Chương 230: Đánh bại Thạch Binh! (3)
Nếu hắn nhận không sai, ma sơn chi ảnh này, cực kỳ tương tự ma văn nó thực khắc cho Ninh Phàm.
Chẳng lẽ lúc mình khắc xuống 99 bút, một cái sơ sẩy, càng khắc ra một ma ý mạnh mẽ nào đó hay sao?
Giờ khắc này Thạch Binh không dám khinh thường Ninh Phàm.
Nếu trước đây, Ninh Phàm bắt giữ Thạch Binh, dựa vào là Điệu vong thuật, thì hiện giờ, hắn chỉ dựa vào ma ý, đủ để cư cao lâm hạ, trấn áp Thạch Binh.
Thạch Binh hiểu, sở dĩ mình không đến nỗi pháp tướng hỏng mất, là bởi vì Ninh Phàm hạ thủ lưu tình.
Nguyên anh hậu kỳ Ninh Phàm, hạ thủ lưu tình đối với mình hóa thần sơ kỳ khôi lỗi...
- Cùng ta đánh một trận!
Giờ khắc này, Ninh Phàm một bước bước ra, nhảy lên từ đỉnh ma sơn, mang ngón tay, chỉ một cái đè xuống.
Chỉ một cái, núi vỡ!
Dưới một ngón tay đó, vô số sơn nhạc nhập vào Nguyên Dao giới sụp đổ. Mỗi một ngọn núi sụp đổ, lực của một ngón tay càng mạnh.
Khi ma sơn chi ảnh sau lưng Ninh Phàm đều hỏng mất, hóa thành ma khí cuồn cuộn trở về một ngón tay, một ngón tay đó mang kiếm mang, đón cự nhân chi quyền của Thạch Binh, đặt trên quyền mang.
Thạch Binh vạn vạn không ngờ, Ninh Phàm càng không kích thích ra nhất chỉ kiếm mang, mà là trong chỉ lực, lấy thân thể tiếp xúc, nổ ầm trên quyền.
Trong ấn tượng của nó, thân thể của Ninh Phàm tuy mạnh, rốt cuộc chẳng qua là nửa bước ngọc mệnh, so với mình chân chính ngọc mệnh cao thủ, kém khá xa.
Huống chi mình hóa ra pháp tướng, mà Ninh Phàm vẫn là thân con kiến hôi tám thước.
Nhưng ngay trong lúc quyền chỉ chạm nhau, một tia ý băng sơn liệt địa, lại truyền tới từ một ngón tay nhỏ bé của Ninh Phàm. Trong tiếng nổ ầm, một cánh tay của Thạch Binh chấn động mạnh cả lên, thạch quyền to lớn, vì vậy nát bấy!
Cự nhân chi thân liền lùi lại mấy chục bước, đạp vỡ vô số núi sông, bấy giờ mới ổn định thân hình, trong mắt trống không đột nhiên cả kinh!
- Ngài đã đột phá ngọc mệnh cảnh rồi!
Không sai, người này nhất định đã đột phá ngọc mệnh cảnh, nếu không một kiếm chỉ này. Nhiều là làm mình thoáng kiêng kỵ, tuyệt đối không tạo thành uy hiếp.
Nhưng kết quả cũng là cự quyền mình hóa ra pháp tướng, nát bấy...
Này có thể nói Thạch Binh lần đầu tiên trong sự đụng chạm cùng Ninh Phàm thể thuật, nó đã thua thiệt rồi!
Ninh Phàm không trả lời Thạch Binh đặt câu hỏi, câu trả lời lộ vẻ dễ thấy.
Nếu hắn không có ngọc mệnh cảnh giới, tự sẽ không tự đại đến cùng Thạch Binh ganh đua cao thấp.
Kiếm chỉ đệ nhất chỉ, núi vỡ, là vận dụng thổ lực, đối với Thạch Binh vốn có khắc chế. Cộng thêm ma ý của Ma La sơn khắc chế, chỉ một cái khiến Thạch Binh bị thương, đó cũng không lạ!
- Ma La sơn... Núi này trong ma tộc, nhất định có lai lịch lớn... Như vậy, ta coi như hiểu ý tứ của Hứa Như Sơn rồi. Lão tặng ta Tướng Ngân chi giáp, cũng nói cho ta biết giáp này là vật của Cự Ma tộc Cự tôn. Dù chưa trực tiếp chiêu mộ ta, nhưng nếu ta muốn đề thăng uy lực của ma ý, nhất định cần biết rõ đường quanh ngõ tắc của Ma La sơn... Thạch Binh cũng không biết Ma La sơn, Cự Ma tộc lại biết... Nếu vào nội hải, Cự Ma tộc cũng không phải không thể đi...
Hắn hít một hơi thật sâu, rút người ra đạp trời, thu tâm tư, ánh mắt rơi vào đầu ngón tay.
Một chút kim quang kia vẫn không ngưng ra đệ nhị chỉ.
Không đủ, vẫn không đủ...
- Đánh lại!
Ninh Phàm thân hình nhảy lên một cái, chỉ lực núi vỡ. Hắn chỉ một cái, điểm trên người Thạch Binh.
