Cười!
Chu Minh cuồng ma kia đang cười!
Đây thật là... quá đáng sợ!
Lời đồn đãi ma đầu lợi hại, đối với sát khí thu liễm tùy tâm. Càng cười, càng thêm nói rõ trong lòng sát cơ đã động.
Tiêu Vạn La cả người không được tự nhiên, chẳng lẽ mình mở miệng câu nói đầu tiên, đã chọc tới Chu Minh lão ma rồi sao?
Nếu không, vì sao ma đầu này vừa khéo lại cười với mình... Thật đúng là nụ cười quỷ dị mẹ kiếp!
- Chu đạo hữu, đối với lão phu có ý kiến gì không?
Tiêu Vạn La dè đặt hỏi.
- Ý kiến ngược lại là không. Tuy nhiên Tiêu đạo hữu chờ ta bên ngoài thạch quan, chẳng lẽ có chuyện muốn nhờ sao?
- Ha ha, quả thật có chuyện muốn nhờ, xem ra lấy tâm trí của Chu đạo hữu đã đoán ra mấy phần. Minh nhân bất thuyết ám lời, lão phu muốn mời đạo hữu trở thành lão tổ của Đan Đỉnh môn ta!
- Đan Đỉnh lão tổ ư?
Ninh Phàm hơi cảm thấy kinh ngạc, hắn vốn đoán Tiêu Vạn La nhiều là cầu mình làm khách khanh trưởng lão, không ngờ lại cầu mình làm Đan Đỉnh lão tổ.
Khách khanh trưởng lão là gì? Nói đơn giản, chính là côn đồ của Đan Đỉnh môn, thường xuyên xuất lực.
Lão tổ là gì? Nói đơn giản, chính là Tiêu Vạn La tự hàng đồng lứa, nhận Ninh Phàm là trưởng bối...
Nói ra, Đan Đỉnh môn lão tổ không phải Tiêu Vạn La, mà là Ninh Phàm, như vậy Đan Đỉnh môn cũng không người dám chọc.
Chẳng qua là như vậy thứ nhất, Đan Đỉnh môn cũng có thể đổi chủ...
- Tiêu đạo hữu, chẳng lẽ đang nói đùa...
Ninh Phàm thâm ý sâu sắc nhìn về Tiêu Vạn La, có thể khiến cho một vị nửa bước đại tu sĩ, tự hạ thân phận, nhận ‘tặc’ làm cha, Tiêu Vạn La này rốt cuộc đánh mục đích gì.
Nếu Âm Dương tỏa có thể nghe trộm nam tử tâm sự, Ninh Phàm cũng chuẩn bị nghe Tiêu Vạn La đang suy nghĩ gì.
- Chu đạo hữu chớ nên hiểu lầm, lão phu đúng là thật lòng thật ý, mời đạo hữu làm Đan Đỉnh lão tổ của ta, thoát khỏi khốn cảnh trước mắt. Nghe nói đạo hữu cùng Lăng lão có cũ...
- Chuyện không có lợi ích, Chu mỗ không làm. Về phần lập quan hệ... rất không cần!
Ninh Phàm nói trực tiếp.
- Đương nhiên, đương nhiên không ít lợi ích cho đạo hữu...
Tiêu Vạn La mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng âm thầm tiếc rẻ, xem ra muốn dựa vào quan hệ của Lăng quỷ khóc khiến Ninh Phàm tự nguyện tương trợ, sợ là không dễ.
- Đầu tiên, mấy ngàn vạn tiên ngọc mà đạo hữu đã hao phí ở buổi đấu giá xin trả lại toàn bộ... Thứ yếu, Đan Đỉnh môn của ta kể từ hôm nay huấn luyện đỉnh lô, đều cho mình đạo hữu sử dụng!
Nói đến đây, Tiêu Vạn La ngưng lời, quan sát sắc mặt của Ninh Phàm, lại thấy hắn căn bản vẻ mặt bất động.
Đối với tay mơ mới xuất đạo, hai chỗ tốt hứa hẹn này, giống như hai nhân bánh khổng lồ, nhất định động tâm, nhưng đối với Ninh Phàm mà nói, hai chỗ tốt này căn bản là cam kết không đầu.
- Chu mỗ nếu muốn tiên ngọc, giết Tiêu Vạn La ngươi như lấy đồ trong túi! Cần ngươi trả lại sao! Về phần đỉnh lô... trong Đan Đỉnh môn, tất cả đỉnh lô đã bị một mình Chu mỗ lấy đi, muốn đào tạo được Nguyên anh đỉnh lô nữa, sợ còn phải mất không chỉ mấy trăm năm... Cam kết của ngươi quá không được! Nếu không thành ý, chớ trách Chu mỗ trở mặt vô tình!
Thu nụ cười, Ninh Phàm ánh mắt lạnh lẻo. Tiêu Vạn La lập tức lùi lại mấy bước, đầu đầy mồ hôi.
- Chu đạo hữu chớ vội, chớ vội, lão phu lời còn chưa dứt! Vẫn còn có lợi ích, còn có lợi ích lớn nhất!
- Nói!
- Đạo hữu có thể biết ‘Hoan Ma tông’ không?
