Chương 195: Anh kiếm tứ kiếm, thực lực kinh khủng! (3)
Vào lúc này, chiến lực của Ninh Phàm có thể so với đại tu sĩ, sẽ không sai! Mình vạn vạn không phải là đối thủ, nếu không liều mạng một lần, thi triển thuật này, chỉ có hẳn phải chết!
Thuật này chưa hoàn thành, nếu thất bại, mình sẽ trực tiếp thuật thức phản phệ mà chết, nhưng trái phải gì cũng chết, không bằng đánh một trận!
Chỉ quyết động. Yêu thuật sinh!
Lại thấy hai cổ yêu thi, chia lìa ra từ trong cơ thể của Ưng Hạc, vừa là trăm trượng ưng thi, vừa là trăm trượng hạc thi!
Lão ta không cần mạng phun ra từng ngụm máu tươi, điên cuồng bấm pháp quyết, một tia cảm ứng kỳ dị dâng lên giữa hai thi cùng với lão!
- Yêu thuật, dung thi thuật!
Máu tươi cơ hồ phun ra hết, hết thảy đều đánh một trận!
Lão ta hung ác, chém bể thức hải, chia ba phần, chia ra vào trong hai cổ yêu thi.
Thuật này không thành, thì sẽ bể thức hải của lão, bỏ mình pháp diệt!
Lại thấy đang lúc tuyệt vọng, hai cổ Nguyên anh yêu thi với tử khí đã lâu đồng loạt khai ra hai mắt tang thương.
Trong yêu quang, đua nhau hóa thành hình người, một tên ưng bào, một tên hạc sưởng, chia ra đứng bên người của Ưng Hạc, chính là hai cổ Nguyên anh hậu kỳ luyện thi!
Nói là luyện thi, lại có phần không đúng, loại thủ đoạn này đem thức hải tróc cách, dung nhập vào yêu thi thức hải, mượn lấy đoạt xác. Hai thi một người này, ba tên hậu kỳ từ giờ trở đi đều là Ưng Hạc!
Ba thi thành, Ưng Hạc lộ ra cười như điên, lòng tin tăng mạnh, không thuấn di chạy trốn nữa!
- Thành rồi! Ha ha! Dung thi thuật này mười người chết chín, lão phu lại may mắn thành công! Ha ha, quả nhiên trời không phụ ta! Kể từ hôm nay, lão phu chính là một thể ba người, ba người đều là Nguyên anh hậu kỳ, chính là đại tu sĩ cũng có thể đánh một trận! Chu Minh! Ngươi chịu chết đi!
Ngoài ngàn dặm, tu sĩ vây xem đua nhau hoảng sợ!
Loại đoạt xá yêu thi này sau đó bản thể vẫn còn pháp thuật, thật sự là bọn họ bình sinh mới gặp!
Nếu có người khí vận nghịch thiên, lấy Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, dung luyện ra mấy chục hậu kỳ yêu thi, sợ rằng chính là Hóa thần sơ kỳ lão quái, đều phải tránh lui phong mang!
Đây cũng là pháp thuật kinh khủng nhất của Phong Yêu điện...
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ tự nuôi yêu thú tàn bạo!
Những Nguyên anh lão quái vào giờ khắc này kiêng kỵ với nội hải Phong Yêu điện cơ hồ đến mức tột đỉnh.
Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng Ninh Phàm không phải địch thủ của Ưng Hạc.
Dù cho chiến lực của hắn cao hơn nữa, rốt cuộc chẳng qua là sơ kỳ, nhưng đối phương, hôm nay là ba tên hậu kỳ!
Ba người hợp lực, cũng không phải là gia pháp đơn giản, Dung Yêu thuật ba thể một lòng, phối hợp thiên y vô phùng, đại tu sĩ cũng phải tránh lui!
Nhưng Ninh Phàm vẫn im lặng.
Dưới Trảm Ly kiếm rung lên, hóa thành hình thái của bạch cốt cự kiếm, mà hắn, cự kiếm chấn động một cái!
Lôi tinh lập lòe, cự kiếm thế tới như núi.
