Long đế mức vô cùng thê thảm. Ánh mắt của Ninh Phàm trầm xuống, thu hồi Sưu Hồn thuật, sưu hồn thất bại...
Huyết Long không may mắn như Hắc Long, kết quả của việc sưu hồn thất bại, là trở thành ngu si...
Hắc Long lòng chấn động khó dằn, than vãn: Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật a!
May mà mình phong ấn hơi mạnh so với Huyết Long, nếu không, mình khẳng định cũng trở thành ngu si rồi.
Nhìn ánh mắt của Huyết Long trống không, da đầu của Hắc Long tê dại. Trong lòng phát run... Từ khi rơi vào tay Ninh Phàm cho tới nay, lần đầu tiên, nó lo âu đối với vận mạng của mình...
- Ừ... Chỉ kém một chút là thành công, chỉ tiếc, cuối cùng là thất bại... Đáng tiếc con Huyết Long này. Thôi, con rồng này là Huyết Long, cùng chủng loại với Huyết kiếm Long cốt, dùng để tế kiếm, ngược lại cũng không tệ...
Ninh Phàm buông lỏng Huyết Long, dùng Huyết kiếm chém một cái, chém Huyết Long làm hai khúc, từng vòi long huyết bắn nhập vào trong Huyết kiếm, nuôi dưỡng kiếm cốt...
- Con mẹ nó! Đây là hoang thú a, nói giết là giết liền!
Hắc Long run rẩy kịch liệt hơn, thân thể như con giun yếu ớt vậy, muốn độn ra khỏi bàn tay của Ninh Phàm, nhưng không cách nào tránh thoát.
- Con Hắc Long này Xử trí như thế nào đây...
Ninh Phàm lẩm bẩm.
- Thu tiểu đệ, tiểu đệ không muốn chết, tiểu đệ nguyện ý làm đả thủ cho đại ca! Làm nô bộc!
Hắc Long vội vàng đáp lại, lần này, nó thật lòng đầu phục. Có thể không thật lòng sao, không được làm kẻ đánh đấm cho Ninh Phàm, nó tuyệt đối chỉ còn một con đường chết...
- Thu ngươi làm nô? Ừ, cũng tốt, hóa thần trung kỳ, trong thời gian ngắn còn có chút hữu dụng... Như vậy, đành chủng chủng niệm cấm cho ngươi vậy...
Ninh Phàm biến đổi chỉ quyết, vận chuyển niệm lực, muốn chủng chủng niệm cấm vào thức hải của Hắc Long.
Cái câu ‘Chủng niệm cấm’ này lại khiến cho Hắc Long càng sợ hãi hơn. Long thân như con giun vậy, run rẩy không ngừng.
Niệm cấm!
Lục Bắc, thật là to gan! Chẳng lẽ là hắn không biết, giới pháp trên Thiên Yêu giới quy định, không cho phép bất kỳ người nào chủng niệm cấm đối với Chân Linh tộc nhân, ! Người vi phạm, được xem là khiêu khích đối với Chân Linh chi uy!
Đúng rồi, Lục Bắc thân là Tiểu yêu ở hạ giới, làm sao biết được giới pháp của thượng giới... Ai, cho dù sát tinh biết giới pháp của thượng giới, hắn sẽ tuân thủ sao? Chớ nói chủng niệm cấm đối với Chân Linh tộc nhân, mà là tánh mạng Chân Linh, Lục Bắc này cũng đã lấy đi hai mạng...
Xong rồi... Ca đường đường là Hắc Long, đời này coi như là xong rồi.
Nếu như bị chủng niệm cấm, ca không còn có thể chạy trốn ra khỏi ma trảo của người này ...
Ninh Phàm chủng qua niệm cấm rất nhiều lần, nhưng lần này, lại thất bại.
Rõ ràng bố trí cấm chế thành công, nhưng lực thao túng đối với Hắc Long, lại cực yếu...
- Chà?
Ninh Phàm trầm tư.
Nhưng thật không ngờ, sau khi bị chủng niệm cấm, trong lòng Hắc Long lại quá đổi vui mừng.
