Chương 224: Hắn là Chu Minh! (2)
Người thứ ba chính là Băng Phách tông Liễu Tông! Người này 600 tuổi kết anh. 700 tuổi đạt đến trung kỳ, một cái hồn phiên thu nạp mười triệu hồn phách, cho dù là nguyên anh hậu kỳ tu sĩ cũng có thể đối địch một trận!
Người thứ hai là Thanh Vân kiếm phái Lục An! Người này 500 tuổi kết anh, 600 tuổi tu tới trung kỳ. 900 tuổi đạt đến nguyên anh hậu kỳ. Một kiếm câm nơi tay, người này từng đánh hòa cùng Tử phù môn đại tu sĩ La Phi!
Người có tư chất đứng thứ nhất, hiện là Đạo Pháp tông Vương Vân! Người này 400 tuổi kết anh, 500 tuổi trung kỳ, 600 tuổi nguyên anh hậu kỳ. 900 tuổi nguyên anh đỉnh phong! Y từng ngang tay cùng Di Thế cung tiền nhậm đông tháp tháp chủ Đông Thanh!
Bảy người uống rượu, cũng mạo hợp thần ly, nhưng Triệu Tử Kính trong mắt một tia không kiên nhẫn, vẫn đưa tới mọi người chú ý.
- Ha? Triệu hiền đệ tựa hồ có lòng uất ức ư? Chẳng lẽ là có chuyện phiền lòng sao? Có cần Liễu mỗ nhân vì ngươi hả giận hay không?
Liễu Tông cầm chơi một thanh phiên kỳ màu máu đỏ, cười một tiếng tà tà.
- Đa tạ Liễu đạo huynh quan tâm, bất quá là bị con kiến hôi cũng chưa chắc là một tên dung linh không tiếc lời mà thôi... Triệu mỗ đã phái người theo dõi người nọ. Nhưng có lẽ là Lộ Vô Bằng lại đang lười biếng, nếu không, 2 ngày trôi qua, phải lộ ra lai lịch của người nọ, hồi bẩm rồi.
- Ừ? Ở địa giới của thập tông, còn có dung linh tiểu bối dám trêu Triệu hiền đệ sao?
Lục An ánh mắt chợt lóe, vỏ kiếm to lớn y đeo sau lưng lóe lên ngân quang trong phong tuyết.
- Không sai, dung mạo của người này, tiểu đệ đã in dấu xuống, chư vị huynh trưởng mời duyệt một cái. Nếu có cơ hội, giúp tiểu đệ trừ đi người này, vậy coi như là lướt qua buồn bực của tiểu đệ.
Nói xong, Triệu Tử Kính vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái ngọc giản, chợt đánh pháp quyết, nhất thời bên trong ngọc giản, chiết xạ ra hư ảo lưu ảnh, tái diễn lại một màn ngày đó.
Trong hư ảnh, Ninh Phàm biểu lộ cười lạnh, thái độ lãnh đạm, cùng với lời nói ‘Chỉ có trung kỳ’ lập tức chọc hết mấy tên thiên kiêu trong tất cả các tông bất mãn.
Bọn họ tuy là thiên kiêu, hôm nay cũng là nguyên anh trung kỳ, há chẳng phải là cũng thuộc nhóm ‘chỉ là’ trong lời nói của Ninh Phàm!
- Hừ! Người này cực kỳ cuồng vọng! Tuy nhiên người này tựa hồ có chút quen mắt...
Tử Phù môn Thiếu chủ cười lạnh nói, nhưng ánh mắt lại có một tia nghi hoặc.
- Nhìn quen mắt sao? Ừ, nói như vậy, quả thật giống như đã gặp, lại tựa như chưa...
Huyền Tiêu Thiếu chủ cũng trầm ngưng.
Thấy nhiều người đều tựa như gặp qua Ninh Phàm như vậy, Triệu Tử Kính cảm thấy cổ quái. Chẳng lẽ người này, thật là con em của ngoại hải đại thế lực hay sao?
Nhưng nếu như vậy, bản thân mình vì sao chưa từng nghe qua người này?
Y đang trầm ngâm, lại có Huyền Tiêu tông một tên trưởng lão vỗ đùi, chỉ hư ảnh của Ninh Phàm, mặt lộ kinh dị.
- Chính là hắn! Chính là hắn! Lão phu đã gặp qua người này! Triệu công tử nói sai rồi, người này làm gì là dung linh, rõ ràng là nguyên anh trung kỳ. Thậm chí lúc hắn điên cuồng, một thân khí thế còn mạnh hơn so với nguyên anh hậu kỳ!
Người nói chuyện là Huyền Quang tiên đảo Huyền Tiêu tông trưởng lão, nguyên anh trung kỳ tu vi, có họ Tương.
Người đó lên tiếng, hiển nhiên đưa tới mọi người coi trọng.
Triệu Tử Kính âm thầm cả kinh. Nếu Tưởng trưởng lão nói không sai, người này là nguyên anh trung kỳ tu sĩ, chiến lực có thể so với nguyên anh hậu kỳ thì mình há chẳng phải đắc tội một tên ác nhân sao? Nhưng vì sao mình chưa từng nghe nói qua người này?
