Chương 232: Ngươi có bằng lòng hay không?! (1)
- Lão hủ tên là Thủy Nghiệp, ra mắt Chu Minh đạo hữu... Nghe danh không bằng gặp mặt, chà chà chà, đạo hữu có định lực tuyệt lắm! Thấy bộ dáng của lão phu, còn có thể ung dung uống trà.
Nói thế người ở bên ngoài nghe được, có lẽ khen ngợi Ninh Phàm không trông mặt mà bắt hình dong, không bởi vì lão đầu bẩn thỉu mà đuổi người này đi.
Nhưng giữa hai người Ninh Phàm cùng lão giả, họ nói thế lại rõ ràng là Thủy Nghiệp đang tán thưởng Ninh Phàm.
Đối mặt một trong Nội hải Thất tôn, còn có thể tự tại uống trà, nếu không phải gan lớn bằng trời, chính là có thủ đoạn tự phụ, có thể không sợ thất tôn.
Nhưng, sắc mặt Ninh Phàm ung dung, thực tế một khi hướng gió không đúng, hắn sẽ lập tức độn nhập vào Nguyên Dao giới.
Nội hải Thất tôn cùng mình có chút thiện duyên, có lẽ là Cự tôn.
Cùng mình có ác duyên, đương nhiên là Phong Yêu điện yêu tôn.
Vị tôn này là một vị tôn đó!
Thủy Nghiệp... Động Hư! Từ Động Hư lấy một nửa, chính là Thủy Nghiệp!
Nếu Động Hư, người này cùng Cự tôn có giao tình, như vậy cùng mình không phải là địch.
Chẳng qua là Ninh Phàm vẫn không hiểu, đường đường Động Hư tôn, không ở nội hải ngây ngô, đến ngoại hải vì chuyện gì?
- Vãn bối Chu Minh, ra mắt Động Hư tôn! Không biết tiền bối tìm vãn bối, có gì chỉ giáo.
Ninh Phàm truyền âm nói.
- Ừ? Ngươi đứa bé này, quả nhiên thông minh, đoán ra thân phận của lão hủ. Tìm ngươi có chuyện gì...? Ách, cái này, lão hủ phải suy nghĩ thật kỹ... Tựa hồ là ta coi trọng động thiên pháp bảo, giới bảo của ngươi, muốn giết người đoạt bảo?
Truyền âm đến đây, một tia cảm giác nguy cơ vang lên trong lòng Ninh Phàm, phảng phất sau một khắc, Động Hư muốn động thủ giết người!
Nhưng một lát sau, lại thấy lão đầu bẩn thỉu này gãi gãi đầu, không ngừng lắc đầu.
- Không đúng, không đúng... Động thiên pháp bảo, lão hủ cũng có, muốn của ngươi làm gì. Về phần giới bảo kia của ngươi, là đồ của Di Thế cung, ngươi dám cướp, lão hủ cũng không dám cầm... Ừ... Lão hủ suy nghĩ một chút, a, ta nghĩ tới rồi!
Lão đầu lắc lư đầu óc, chợt mắt lộ ra tinh quang, chỉ một cái Ninh Phàm, lời nói ra kinh người.
- Lão hủ tìm ngươi, là muốn nói cho ngươi, Ninh Phàm ngươi, cuộc đời này tuyệt đối không thể hóa thần, nếu không... Hẳn phải chết!
Động Hư lão nhân, lại biết tên thật của Ninh Phàm!
- Hả? Tiền bối có thể tính ra tên họ của vãn bối sao?
Trong lòng Ninh Phàm cười khổ, Di Thiên xá lợi này tựa hồ che giấu không được sự nghiên cứu của Động Hư tôn.
Chẳng qua là mặc dù cười khổ, sắc mặt hắn không có nửa phần kinh sắc.
Vả lại không tính là theo như hắn đoán, Động Hư cùng Cự tôn đương nhiên có giao tình, dựa vào mối quan hệ giữa mình cùng Cự Ma tộc, người này sẽ không hại mình.
Cho dù người này thật đúng là hại mình, mình có thể độn một cái vào Nguyên Dao giới, xu cát tị hung.
Nếu liều mạng, Ninh Phàm còn có một tán ma.
Mặc dù không liều mạng, trên tay Ninh Phàm mang Nguyên Dao ngọc, người hơi có thân phận đều sẽ hiểu, ngọc này có ý gì.
Ninh Phàm hắn là ‘phu quân’ của Bắc Tiểu Man!
Động Hư ánh mắt ngưng trọng, chợt bật cười ha hả.