- Đây là niệm cấm cấp bậc thấp kém gì vậy, muốn khống chế ca ssao! Đùa gì thế! Chẳng lẽ Lục Bắc không biết, Chân Linh yêu huyết, cơ hồ miễn dịch đối với niệm cấm tầm thường, trừ phi lấy yêu huyết thi triển ‘Yêu cấm’, nếu không thì căn bản không thể nào khống chế Chân Linh...
Hắc Long thầm vui mừng trong lòng. Xem ra, Lục Bắc không biết cấm chế ấn quyết của yêu cấm.
Mặc dù bị chủng niệm cấm, nhưng thực tế là, chỉ cần Hắc Long âm thầm lấy yêu huyết luyện hóa niệm cấm, thì cái gọi là niệm cấm này, sớm muộn sẽ bị nó âm thầm tránh thoát, tìm cơ hội, chạy ra khỏi ma trảo của Ninh Phàm, trời đất bao la, nơi nào không thể đi...
Vẻ đắc ý của Hắc Long, bị Ninh Phàm nhận thấy, ánh mắt lạnh đi.
- Chết!
Không ngờ hắn trực tiếp thúc giục niệm cấm, thử xem có thể giết chết Hắc Long được hay không!
Chợt thấy niệm cấm trong thức hải, sau khi được thúc giục, lập tức hóa thành trận văn nổ tung.
Thức hải của Hắc Long đau đớn, miệng rồng phún máu, ánh mắt cực kỳ sợ hãi, nhưng lại chưa chết.
Đáng sợ, quá đáng sợ! Lục Bắc, vì thí nghiệm niệm cấm có hữu hiệu hay không, lại trực tiếp thúc giục niệm cấm...
Thật may là niệm cấm không hiệu quả, nếu không, hẳn là vừa rồi mình không phải bị thương, mà là tử vong!
- Quả nhiên, niệm cấm này, không trói buộc được ngươi...
Ánh mắt của Ninh Phàm lạnh lùng, nếu không cách nào lấy niệm cấm khống chế Hắc Long, lưu con rồng này ở bên người, chẳng qua là tai họa ngầm...
Theo hắn quan sát, trước đó Hắc Long nghe được hai chữ niệm cấm, liền sợ hãi, và không phải là ngụy trang. Kiến thức của mình về niệm cấm rất kém, sau khi không có hiệu quả, nó lại vui mừng, đắc ý, miệt thị, và cũng không hề che giấu
Như vậy, Ninh Phàm phán đoán, niệm cấm của mình vô dụng đối với Hắc Long, nhưng nguyên nhân không rõ lắm. Muốn khống chế Hắc Long, chủng cấm chế xuống, quả thật tồn tại một loại niệm cấm đặc thù nào đó, Hắc Long biết được, mình không biết...
Ánh mắt nghiêng về Thạch Binh, Ninh Phàm điềm đạm hỏi.
- Thạch Binh, ta hỏi ngươi, vì sao ta chủng niệm cấm ở trong thức hải của Nghiệt Long, lại vô hiệu?
- Long thân thuộc về Hắc Long nhất tộc, là Chân linh yêu tộc, theo tin đồn thì Chân Linh chủng tộc chi yêu trên Thiên Yêu giới, chỉ bằng vào yêu huyết là đủ để miễn dịch với niệm cấm tầm thường.Ttựa hồ chỉ có yêu cấm, mới có thể khống chế Chân Linh yêu tộc... Nếu con yêu này không phải là Chân Linh tộc, ta có mấy loại niệm cấm, có thể khống chế nó. Còn con yêu này là Chân linh, thì ngoại trừ yêu cấm, sẽ không bị bất kỳ cấm chú nào khống chế!
- Yêu cấm? Thì ra là như vậy, nếu ngay cả ngươi cũng không biết thuật này, cũng không có cách nào...
Ánh mắt của Ninh Phàm nghiêng về Hắc Long, ánh mắt lại lạnh đi,
- Hắc Nha! Lục mỗ cho ngươi thời gian ba khí tức, đem yêu cấm chi thuật nói ra không sót một chữ! Nếu ngươi không nói thật, yêu cấm vô dụng, thì chết! Nếu ngươi không biết yêu cấm, lưu ngươi vô dụng, cũng chết! Huyết Long. là gương trước của ngươi!
Ninh Phàm dùng khí tức chấn nhiếp, Hắc Long run rẩy không ngừng.
Ba tức, hắn chỉ có ba tức, quyết định vận mạng của mình!
