Chương 189: Kết đan. (3)
- Nghe Mạc Vân bẩm báo, ngươi người mang tứ chuyển đan thuật...
- Trên tứ chuyển!
- Như vậy là ngũ chuyển sao? Các ngươi lui ra đi... Ngươi, theo ta tới đây!
Thiếu nữ một lệnh bầy tỳ nữ thối lui, ngón út của nàng ngoắc một cái, đi tới cung nội, ý của nàng muốn Ninh Phàm đuổi theo.
Một đường, Ninh Phàm vẫn không quan sát nhiều tới thiếu nữ một cái. Không biết đi bao lâu, cuối một gian thạch thất, hai người tiến vào.
Đẩy cửa, ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, trong phòng là một hố lửa ngàn trượng, trong hầm lửa, lóe thanh viêm, mơ hồ lưu động thanh phượng chi ảnh, rốt cuộc là địa mạch yêu hỏa Thanh Loan hỏa!
Thấy cửa đá đẩy ra, viêm ảnh lệ minh một tiếng, hóa thành một con thanh loan to lớn mấy chục trượng, ngọn lửa hừng hực, phóng lên cao, đập vào mặt.
Ánh mắt của Ninh Phàm đông lại một cái. Thứ yêu hỏa này lại sinh linh trí, hơn nữa Thanh Loan thành yêu lại có thực lực không kém gì Nguyên anh sơ kỳ.
Nhưng không đợi hỏa phượng bay ra, thiếu nữ mắt lộ hàn ý, một bước đạp xuống hố lửa, bằng chân nhỏ nhắn xinh xắn ấy không ngờ chỉ một cước, liền đạp tan loan ảnh có thực lực Nguyên anh!
- Hừ! Chỉ là một thứ hỏa yêu mà cũng dám chọc ta!
Thanh Loan hỏa tựa như cực kỳ sợ hãi, không dám chạy độn trốn nữa. Còn Ninh Phàm một lần nữa cảm nhận được sự mạnh mẽ, bạo ngược của thiếu nữ...
Trong lòng hắn hơi hiểu lầm, thiếu nữ dẫn mình tới địa hỏa thạch thất, chẳng lẽ là để cho mình lấy địa hỏa, luyện chế một viên ngũ chuyển đan dược? Nói như vậy, cần mất bao nhiêu thời gian...
Hắn lại thấy cô gái tùy ý lấy ra một cái túi thơm màu đỏ nhạt, ném cho Ninh Phàm, trong đó chứa mười loại năm ngàn năm linh dược.
- Lựa chọn ba loại linh dược, lấy địa hỏa dung luyện thành dược tương, ngươi làm được, bổn cung thừa nhận thân phận ngũ chuyển luyện đan sư của ngươi! Cho phép ngươi tiến vào Di Thế tháp tầng thứ năm!
- Chỉ dung luyện thành dược tương thôi sao?
- Nếu không thì sao? Để cho bổn cung nhìn ngươi tiến hành theo từng bước, luyện ra hoàn chỉnh ngũ chuyển đan ư? Bổn cung không có mấy năm thời gian lãng phí để tiếp ngươi! Nhắc nhở ngươi một câu, bổn cung sẽ không cho ngươi đan đỉnh, mà cần ngươi ‘Thần ý hóa đỉnh’, nếu ngươi không phải là ngũ chuyển, thì xem như ngươi đã lừa ta, ta liền giết ngươi!
Cô gái không kiên nhẫn nói.
- Thần ý hóa đỉnh sao... Được!
Ninh Phàm một miệng đáp ứng.
Luyện đan chia ba bước, dung hóa linh dược, dung hợp dược lực, thu lửa thành đan. Nếu chỉ khảo nghiệm bước đầu tiên, lấy địa mạch yêu hỏa hòa vào đan dược là chuyện nửa công bội, lại chỉ hòa ba loại, sẽ không hao tổn quá lâu.
Mười loại linh dược, lựa chọn ba loại trong đó, là âm thầm khảo nghiệm năng lực của Ninh Phàm nhận ra linh dược.
Địa mạch yêu hỏa luyện đan, là khảo nghiệm năng lực Ninh Phàm khống chế lửa.
Mà không cho đỉnh... Ngũ chuyển luyện đan sư luyện đan, thì hóa thần ý là đỉnh, phẩm chất đan dược như thế càng ưu việt, nếu không làm được một điểm này, căn bản không tính là ngũ chuyển.
- Ba ngày, bổn cung chỉ chờ ba ngày...
Cô gái ngồi cạnh hố lửa, bắp chân đỏ ti đong đưa trong ngọn lửa. Địa mạch yêu hỏa kia chính là Hóa thần cũng phải tránh lui, ngặt một nỗi không tổn thương được nàng.
Cô gái này rất mạnh! Trừ phi chơi ngầm, nếu không hôm nay Ninh Phàm tuyệt không phải là đối thủ của nàng.
Hắn không nhiều lời nữa, năm ngón tay thành trảo, chộp một cái tới không trung, lập tức vũ ý liên tục, hóa thành một cái vũ đỉnh hư ảo, cũng không vững chắc, tựa như tùy thời sẽ bạo tán. Dù sao thì Ninh Phàm tu vi thật sự mới Dung linh, muốn lấy thần ý tự do hóa đỉnh, hao tổn quá lớn đối với pháp lực của hắn.