- Định lực tuyệt lắm! Lão phu lúc bằng tuổi ngươi không biết ở mảnh hải vực này, cùng kim đan tu sĩ ác đấu tranh bảo... Mà ngươi đã có thể một quyền đánh bay Nghiêm Trung Tắc... Đứa bé này có ý tứ... Yêu huyết, ma văn, thần lực, ngự lôi chi tinh, chưởng mộc chi tinh, nhất là ti thổ chi tinh này... Đây là thứ mà Cự kình lão đầu tìm cả đời... Yên tâm, lão hủ Động Hư, tìm ngươi không có địch ý, mà lão hủ ẩn tính mai danh, tránh ở chỗ này tiêu dao sung sướng, bắt tiểu nữ oa làm đồ đệ. Nó cũng không biết thân phận của lão hủ, thậm chí Hứa Như Sơn cũng không biết thân phận của lão hủ, ngươi chớ có vạch trần.
Động Hư lão đầu ánh mắt không ngừng quan sát đánh giá Ninh Phàm, càng nhìn càng thấy lạ.
- Lão hủ lúc nãy nói dối giết người đoạt bảo, là muốn dọa ngươi một chút, ngươi có biết vì sao không?
- Không biết.
Ninh Phàm mỉm cười uống trà.
- Là trả thù! Mấy ngày trước đây, ngươi rút linh mạch nửa đảo của Hoan Hợp đảo làm lão hủ sợ hết hồn. Lão hủ còn tưởng rằng là Vũ điện toái hư, tới trách cứ lão hủ tự mình rời khỏi nội hải... Chặc chặc chặc. Nội hải thất tôn, tự mình rời khỏi nội hải, là trọng tội, ngươi nói, ngươi có phải khiến lão hủ sợ hết hồn hay không?! Lão hủ bấm ngón tay nghiên cứu, tính ra, thì ra là đứa nhỏ huyên náo trên đảo là ngươi a...
- Thất lễ rồi...!
Ninh Phàm cười khổ. Cái gì gọi là nằm cũng trúng thương? Mình rút ra đảo hồn, lại rút ra một nội hải lão tổ trốn ở chỗ này.
Như vậy, ngày sau mình rút ra đại địa hồn, đúng thật phải cẩn thận.
Vạn nhất lại rút ra một vị luyện hư, toái hư ẩn cư, lúc thực lực chưa thành, vẫn là phiền toái.
Nói cách khác, nếu trước mặt không phải là Động Hư, mà là Phong Yêu điện yêu tôn, mình tuyệt đối phiền toái cực lớn.
- Trừu hồn... hóa thần... toái hư ba thuật, ngươi được hai loại, cuộc đời này tiền đồ không hạn lượng a. Nhưng lão phu vẫn là câu nói kia, ngươi tuyệt đối không thể hóa thần. Nếu không, hẳn phải chết!
- Hả? Đây là vì sao?
Ninh Phàm nhếch mí mắt lên.
- Bởi vì... Ngươi là chân ma nghịch tu! Chỉ có nói đến hóa ma, tại sao hóa thần! ‘Khí vận’ của ngươi rất cổ quái, ta nhìn không thấu...
- Hóa ma? Khí vận ư?
Ánh mắt của Ninh Phàm nghiêm nghị. Động Hư lão đầu này tựa hồ trong bụng thật có ít thứ.
Một từ hóa ma. Hắn lần đầu tiên nghe nói, mà khí vận... một từ này, trong Loạn Cổ ký ức hơi có nhắc tới. Nhưng nó thực tế thuộc về khái niệm của phạm vi chân tiên, cho nên cũng không tường thuật, Ninh Phàm cũng không biết quá nhiều.
Nhưng Động Hư, tựa hồ biết rất nhiều đối với hai chữ khí vận.
- Thiên vận chia bảy màu, khí vận chia bảy màu, đỏ, vàng chanh, vàng, xanh biếc, xanh đậm, xanh lam, tím. Màu đỏ là thấp nhất, màu tím là cao nhất. Người phàm không có vận, ích mạch màu đỏ, toái hư màu tím, nguyên anh tầm thường, khí vận là màu xanh biếc, mỗi khi bước vào hóa thần, khí vận có màu xanh càng đậm. Mà khí vận của đạo hữu, tuy cũng màu xanh biếc... Nhưng mỗi bước vào hóa thần một bước, nó lại rơi xuống một chút màu vàng...
- Rơi xuống? Có ý gì?
- Nói cách khác, bởi vì một ít nguyên nhân, khí vận của đạo hữu ‘mất’ đi... Tu vi thăng tiến lên, khí vận lại tiêu mất. Nếu lão hủ đoán không nhầm, đạo hữu vốn là phàm thể, không có khí vận, một lần lấy được cơ duyên lớn, mà khí vận một đường ép thăng tới tử khí. Chẳng qua là chẳng biết tại sao, tử khí đó lại càng héo hắt, theo đạo hữu tu vi thăng tiến lên, khí vận từ từ tiêu mất, là tựa như rành rành có người nghiên cứu đạo hữu, cướp đi hết khí vận của đạo hữu. Nếu đến toái hư, khí vận của đạo hữu hết sạch, khi đó, có lẽ là lúc đạo hữu bỏ mình...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...