May mắn là, yêu cấm thuật, Hắc Long vừa khéo biết được một loại.
Bất hạnh là, một khi Ninh Phàm lấy được yêu cấm, chủng ở trên người của nó, nó đành phải là nô lệ cho Ninh Phàm cả đời.
Mà Hắc Long không có lựa chọn nào khác, nếu nó không nói ra phương pháp chủng yêu cấm, như vậy thứ chờ đợi nókhông phải là nô. Mà là... Chết!
Một tức.
Hai tức.
Tức thứ ba chưa tới, Hắc Long cắn răng, nói:
- Ta, ta nói! Xin cho ta một cái ngọc giản, ta sẽ đem phương pháp chủng yêu cấm khắc ấn ở trong ngọc giản...
Sắc mặt của Hắc Long tối sầm lại,rốt cuộc nó không chạy thoát số mạng trở thành nô lệ của Ninh Phàm.
“Thôi rồ, thôi rồi! Ca cho dù thành Long nô của người, nhưng cuối cùng là vẫn còn sống, Huyết Long mới là đáng thương, một con rồng ngon lành như vậy, không ngờ cứ thế mà trở thành vật tế kiếm... Ai, thành nô thì đã như thế nào, làm nô cho Lý Bạn không phải là nô sao, làm nô cho lôi long bộ không phải nô à. Làm nô cho Lục Bắc, cũng không phải là nô sao... Chẳng qua là nếu như chuyện này bị các huynh đệ trong Hắc Long tộc biết được, danh tiếng của ca không khỏi sẽ bị rớt xuống ngàn trượng... Thôi, cức mặc bọn chúng cười đi. Sự chịu chơi của ca , bọn chúng làm sao hiểu được!”
Hắc Long tinh thông phương pháp “tinh thần thắng lợi”, sau vài ba lời, liền tự mình an ủi, tiếp nhận thực tế.
Yêu cấm, khắc ấn ở trên ngọc giản.
Ninh Phàm đọc ngọc giản, lấy Phù Ly yêu huyết phối hợp thần niệm, chủng cấm chế lên Hắc Long, khiến nó cả đời khó thoát.
Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, lấy ra Kim Diễm xa, ánh mắt chợt lóe lên.
Kim Diễm xa, có thể nói là binh xa của Cổ Thiên đình . Độn tốc của nó, không chỉ liên quan đến hỏa diễm tạo thành thân xe, còn có liên quan là yêu thú kéo xe.
Nếu như năm xưa, hóa thần thiên tướng mới có thể có thiên mã kéo xe này.
Mà chỉ có chân tiên cao thủ, Kim Diễm xa mới có thể dùng Thiên Long để kéo xe...
Hắc Long bị nữ thi đánh trọng thương, chém đi Long trảo, thực lực đại tổn, lại chỉ có yêu hồn, không có yêu thân, sức chiến đấu có cũng được không có cũng không sao.
Cho dù là phu kéo xe, thì có thể khiến cho Kim Diễm xa có độn tốc kinh người.
- Kim... Kim Diễm xa! Lần đầu tiên ca nhìn thấy xe này!
Thần thái Hắc Long sáng láng, quả thật nó rất muốn ngồi lên trên xe kia một chút, đùa bỡn thử một chút uy phong.
Nó thầm nói, Lục Bắc lấy Kim Diễm xa ra, để ở trước mặt mình, chẳng lẽ là muốn thưởng cho mình?
Ai nha, cuối cùng thì Lục Bắc cũng nhận ra sự lợi hại của ca, muốn tặng Kim Diễm xa cho ca, lấy lòng mình...
Hắc Long không khỏi có mấy phần đắc ý, nhưng Ninh Phàm nói một câu, thật giống như một chậu nước lạnh đổ ở trên đầu nó.
- Từ hôm nay, ngươi ký túc ở trong xe này, trở thành xa linh cho xe này. Sau này Lục mỗ xuất hành, do ngươi kéo xe này, là long câu.
Phì! Ca đường đường là Thiếu chủ Hắc Long tộc, ngươi bảo ca kéo xe cho ngươi, Lục Bắc, ngươi không nên quá phách lối!
- Hừ!
Ninh Phàm hừ lạnh một tiếng, thúc giục niệm cấm, lập tức, Hắc Long tiểu hồn đau đến không muốn sống, ánh mắt sợ hãi.