Mà Ninh Phàm cự kiếm vùn vụt, dường như hóa thành một đạo kiếm quang, lấy lăng không chi thế, kinh hồng chợt lóe!
Chỉ trong thời gian ngắn, kiếm quang ở trường không kéo đuôi dài, vẫn không tản mát.
Đám Nguyên anh càng không kịp phản ứng, nhưng Ninh Phàm đã đứng sau ba người Ưng Hạc, nhẹ nhàng trổi lên cự kiếm.
Trên thân kiếm, máu rơi!
Bạch Cốt hư ảnh, ngầm chứa diệu lý của hư ảnh hóa kiếm. Kiếm này từ đan cấp kiếm thuật diễn biến.
Một kiếm, cần đem một thân khí lực ngưng ở hai chân, đạp không nhảy một cái, hóa thành kiếm lực cực nhanh cực sắc.
- Anh kiếm tam thức, ảnh kiếm... Kiếm này cơ hồ đem khí lực của ta hao tổn không còn một mống, trừ phi ta đột phá ngân cốt đệ nhị cảnh, nếu không ngược lại không thể dùng nhiều... vả lại ba cỗ hậu kỳ thi thể này, đáng tiếc...
Ninh Phàm tiếng lãnh đạm vừa dứt, Ưng Hạc, hai thi thể ầm ầm bạo thành huyết vụ, đang lúc kinh hồng chợt lóe đã bị cự kiếm của Ninh Phàm nhanh như vô ảnh, nháy mắt chém trăm ngàn lần.
Anh cấp thượng phẩm kiếm thuật, một kích dùng hết tất cả khí lực... nhưng uy lực kinh người!
Giết người, thu bảo!
Nguyên anh của Ưng Hạc hôn mê, bị Ninh Phàm bắt vào trong tay, nhốt vào trữ vật đại.
Ninh Phàm thu hồi trữ vật đại của Ưng Hạc, thu hồi Trảm Ly, ánh mắt rét lạnh.
- Nguyên anh vây xem, một người nộp trăm vạn tiên ngọc, thêm vào đó để cho Chu mỗ gieo niệm cấm, nếu không... chết!
- Cái gì! Bọn ta chẳng qua là ngoại hải tán tu, cùng Phong Yêu điện không liên quan, vì sao phải cướp tiên ngọc của ta chứ?
- Gieo niệm cấm sao?! Cho dù ngươi là đại tu sĩ, cũng không thể tùy ý hoành hành ở ngoại hải, khi dễ tán tu, phải biết...
- Om sòm!
Ninh Phàm quanh thân đung đưa nguyên khí màu xám tro, màu xám tro lập lòe thuấn di. Ngay lập tức ngàn dặm, hắn xuất hiện trước người tên Nguyên anh phản bác, bàn tay vỗ một cái. Nguyên anh sơ kỳ tu sĩ sắc mặt đại biến, không kịp chạy trốn, đã bị Ninh Phàm một chưởng vỗ ở thiên linh. Chưởng lực vừa ra, thân thể chấn động một cái hóa thành huyết vụ, chỉ còn dư lại nguyên anh hoảng sợ!
- Thì ra bọn ngươi chẳng qua là tán tu, ta còn tưởng rằng là tông môn tu sĩ, cho nên nương tay... Đã là tán tu, bọn ngươi có thể chết rồi!
Ninh Phàm quanh thân bạo tán, hóa thành kiếm niệm màu mực, chợt vòng lại!
Sau một khắc, còn lại 5 tên Nguyên anh bị thương, đồng loạt kêu thảm một tiếng, bị kiếm niệm vào cơ thể, cắn nát nguyên anh mà chết, nhưng thân thể lại bị Ninh Phàm cất giữ.
Nếu là tông môn tu sĩ, thường thường đều có mệnh bài, Ninh Phàm cũng không muốn tùy ý giết người, chọc Hóa thần đuổi giết, cướp một phen là được.
Nhưng nếu chẳng qua là tán tu... giết liền giết. Vô Tận hải tán tu, không khỏi là hạng người tay nhuốm huyết tinh. Ngươi thế lớn, hắn chính là tán tu, ngươi thế yếu, hắn chính là... tu phỉ, giết ngược lại ngươi!