- Bát phẩm thần ý, Vũ chi thần ý... Đặt ở Tứ thiên ngươi rất khá, nhưng ở Vũ giới, tựa hồ không tệ đây...
Thiếu nữ yên tỉnh như dưới giếng nước.
Mà Ninh Phàm, căn bản rút không ra tâm tư trả lời, lựa chọn ba loại linh dược, đều là dược lực cạn nhất, dễ luyện hóa nhất.
Cô gái vẻ mặt không hiểu, nhưng liên tục gật đầu, hai chân tự nhiên đung đưa ở bờ hố tự nói:
- Mười loại linh dược, cao nhất niên đại 5500 năm, thấp nhất 4800 năm, ngươi lựa chọn chính là ba loại 4800 năm linh dược, đối với linh dược niên đại nhận ra rõ ràng như vậy, đủ có thể thấy đan đạo của ngươi không kém... Tuy nhiên, cảnh giới của ngươi quá thấp, chẳng qua là Dung linh, không chống nổi ba ngày...
Là pháp lực của Ninh Phàm còn xa mới đủ chống nổi.
Nhưng đã đến nơi này, hắn tự không khả năng tránh lui.
Ngày đầu tiên, Ninh Phàm dung hóa một đan dược.
Ngày thứ hai, Ninh Phàm dung hóa đan dược thứ hai.
Ngọn lửa che ánh, sắc mặt của Ninh Phàm tái nhợt. Vũ đỉnh lay động.
Ngày thứ ba, Ninh Phàm sắp hoàn toàn dung hóa đan dược thứ ba, nhưng mà một khắc pháp lực hao tổn sạch sẽ... Vũ đỉnh bể!
- Dược tương tràn ra... chính là thất bại, ngươi vẫn chưa được tính là hợp cách ngũ chuyển luyện đan sư...
Cô gái nhàn nhạt cho đánh giá.
- Vẫn chưa kết thúc! Mặc lưu phân thần thuật!
Vọng động thần niệm, thức hải đau xót, Ninh Phàm gần như hôn mê, nhưng trong mắt ngoan sắc đậm hơn.
Thần niệm màu mực chợt bao lại. Đem tất cả dược tương tản mát bao lại trong đó, hóa thành một cái thần niệm chi đỉnh, dưới địa hỏa dung đốt, linh dược thứ ba hoàn toàn dung hóa.
Ninh Phàm vẫy tay lấy ra ba cái bình ngọc, đem ba loại dược tương bỏ vào trong đó, đưa cho cô gái, mạnh giọng nói:
- Tam dược đã dung luyện xong... May mắn không làm nhục mệnh!
Nhận lấy ba cái bình ngọc ấm áp, ánh mắt của cô gái lần đầu tiên rung rung.
- Kiếm niệm sao... ? Thần ý đỉnh toái của ngươi, kiếm niệm thành đỉnh, coi như là hành động làm bừa... Cho nên ngươi không hợp cách, nhưng bổn cung không giáng tội, không giết ngươi... Di Thế tháp, ngươi vào tầng thứ tư.
...
Ninh Phàm yên lặng. Ngũ chuyển hạ cấp đan dược, nếu lấy Toái Đan đỉnh tiến hành, hắn miễn cưỡng luyện chế. Nhưng lấy thần ý hóa đỉnh, đối với hắn mà nói vẫn còn quá sớm.
Tầng bốn sao... Chuyện này cũng bất đắc dĩ.
Cô gái đứng lên từ bên hố lửa, nhưng ánh mắt chợt động, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt, nhếch lên một đường cong.
Lại thấy chiếc giày chân trái của nàng nhẹ nhàng run lên, vào một khắc nàng đứng dậy, chiếc giày rớt ra, rơi xuống biển lửa.
- Trước khi chiếc giày đó đốt thành tro bụi, giúp bổn cung nhặt lên giày, bổn cung cho ngươi cơ hội vào tầng năm.
- Ha? Chuyện nhỏ mà thôi.
Ninh Phàm hơi ngẩn ra, lập tức tung người nhảy một cái, rơi xuống biển lửa.
Địa mạch yêu hỏa tuy lợi hại, nhưng Âm Dương tỏa trong người, hắn cũng không sợ lửa. Ngược lại Thanh Loan hỏa hơi có linh tính, từ trên người của Ninh Phàm cảm nhận được nguy cơ, vội vã chia ra làm hai bên, tản ra.
Hắn đưa tay, bắt lấy chiếc giày, đạp không bước trở về, trở lại trên hố lửa.
Chính là tóc dài cũng không bị đốt cháy một phần.
- Ha? Không tệ lắm...
Cô gái nhẹ nhàng khen một câu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, giương lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy cá tính kia, nhẹ nhàng nhếch lên một đường cong, chân trái đã giơ đến trước người Ninh Phàm.
- Giúp bổn cung mang giày vào...
Nói xong, nàng nhẹ nhàng gạt chân, mũi chân coi thường đong đưa trước người Ninh Phàm.
- Mang giày sao? Cái này tựa hồ theo như lời của Bắc tiểu thư trước đó, có chút không cùng đi...
Ninh Phàm cau mày, không đoán ra tâm tư của cô gái này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...