Xong rồi, vong hình đắc ý, quên Lục Bắc là một tên chủ hung ngoan.
- Kéo! Ca kéo xe cho ngươi, ngươi mau mau dừng yêu cấm lại, ca đau muốn chết đây!
- Chú ý khẩu khí của ngươi! Lần kế tiếp, vong hình đắc ý nữa, đừng trách Lục mỗ trảm Long vô tình... Nhắc tới mới nhớ, không cách nào sưu hồn, nhưng nếu trực tiếp tra hỏi ngươi, thì như thế nào?
Ánh mắt Ninh Phàm chợt lóe, quả thật là hắn có hứng thú vô cùng, muốn từ trong miệng Hắc Long, biết được bí mật về Yêu Linh chi địa trên Thiên Yêu giới.
Không sợ Hắc Long không thành thậtt, không nói thật, thì liền thúc giục yêu cấm.
Hắc Long lạnh cả sống lưng. Nó có thể đoán trước, lần tra hỏi này, mình ssẽ không ít lần chịu khổ...
...
Lại qua ba ngày, Ninh Phàm xuất quan, Hắc Long, nữ thi, Thạch Binh, đều bị hắn thu hồi.
Đi ở trong phủ, Ninh Phàm hơi kinh ngạc, tướng phủ này không ngờ lại được sắp xếp vô cùng chu đáo. Vừa thấy Ninh Phàm đi ra, lập tức có yêu vệ hành lễ, tỳ tử cung nghênh.
Tựa hồ biết Ninh Phàm thích hoa mai, bên trong phủ, khắp nơi toàn là hàn mai.
Tựa hồ hiểu Ninh Phàm thích tuyết, tướng phủ có bày Hàn Băng trận, tuy không giá rét, nhưng lại có phi tuyết bay xuống.
Trà nữ, Phong nữ, rất chăm chỉ lấy lòng mình đây...
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, cảnh trí nơi đây, làm cho hắn nhớ lại những gì trải qua ở Thất Mai.
Trong lòng, trào lên một sự ấm áp, khiến cho cơn mệt mỏi trong lòng của hắn thoáng phấn chấn lên.
Cho dù mệt mỏi, cho dù sẽ chán chường, nhưng con đường nên đi, vẫn phải đi.
Sinh mẹnh không có chữ “Nếu như”, không hối hận, thậm chí không có chỗ trống để ngừng nghỉ .Còn mà Ninh Phàm, sớm đã không cách nào quay đầu, chỉ có thể như vậy đi tiếp.
- Là thời điểm tìm Lục Đạo Trần, xem coi người này rốt cuộc là có mục đích gì... Nếu có thể hợp tác thành công với người này, ta tạm thời qua những ngày an ổn, ở nơi La Vân Đô quận này, hóa thần!
Ánh mắt của Ninh Phàm kiên định, xuyên qua lầu các, ở chỗ cuối hành lang uốn khúc, ở dưới tuyết mai của biệt viện, không ngờ lại có Lục Uyển Nhi cô đơn đứng lặng, dường như ngày ngày đều chờ đợi Ninh Phàm ở chỗ này.
- Uyển Nhi...
Ninh Phàm bước đến gần.
Lục Uyển Nhi nghe tiếng gọi, nhẹ nhàng xoay người, ánh mắt, lại có một chút tức giận.
- Hừ, Uyển Nhi là thứ mà ngươi gọi sao!
Ninh Phàm ngẩn ra, tiểu hồ ly này, hôm nay hỏa khí không nhỏ a.
- Ai chọc Uyển Nhi Đại tiểu thư chúng ta vậy...
Ninh Phàm một bước, hóa thành yên ảnh màu tím, trực tiếp hiện ra sau lưng Lục Uyển Nhi, thoắt một cái ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng lại, lần tới chỗ mềm mại dễ nắm, nhẹ nhàng bóp một cái.
A!
Eo thon bị xâm chiếm, Lục Uyển Nhi hô một tiếng cả kinh, trên mặt càng tức giận, chẳng qua là vô luận như thế nào, cũng không tránh thoát khỏi bàn tay của Ninh Phàm, đành phải đầu hàng, nửa người dựa vào trong ngực Ninh Phàm, thấy bốn bề vắng lặng, mới vừa thoáng an tâm, nhưng dáng vẻ vẫn còn tức giận.