Ma đạo thành, vào lúc này tính cách của Ninh Phàm lạnh lùng sâu hơn.
Trữ vật đại của Ưng Hạc, A Đại cộng thêm trữ vật đại của 6 tên Nguyên anh, phải có gần 2000 vạn tiên ngọc đây.
Đây là đạo sinh tồn ở ‘Tu mộ phần’ Vô Tận hải.
Hoặc là tông môn che chở, hoặc là giết người đoạt bảo!
Dám vào vào Vô Tận hải, cho dù tán tu thì phải có giác ngộ!
Nhưng giết xong tất cả mọi người, Ninh Phàm vẫn không rời khỏi, ánh mắt lãnh đạm vừa nhấc, nhìn về một đám lưu vân ở bầu trời, cười lạnh.
- Bắc tiểu thư thật hăng hái ở chỗ này nhìn Chu mỗ giết người sao?
- Ai nha, sát khí thật là đáng sợ đây...
Sau đám mây, một thiếu nữ thon nhỏ, hồng y đỏ ti, bím tóc long nữ xuất hiện, đôi mắt đẹp khó hiểu nhìn Ninh Phàm.
- Không sai, giết người sạch sẽ gọn gàng, không một chút do dự... Thế nào, có muốn làm tỳ nữ của Bổn cung không? Ai u, sát khí này chẳng lẽ muốn ở chỗ này ngay cả Bổn cung, cũng giết sao?
- Ha ha, Chu mỗ không tự đại đến như vậy, có thể dưới Hóa thần khôi lỗi thủ hộ, giết một vị thiên chi kiều nữ... Cáo từ!
Ninh Phàm hôi quang chợt lóe, thuấn di rời khỏi.
Còn Bắc Tiểu Man thì hồng quang lập lòe trong đôi mắt đẹp, liếm liếm đầu lưỡi.
- Sát khí mỹ vị ngon... Nếu ăn vào người này... quý tinh sát khí của ta có thể...
- Tiểu Man tiểu thư, không thể trêu chọc người này!
Một bên, Hóa thần tu vi sơn lĩnh Thạch Binh hiện lên.
- Hừ, chính là một tên ma mạch hạng kém, mặc dù ở sơ kỳ có đỉnh phong chiến lực, nhưng giết cũng vô phương sao!
- Không... Người này, cho ta một loại cảm giác nguy hiểm... Hắn còn có thủ đoạn chưa dùng... Một khi thi triển, chính là ta, cũng không có mười thành thủ đoạn tự vệ.
- Ừ? Có chuyện bực này sao? Chẳng lẽ Bổn cung coi thường người này ư? Không phải vậy chứ, chính là cường đại ma mạch truyền nhân vào lúc Nguyên anh sơ kỳ, cũng khó mà chống lại Hóa thần đây... Người này, chẳng lẽ có thể ?
...
Ninh Phàm thuấn di ra đứng ở Bồng Lai tiên đảo, mắt lộ hàn quang.
- Cô gái này đối với ta động sát ý, cho dù rất nhạt... Tuy nhiên cô gái này, ngược lại là một đỉnh lô tốt, nếu có thể âm thầm thu phục nàng, ta dựa vào thân phận của nàng, tùy ý ra vào Di Thế tháp, cũng đem Bồng Lai này biến thành lãnh địa ngoại hải của ta... Nếu không có Hóa thần Thạch Binh đó, cô gái này không khó bắt...
Trước khi vào tháp, hắn có thể giết trung kỳ, sau khi rời khỏi tháp, hắn có thể chiến đại tu sĩ!
Mà lời này, từ trước Ninh Phàm không nói ra.
Nhưng lấy nhập ma làm giá, không chém tâm ma, hôm nay Ninh Phàm, tính cách đã lạnh lùng.
Tâm vừa nhập ma, muốn làm vô thượng Ma Quân!
Cho dù tự vấy bẩn, cho dù nhập ma, cũng phải đạt thành chấp niệm trong lòng!
Chỉ vì một chút chấp niệm trong lòng... cuốn ùa Vô Tận hải, sắc bổ thiên hạ, thì đã sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...