- Tưởng trưởng lão chẳng lẽ là đang nói đùa? Người này nếu là nguyên anh trung kỳ, tu vi của hắn ta há sẽ nửa điểm cảm giác không ra...
- Không! Chuyện khác có thể nói đùa, chuyện này lão phu lại tuyệt sẽ không nói đùa được! Hơn mười năm trước, lão phu từng dẫn đệ tử trong tông đi trong biển chém giao nhân lịch luyện, nhưng đúng lúc gặp ‘Vạn giao chi loạn’...
- Vạn giao chi loạn sao? À, là lần đó, nghe nói là người của nội hải Phong Yêu điện giở trò quỷ...
Triệu Tử Kính gật đầu một cái, nhưng Tưởng trưởng lão tiếp theo câu này, lại làm Triệu Tử Kính sắc mặt biến đổi, không những một mình y như vậy, tất cả đám thanh niên thanh tuấn cũng âm thầm cả kinh.
- Lúc ấy, thật giống như một đạo hung ma, ngay lập tức ngàn dặm, cao thủ trải qua bên người của lão phu, chính là người này! Người này lấy thức hải bể tan tành làm giá, đổi lấy ngay lập tức năng lực ngàn dặm, điên cuồng mà ánh mắt lạnh như băng, lão phu đến nay khó quên... Người này hỏi ra chỗ giao loạn, liền một thân một mình, xông vào bầy giao...
- Cái gì? Một người đối mặt vạn giao! Ngay lập tức ngàn dặm độn tốc! Người này thật chẳng lẽ là nguyên anh trung kỳ tu sĩ!
Tình cảnh nhất thời có chút yên lặng, thậm chí, đám người Liễu tông trước đó tuyên bố vì Triệu Tử Kính ra mặt, cũng yên lặng.
Một tên nguyên anh trung kỳ, có thể so với hậu kỳ tu sĩ cũng không sao, nếu là một kẻ điên... thì không ai nguyện ý đắc tội một kẻ điên. Có trời mới biết kẻ điên này sẽ làm cử động liều mạng hay không.
Triệu Tử Kính ho khan mấy tiếng, cùng một tên Huyền Đức tông trưởng lão khác hai mắt nhìn nhau một cái, tất cả nhìn ra vẻ kiêng kỵ trong mắt đối phương.
Xem ra, Triệu Tử Kính y lần này phái người theo dõi Ninh Phàm, 8 người không về. Hơn phân nửa là chết trong tay Ninh Phàm rồi.
Nhưng người này cho dù là kẻ điên, chắc không điên đến mức ở địa giới của thập tông, giết thập tông cao thủ chứ.
Thoáng định tâm thần, Triệu Tử Kính rót rượu gấp đôi, dường như ung dung cười nói:
- Bể tan tành thức hải, ngay lập tức ngàn dặm, loại điên cuồng này quả thật đáng sợ. Nhưng mà rốt cuộc chẳng qua là nguyên anh trung kỳ. Từ Tưởng trưởng lão nói mà xét, người này mặc dù thực lực không tầm thường, nhưng cuối cùng chẳng qua là tán tu. Từ phương hướng đi trước đó mà xét, hơn phân nửa là ngoại lai tán tu từ duyên hải tu quốc vào biển, ngoại hải không rể không đáy, có gì phải sợ...?
Chẳng qua là y chưa nuốt hết một ngụm rượu, lại có một người lên tiếng!
- Người này, lão phu đã gặp qua! Mấy ngày trước, lúc lão phu tiến vào Hoan Ma hải, xa xa thấy người này cùng năm ma đầu đối kháng. Tựa hồ là vì cứu giúp Bích Dao tông chư vị tiên tử, lão phu nhận ra Ngũ Ma là Hắc Phật tông tiếng tăm lừng lẫy ‘Ngũ sửu tăng’, cho nên... cho nên không dám viện thủ Bích Dao tông, đi trước một bước... Về phần người nọ cùng năm ma tăng xấu xí ai thắng ai bại lại không biết được... Nhưng nghe nói Bích Dao tông chủ đã bình yên đến đảo này. Mà nếu người này chưa chết thì nói rõ, người này đã cứu chư vị nữ tu từ trong tay của năm ma tăng xấu xí...
- Năm ma tăng xấu xí! Năm ma tăng xấu xí của Hắc Phật tông! Tiết trưởng lão, ngươi chắc chắn không nhìn lầm chứ?
- Không sai! Chẳng qua là không biết kết quả đấu pháp giữa người này cùng ngũ ma...
- Còn muốn kết quả gì chứ! Hôm qua ta đi ngang qua ngoại đảo, đang thấy Hắc Phật tông phó tông chủ hóa thần sơ kỳ tu vi Tà Quang lão ma, vừa vào bên ngoài đảo, liền đại phát lôi đình, nghe nói, là Hắc Phật tông ‘Ngũ sửu tăng’ bị giết... Nếu Tiết trưởng lão thấy không phải là sai, chính là người này đã chém giết ngũ ma!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...