- Buông tay! Không buông tay, ta gọi người, khiến cho người khắp thiên hạ biết, La Vân đệ bát tướng, Bắc tướng quân Lục Bắc, là một tên vô sỉ hèn hạ tiểu nhân, khi dễ nữ lưu!
Rõ ràng là khẩu thị tâm phi, nếu Ninh Phàm buông tay, mới là người ngu.
Nhìn nha đầu này nói lời lửa giận đùng đùng, chẳng lẽ là mình chọc nàng?
- Được rồi được rồi, nhìn biểu tình của nàng, nhất định là ta chọc cho nàng tức giận... Dù sao cũng cho ta biết, rốt cuộc là vì sao lại chọc cho nàng không thích, có được không?
- Ngươi còn hỏi! Yêu phi tỷ tỷ cũng nói cho ta biết... Ngươi, không phải Lục Bắc, ngươi không phải là yêu tộc, ngươi, ngươi... Ngươi một mực đều lừa gạt ta...
Gương mặt nhỏ của Lục Uyển Nhi đỏ lên, ánh mắt khẩn trương.
- Lục Bắc, chẳng lẽ ngươi, thật không phải là yêu tộc sao... Ngươi không phải Lục Bắc, ngươi là ai... Ta hỏi qua sư tôn, người nói, ngươi là Chu Minh, là nhân tộc bên ngoàiTrầm thụy chi địa ... Ta không tin...
- Nếu ta không phải Lục Bắc, nàng sẽ như thế nào...
Ánh mắt Ninh Phàm nghiêm túc.
- Ta không biết...
Lục Uyển Nhi cắn môi.
- Nếu ta là địch của La Vân , lẻn vào La Vân, là vì săn giết yêu soái của đệ tam giới, nàng, sẽ xuất kiếm với ta...
- Ta không biết...
- Nếu ta thích nàng, nàng có vừa khéo cũng thích ta hay không ...
Ninh Phàm bỗng nhiên cười trêu..
- Ta không biết... Ngươi, ngươi nói gì!
Lục Uyển Nhi thoáng ửng hồng gương mặt xinh đẹp, tất cả bất mãn, cũng hóa thành tâm tư phức tạp, giật mình.
- Nha đầu ngốc, đi thôi, cùng đi gặp sư tôn của nàng, xem thử ông ta có mục đích gì...
- Dù sao thì nàng cũng có thể yên tâm, người này đối với ta không có ác ý . Mà cho dù ta không phải là yêu tộc, cũng không phải là địch của La Vân. Cho dù La Vân phụ ta, nễ mặt của nàng, ta sẽ không lạm sát kẻ vô tội ở chỗ này ...
- Còn nữa, tên thật của ta, không phải là Lục Bắc, cũng không phải là Chu Minh... Ta là Ninh Phàm.
Ninh Phàm buông lỏng vòng ôm trong ngực, vỗ vỗ vào đầu Lục Uyển Nhi , ánh mắt ôn nhu, khiến cho người ta căn bản không thể nào dự đoán, con người hắn chính là hung yêu có sát tâm đáng sợvô cùng.
- Ta tin tưởng, nàng sẽ không bán đứng ta, cho nên ta nói cho nàng biết tên thật, cho dù có thật là nàng bán đứng ta, ta cũng không hận nàng ...
- Ta sẽ không nói cho người khác biết!
Lục Uyển Nhi tự tin thề thốt, không chút suy tư liền nói ra lời.
Chợt, đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Ta sẽ không nói cho người khác biết... Không biết...
Hàn mai, phong tuyết... Trong thoáng chốc, Ninh Phàm dường như đã trở lại những ngày tháng ở Thất Mai .
Sát ý, thu liễm đi một chút. Đây cũng biểu hiện của sự rèn luyện ma tâm, đã thăng hoa một bước.
Hắn đang từng bước một, đến gần hóa thần.
Ninh Phàm có thể lừa gạt Lục Uyển Nhi, nhưng hắn không làm.Hắn có thể tiếp tục giấu giếm, nhưng hắn không.
Nhất định có vài người, hắn sẽ không cô phụ, sẽ không làm thương tổn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...