Mà sau khi biết Ninh Phàm thành ngọc mệnh cảnh giới, Thạch Binh không dám khinh thường, thi triển hóa cấp phòng ngự thể thuật, với quanh thân ngưng ra thạch giáp màu lửa đỏ, nhất nhất ngăn cản tất cả toái nhạc kiếm chỉ.
Kiếm chỉ đệ nhất chỉ, cuối cùng giới hạn uy lực, không đủ để đánh nát thạch giáp màu lửa đỏ này.
Do mỗi người không dùng tới lá bài tẩy, Thạch Binh càng cùng Ninh Phàm, chẳng phân biệt được thắng bại, đánh một trận chính là một ngày một đêm.
Kim mang ở đầu ngón tay của Ninh Phàm, càng ngày càng sáng chói, nhưng thủy chung thiếu hụt một mồi dẫn, kích thích ra chỉ lực.
Đệ nhất chỉ toái nhạc, lấy sơn nhạc vỡ tan làm chỉ lực, hóa kiếm chỉ đả thương địch thủ.
Đệ nhị chỉ băng thiên, tất nhiên cần hỏng mất ông trời rồi, nhưng ông trời vô hình, làm sao có thể sụp đổ.
Làm sao mới có thể làm sụp trời...?!
Lại một lần nữa quyền chỉ chạm nhau, Thạch Binh cự nhân chi thân bị đánh bay mười mấy dặm, mà Ninh Phàm cũng thật giống như một viên pháo đạn, bị phản chấn mà bay.
Hắn liền lùi lại ở bầu trời mênh mông, khi lui đến hải vực, hắn rốt cục ổn định thân hình.
Một ngày khổ chiến, hao tổn không nhỏ, hắn cơ hồ tới cực hạn, mà Thạch Binh cũng không thoải mái. Thạch Binh không dùng tới lá bài tẩy, nó đường đường hóa thần, lại cùng Ninh Phàm ngang tài ngang sức giao chiến một ngày.
Lần đầu giao phong, Ninh Phàm cần giở hết thủ đoạn, mới có thể sống sót ba khí tức trên tay của Thạch Binh.
Nhưng hôm nay, chỉ cần Thạch Binh không dùng tới Thất Sát quý thuật được Bắc Tiểu Man ban cho, chỉ dựa vào thân thể, muốn bại đi Ninh Phàm sẽ khó khăn!
Tốc độ đề thăng thực lực của người này quá nhanh, cứ theo cái đà này, không được bao lâu, mình không còn là một địch thủ thích hợp của Ninh Phàm!
- Chu Minh, ngài rất lợi hại! Có thể cùng ta giao chiến đến đây, dựa vào ngọc mệnh cảnh thân thể, ngài có thể cùng ngoại hải hóa thần chu toàn. Nhưng ngài đánh bại không được ta, ngài thậm chí không đắc tâm ứng thủ hóa cấp thể thuật... Nếu ta thi triển Thất Sát quý thuật được tiểu thư truyền lại, ngài tất bại!
...
Ninh Phàm hiểu rằng Thạch Binh nói là sự thật, chính bởi vì thiếu hụt hóa cấp thủ đoạn, hắn mới có thể phí nhiều khổ tâm, tu luyện kiếm chỉ đệ nhị chỉ.
Hắn nhìn một chút kim mang ở đầu ngón tay, hắn trầm mặc không nói.
Hắn không hề cố ý theo đuổi đệ nhị chỉ nữa, ngược lại hắn đứng trên hải vực, gió biển thổi qua, suy tư.
Hắn suy tư, phải mà sao với trời?
Một ngày đánh nhau chết sống, hắn mơ hồ hiểu ra, chỉ tiêu mình tìm ra ngày qua, là toái thiên, là chỉ một cái trời sập!
Con mắt bên phải chợt động, trên mặt biển, ma ý hóa thành một cái ma sơn hắc khí ngập trời.
Ninh Phàm đứng ở đỉnh núi, hắn tản đi pháp lực, khí thế, tâm như chỉ thủy.
Hắn bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn bầu trời, mơ hồ hiểu cái gì đó, lại sai một ly, trật ngàn dặm.
Trời vốn vô hình, sao có thể sập...?
Nhìn thấy bầu trời mênh mông ở đỉnh đầu, lại không sờ tới sự mạch lạc trong đó.
Hắn không nóng nảy, ngược lại tĩnh tâm xuống, đem từng tia mạch lạc trong đầu ngộ ra.
Hắn nhìn mặt biển phẳng lặng xa xa vô tận, chợt trong đầu cảm xúc.
- Biển này, ít đi chút gì...?! Trời này, ít đi chút gì...?!
Nguyên Dao giới là thế giới đen nhánh. Tuy có sao lốm đốm đầy trời, lấp lánh rực rỡ, nhưng vẫn là đen nhánh.
Nước biển như mực, hóa thành một tia lĩnh ngộ, ở trong lòng Ninh Phàm, nhanh chóng lớn mạnh.
Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời!
- Trời vốn vô hình, nhưng làm sao dung vật?! Chỗ của ngôi sao, chính là trời! Nhưng ngôi sao, không đủ... Chỗ của ánh trăng, chính là trời, nhưng trăng cũng không đủ... Trong nhật nguyệt tinh, tôn giả nhất là nhật. Mặt trời này có thể đại diện trời...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...