- Một trong mười tông làm sao không biết, nghe nói tông này lấy buôn bán đỉnh lô làm nghiệp. Chu mỗ vốn muốn ngày khác đi một chuyến tới tông này, mua chút đỉnh lô, há sẽ không biết.
Ninh Phàm thu hàn ý. Tiêu Vạn La thoáng thở phào nhẹ nhõm, thầm nói Chu Minh này thật đúng là không dễ gạt gẫm.
Không sai, hai hẹn ước trước đều là cam kết không đầu, loại thứ ba mới là chỗ mà lão ta chân chính có lòng tin đánh động Ninh Phàm.
Chẳng qua là cái lợi ích thứ ba này không khỏi giá cả quá lớn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, lão ta tuyệt đối không muốn đem lợi ích này đưa cho Ninh Phàm.
- Chu đạo hữu có chỗ không biết, đỉnh lô nữ tử của Hoan Ma tông không ít đều từ ngoại hải cướp bóc tới, càng nhiều hơn... cũng là bắt cóc lấy được từ nội hải... Tông môn này nước sâu, nghe nói là một trong nội hải thất tôn, tông môn nằm vùng ở ngoại hải. Mà buổi đấu giá đỉnh lô của tông này tổng cộng chia ba tầng cấp. Một, là Kim đan cấp. Hai, là Nguyên anh cấp, thứ ba, là đại tu sĩ cấp, cũng không phải là tất cả đại tu sĩ đều có thể đi vào, tu sĩ phải cầm ‘Hoan Ma lệnh’ mới có thể đi vào. Đạo hữu có thực lực kinh thiên, nhưng nếu không có Hoan Ma lệnh lại đến Hoan Ma tông, chỉ sợ cũng không cách nào tiến vào buổi đấu giá cấp đại tu sĩ, cho nên không mua được đỉnh lô xứng tầm.
- Hả? Có chuyện như thế này sao? Nhưng mà cùng Chu mỗ trở thành Đan Đỉnh lão tổ có quan hệ như thế nào, có lợi ích gì? Chẳng lẽ đạo hữu có một cái Hoan Ma lệnh, mà Chu mỗ nếu thành Đan Đỉnh lão tổ, đạo hữu nguyện đem tặng cái lệnh bài đó sao?
- Không sai! Lệnh bài này là môn phái của ta vô số năm trước một tổ sư nửa bước Hóa thần, cùng Hoan Ma tông giao hảo, nên mới được tín vật này. Đạo hữu nếu ở Đan Đỉnh môn của ta với danh nghĩa lão tổ, thì Hoan Ma lệnh lão phu nhất định chắp tay dâng lên! Vả lại lệnh bài này còn có một hữu dụng... Nếu cầm nó tham gia đấu giá cấp đại tu sĩ, càng có thể được Hoan Ma tông tặng cho... ‘Địa Mẫu minh nhũ’!
- Địa Mẫu minh nhũ ư?
Ninh Phàm âm thầm kinh ngạc, vật này hắn đã nghe nói qua, một giọt minh nhũ có thể đề thăng 10 giáp pháp lực, hết sức trân quý. Nếu cầm lệnh bài lấy được tặng vật này, như vậy cũng khó trách giao ra Hoan Ma lệnh sẽ khiến Tiêu Vạn La nhức nhối.
Nhưng càng khiến Ninh Phàm để ý cũng không phải là Địa Mẫu minh nhũ, mà là... Địa Mẫu chi tâm!
Địa Mẫu minh nhũ là thạch nhũ bài tiết của Địa Mẫu chi tâm. Hoan Ma tông vừa có Địa Mẫu minh nhũ, thì hơn phân nửa cầm Địa Mẫu chi tâm...
Địa Mẫu chi tâm, lời đồn đãi ăn vào vật này Nguyên anh đỉnh phong tu sĩ, có thể đề thăng 1 thành tỷ lệ, tấn nhập Hóa thần!
Đột phá Hóa thần vốn dĩ đã thảm hại. Một trong phần trăm đều không đủ, đề thăng 1 thành tỷ lệ, có thể nói nghịch thiên!
Nếu có lợi ích của Địa Mẫu minh nhũ, thì Hoan Ma lệnh này ngược lại là giá trị không rẻ rồi.
Chẳng qua Ninh Phàm rất khó tưởng tượng, Hoan Ma tông một trong mười tông càng là tông môn được một Nội hải Thất tôn nâng đỡ, lại lấy tặng Địa Mẫu minh nhũ như thế này giá, lung lạc ngoại hải đại tu sĩ ư? Điều đó có cần thiết hay sao?
Trên đời sẽ không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Nhất là ở ngoại hải ‘Không lợi không nhấc tay, giết người đầu không chấm đất’ này.
Cầm Hoan Ma lệnh này lấy thân phận Đan Đỉnh lão tổ, tham gia Hoan Ma tông đấu giá, có thể phục dùng được một giọt Địa Mẫu minh nhũ, có thể tham gia buổi đấu giá của đại tu sĩ. Nhưng sợ rằng, giọt minh nhũ đó cũng không phải là cho không, hơn phân nửa tông môn này còn có chút yêu cầu đối với tu sĩ cầm lệnh bài, cần phải bỏ ra một cái giá nào đó.
Ninh Phàm ánh mắt chợt lóe, thật sâu nhìn Tiêu Vạn La.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...