Chương 237: Khắc tên trên Sát bi, đệ nhất nhân! (2)
- Còn màu đỏ đây...
Ninh Phàm phá vỡ mọi người trầm mặc, hỏi.
Cự Ma tộc tiền nhậm tộc trưởng, Cự Ngôn... Người này tên họ có màu đỏ, nếu Ninh Phàm không nhìn lầm, hoàn toàn là bị lệ khí nhuộm đỏ.
- Màu đỏ... Đại diện người vào bí cảnh, chém giết hơn trăm con ngụy hoang thú! Hứa mỗ hi vọng, lần này có thể thấy tên họ của Chu đạo hữu là màu đỏ!
Ha!
Từng lão quái một, đua nhau nghiêm nghị lên.
Cự Ma tộc tiền nhậm tộc trưởng, đơn độc một lần tiến vào bí cảnh, lợi dụng tu vi dưới hóa thần, trong vòng một năm, chém giết hơn trăm ngụy hoang thú. Người này chiến lực nghịch thiên, khó trách có thể trở thành đứng đầu cự ma tiền nhậm...
Cao thủ như thế, lại sống ở niên đại mà chư vị lão quái còn chưa ra đời, khó gặp được một lần...
- Màu đỏ sao...?
Ninh Phàm mắt lộ ra tinh quang, như vậy hắn phải nhìn một chút, thực lực của mình, sẽ được cự bia công nhận là thứ mấy.
- Kế tiếp, mời chư vị đưa bàn tay đặt bên trên Tử Tinh cự bia, hướng cự bia thu phát một đạo pháp lực, cự bia tự sẽ vì chư vị xếp hạng.
- Ta tới trước!
- Lão phu thứ hai!
...
Khảo nghiệm, kéo dài ba canh giờ.
Từng lão quái một, theo thứ tự đưa bàn tay đặt ở bên trên cự bia, lấy mọi người đại tu sĩ tu vi, khắc lên tên họ, chen vào nhóm trước ngàn, dễ dàng, thậm chí không gì bất ngờ xảy ra, xếp hạng của mỗi đại tu sĩ đều trong trước năm trăm.
Nhưng khắc tên hơn phân nửa, người có vị trí tốt nhất cũng bất quá là khách khanh đại tu sĩ của một đảo thuộc bảy mươi hai đảo, xếp hàng thứ 247.
Có thể vào trước 200 người, nhất định đều là nhân vật thiên kiêu của Vô Tận hải trong vạn năm, trong 200 người là một vinh dự!
- Để lão phu thử một lần!
Một hồng bào đồng tử thanh âm khàn khàn, bước ra một bước, lập tức, đám người đua nhau nhường đường.
Người này là Phong Yêu điện lục trưởng lão, Sở Hạc!
Bàn tay của lão đặt ở trên Tử Tinh cự bia, lập tức vị trí thứ 174, in xuống tên họ của Sở Hạc!
Người này, 9000 giáp pháp lực, là nửa bước hóa thần đại tu sĩ!
Lão ta còn có một thân phận khác là huynh đệ của thất trưởng lão Ưng Hạc! Thậm chí, Ưng Hạc có thể lấy nguyên hậu kỳ tu vi chiến lực không tầm thường, chen vào vị trí thất trưởng lão, đều là ỷ lại huynh trưởng che chở!
- Sở Hạc! Là 'Thất mệnh' Sở Hạc! Truyền thuyết người này lấy Phong Yêu điện bí thuật 'Dung thi thuật', cùng nhất cửu mệnh miêu thi dung hợp, có thể chết mười lần... Người này là một kẻ điên, đã từng ba lần liều mạng, diệt đi thân thể của một hóa thần sơ kỳ lão quái, còn lại bảy mệnh... Thất mệnh ma danh, chính là truyền ra khi đó, trên ma giám bảng, người này cũng có thể đứng hàng vào trước trăm...
- Tuy nhiên người này là huynh đệ của Ưng Hạc. Ưng Hạc, tựa hồ... tựa hồ là Minh tôn giết chết... Sở Hạc hẳn sẽ không tìm Minh tôn phiền toái chứ...?
- Ngươi ngu a! Minh tôn có nhất chỉ diệt hóa thần, khiến người của ba đảo kết giao, ngay cả Tử Cổ lão tổ, đều đại diện Phong Yêu điện cùng Minh tôn giao hảo. Sở Hạc dù vô pháp vô thiên đi nữa, còn dám làm nghịch tông môn ra lệnh, đắc tội Minh tôn sao...?
Mọi người nghị luận, khiến cho Sở Hạc ánh mắt âm trầm, thân đồng tử thấp nhỏ, xoay người nhìn Ninh Phàm một cái, che giấu hung quang, không lộ dấu vết.
- Chu Minh này, quả thật lợi hại, nhưng lão phu mệnh cứng rắn, chưa chắc kéo không chết người này... Chẳng qua là Tử Cổ lão tổ giao phó, lần này vào bí cảnh, vẫn lấy đại sự làm trọng, vạn giao chi vương giao, đã đủ mười hai con, tiến hành cổ yêu tế tự, miễn cưỡng coi như đủ... Tuy nhiên, nếu không phải Ưng Hạc bị Chu Minh giết chết, nếu không phải vạn giao bị Chu Minh chém lấy được mấy đầu vương giao, nếu đủ mười tám con vương giao, tế tự cơ hồ nhất định thành công... Hừ, thù này, đợi Tử Cổ lão tổ tự mình vì Sở mỗ báo đi, lần này, nhiệm vụ làm đầu! Duy nhất ta không xác định, là người này rốt cuộc nhìn không thấy ký ức của Ưng Hạc, coi như Ưng Hạc đối với nhiệm vụ lần này biết được không hoàn toàn, và mặc dù Chu Minh này nhìn thấy cái gì đó, cũng tất không biết toàn bộ nội dung...
