Trong thác nước Thiên Xích bộc vạn trượng, Tuyết tôn tóc trắng quần áo đen, đứng chắp tay, vẻ mặt lại hơi khẩn trương.
Ở trước người của lão, Ninh Phàm đang ngồi xếp bằng, dẫn địa hỏa luyện đan. Không cần nguyên anh khác chữa thương cho Tuyết tôn, tất cả nguyên anh hoặc thủ thành, hoặc diệt yêu, hết thảy quyết chiến chờ Tuyết tôn khỏi bệnh... Cự tán quan coi như nguy cơ hơi giải trừ.
Khi Ninh Phàm lấy ra Toái Đan đỉnh, khóe mắt của Tuyết tôn co rụt lại!
Khi Ninh Phàm lấy ngón tay trước đan đỉnh câu họa ra bốn đạo hỏa diễm vòng tròn, khóe mắt của Tuyết tôn lần nữa co rụt lại!
Đỉnh kia bất quá thượng phẩm sơ cấp, nhưng làm bằng Ma giới lạn thần thiết, càng có kèm hóa cấp thần thông định thân. Đây là pháp bảo sau khi lão ma bị thương, lấy hiếm thế chi bảo lượng thân định tố. Lấy hắn dung linh hậu kỳ pháp lực, miễn cưỡng nhất cũng chỉ có thể thi triển thượng phẩm sơ cấp pháp bảo.
Tuy là như vậy, phòng ngự của đỉnh này bởi vì lạn thần thiết, mà vững chắc đến mức không thể tưởng tượng nổi, bất luận phẩm cấp, chỉ nói chất liệu, đã có thể so với “Vũ giới thập đỉnh”.
- Hắn quả nhiên là Hàn Chấp sự đệ tử... Hàn chấp sự đi Kiếm giới, để lại cái đỉnh này cho đệ tử... Ừ, sẽ không sai!
Mà khi thấy Ninh Phàm phác họa hỏa diễm vòng tròn, trong lòng Tuyết tôn đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó vui mừng quá đổi!
Hà xa cửu chuyển, lão ta không biết, lại nhìn ra được đây là một loại thượng cổ luyện đan thuật!
Thêm vào đó Ninh Phàm phác họa bốn đạo vòng tròn, hiệu quả của vòng tròn đó đủ để áp chế ngàn năm linh dược dược lực, dung viên thành đan!
- Tứ viên... Người này thật chẳng lẽ là tứ chuyển luyện đan sư!
Tuyết tôn tâm tư nhất định, yên lặng đứng đó, không dám quấy rầy chút nào.
Tứ chuyển luyện đan sư, Vũ giới bất quá có mấy trăm người, cho dù bào trừ thân phận của Ninh Phàm, so với nguyên anh, Tuyết tôn lại coi trọng tứ chuyển luyện đan sư hơn!
Người này không tới 20 tuổi đã là tứ chuyển luyện đan sư! Tiềm lực như thế đáng cho mình giao hảo!
Ninh Phàm trong lúc luyện đan cũng không biết, Tuyết tôn giờ phút này đối với hắn không những không chút nào địch ý, còn có ý kiêng kỵ, tín nhiệm, giao hảo.
Hắn một mặt luyện đan, một mặt giảng giải cho Tuyết tôn, rất sợ lão ta lúc chờ đợi nóng nảy bất an.
- Tiền bối không cần lo lắng, loại độc này được đặt tên là “Tuyệt âm”, ta đã từng giải qua cho một người, lấy tứ chuyển hạ phẩm đan dược, Thất Âm Dương Huyền đan đủ để chữa trị.
Tuyết tôn không ngờ được, Ninh Phàm luyện chế tứ chuyển đan dược, lại còn có dư lực nói chuyện với nhau, đối với thuật luyện đan của hắn, không khỏi nhìn cao hơn một ít nữa.
Chỉ có tứ chuyển trung cấp luyện đan sư, luyện chế tứ chuyển hạ phẩm đan dược, mới có thể thành thạo nói chuyện với nhau. Người này, cuối cùng là tứ chuyển trung cấp luyện đan sư sao?
Mà nghe tuyệt âm chi độc, Tuyết tôn lập tức sắc mặt đại biến:
- Rốt cuộc là loại độc này ư?