Hung quang của Sở Hạc ẩn giấu sâu đậm, nhưng Ninh Phàm giết người vô số, đối với sát khí cảm giác bén nhạy nhất. Hắn từ trong ánh mắt của Sở Hạc, vẫn phát giác một tia sát ý.
- Phong Yêu điện...
Ánh mắt của Ninh Phàm bất động.
Sở Hạc này nếu dám chọc mình, bất kể người này có bảy cái mạng, hay là bảy mươi mạng, đều hẳn phải chết!
Tất cả đại tu sĩ, nhất nhất dò qua thứ hạng, 39 người trước, đều lộ ra sắc mặt vui mừng, 52 người sau thì âm thầm thở dài.
Người cuối cùng khảo nghiệm là Ninh Phàm. Nhưng kẻ ngu đều biết, người có thể diệt hóa thần, tên của hắn, nhất định có thể ở nhóm 40 người, thậm chí vô cùng có thể cao hơn so với Sở Hạc.
- Không biết Chu tôn, có thể vào trước trăm hay không...?
- Ta cá Chu tôn có thể vào trước năm mươi!
- Trước năm mươi ư? Đây có chút khó khăn đi... Ta cá là trước tám mươi...
- Hừ!
Mọi người nghị luận, sau khi Sở Hạc hừ lạnh một tiếng, đua nhau thu hồi.
Lão ta tuy có nhiệm vụ trong người, không thể ngoài sáng trêu chọc, nhưng vẫn không muốn nhìn khí thế của Ninh Phàm áp qua mình.
Mình mới có xếp thứ 174, lại có người đánh cuộc Ninh Phàm trước năm mươi...
- Lão phu đánh cuộc hắn đứng hàng không vào tới hai trăm! Dù sao, hắn chẳng qua là nguyên anh hậu kỳ tu vi!
Sở Hạc nói câu này, lập tức trong số đại tu sĩ, đưa tới hiên nhiên đại ba.
Đối với chiến lực của Ninh Phàm, mọi người quá rõ ràng, nhưng đối với tu vi của hắn, cho tới nay đều lờ mờ, trừ phi hóa thần, nếu không ai có thể nhìn ra. Ninh Phàm ma động ngoại hải, nhưng chỉ là nguyên anh hậu kỳ mà thôi.
Không ít người đối với lời nói của Sở Hạc cười nhạt, không tin. Họ không tin nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, có thể chỉ một cái đánh chết hóa thần.
Nhưng cũng có người, cảm thấy Sở Hạc không nói láo, nói thầm với ma uy của Ninh Phàm, người ghen tỵ hắn chưa chắc không có. Nếu Ninh Phàm đúng là nguyên anh hậu kỳ, chiến lực kinh người như vậy, chưa chắc không thể nào đánh vào hạng phía sau.
Chẳng qua là dám nói toạc ra trước mặt mọi người, chỉ có Sở Hạc mà thôi.
Người này cũng gan lớn bằng trời, thứ nhất Tử Cổ từng nói rõ, không cho phép Ninh Phàm làm bị thương Phong Yêu điện tu sĩ nữa. Thứ hai Sở Hạc có bảy cái mạng, lão ta không sợ chết, hóa thần đều chỉ có thể giết lão ba lần, lão đã giết ngược lại hóa thần. Mặc dù Ninh Phàm mạnh hơn so với mình, nhưng Sở Hạc có lòng tin lấy ba cái mạng làm giá cao, giết chết Ninh Phàm!
Ngại vì nhiệm vụ, lão không dám cùng Ninh Phàm là địch, nhưng lão cũng không e ngại hắn!
Hứa Như Sơn ánh mắt trầm xuống. Còn Nghiêm Trung Tắc lại cơ hồ có xung động mắng mẹ.
Ninh Phàm không thể vào trong 200 tên? Đùa gì thế!
Nhất chỉ đó, Nghiêm Trung Tắc lão tự hỏi đều không tiếp nổi. Hứa Như Sơn cũng không cách nào đón lấy. Hạng người như thế, chớ nói trước 200, chính là trước trăm, trước năm mươi, trước mười, hai người đều cho rằng Ninh Phàm có thể làm được.
Trong lúc nhất thời, Hứa Như Sơn cùng Nghiêm Trung Tắc, ngược lại cực kỳ hi vọng Ninh Phàm lập tức khắc lên tên họ, đảo qua lời đồn đãi phỉ ngữ.
Trong đám người, Động Hư lão tổ dẫn Hứa Thu Linh, đứng chung một chỗ với không ít tu sĩ xem náo nhiệt.
- Linh Nhi, ngươi nói Chu ca ca của ngươi có thể xếp thứ mấy...?
Động Hư cười hỏi.
- Thứ nhất!
Hứa Thu Linh kiên định đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...