- Ừ ? Tiền bối nghe nói qua loại độc này rồi sao?
Ninh Phàm khều mí mắt một cái. Tên của loại độc này chỉ tồn tại ở thượng cổ, lão ma cũng không biết, Tuyết tôn chính là hóa thần lại nghe qua.
- Ai, nếu là loại độc này, thì đúng rồi... Bổn tôn đi Long Mộng trạch, cứu ra Vân Liệt không biết sống chết kia, lại gặp yêu tướng đánh lén. Yêu tướng đó cũng như bổn tôn vậy, là hóa thần sơ kỳ, một phen giao thủ, bất quá cùng bổn tôn chia đều thu sắc, nhưng y cuối cùng hóa thân “Thiên trượng huyết lý” phun ra một ngụm máu, trong đó lại cất giấu một tia máu đen. Máu đen kia tùy tiện xuyên thấu linh giáp, vọt vào bên trong cơ thể. Mà bổn tôn lúc đó trúng độc, nếu không phải lập tức trở lại Cự tán quan, nhất định tổn hao nhiều tu vi... Chu tiểu hữu có chỗ không biết, loại độc này là “Yêu Linh chi địa” đặc biệt chi độc, là luyện hư kỳ “Yêu soái”‘ luyện hóa hàn âm mà thành. Tên yêu tướng này có thể đạt được một tia tuyệt âm độc, thật là không tưởng tượng nổi.
Tuyết tôn trong lời nói than vãn, càng có một tia vui mừng, may mắn là mình cũng không phải là Thái cổ thần mạch, nếu không tuyệt âm độc này đã sớm tàn phá trong người, mình căn bản không thể nào áp chế...
Về phần tin tức nhắc tới trong lời nói lại khiến Ninh Phàm hơi trầm tư. Lúc hắn trầm tư, ngón tay vẫn khống chế lửa luyện đan.
Tuyệt âm, thì ra là yêu độc. Tin tức của yêu độc, Loạn Cổ không nhắc tới, hẳn là duyên cớ trí nhớ không trọn vẹn. Mà Yêu Linh chi địa, Loạn Cổ không biết, hẳn là vật của đời sau.
Tuyệt âm, yêu độc... Cừu nhân của lão ma có Bạch ma tông, có Niết Hoàng phản nghịch, còn có yêu vật nữa sao?
- Yêu Linh chi địa là chỗ ra sao?
Ánh mắt của hắn chợt lóe, hỏi.
- À, Chu Tiểu hữu muốn biết, bổn tôn có thể báo cho biết một hai, đây cũng không phải là bí mật. Yêu Linh chi địa là “Thượng cổ yêu giới“ di chỉ, cùng như “Cổ Thiên đình” vậy, tồn tại trong “Đoạn giới”. Đoạn giới, hư không giới lộ đã đứt, không cách nào trực tiếp đi, chỉ có thủ đoạn đặc biệt, đặc định thời gian mới có thể đến. Trong Cổ Thiên đình, có “Thăng tiên trì” khiến cho người hướng tới, làm cho mỗi Cổ Thiên đình tái hiện, đều là lúc cửu giới tu sĩ kích động nhất. Nếu có cơ duyên có thể ở trong Cổ Thiên đình phát hiện ao nước này, có thể một bước thành tiên... Về phần “Yêu Linh chi địa”, nơi đây vừa khéo ngược lại, là đại đa số cửu giới tu sĩ vô luận như thế nào không muốn tiến vào, tiến vào là chết... Bởi vì trong đó, vô số thượng cổ yêu tộc đang ngủ say, lợi hại phi phàm, thỉnh thoảng sẽ có cường yêu tỉnh lại, phá bể giới diện hạ xuống, là thành họa lớn... Dĩ nhiên, người trong yêu giới, có lẽ rất vui lòng hỏi thăm tìm cửa vào Yêu Linh chi địa, biết khi nào, chỗ nào có thể vào Yêu Linh chi địa, cũng chỉ có “Yêu giới thập hoàng”...
Nói tới Yêu giới thập hoàng, Tuyết tôn mí mắt nhíu một cái.
Lúc yêu triều nổi dậy, yêu giới thập hoàng liền đồng loạt đối với Vũ giới siết lệnh, không được phái hư cấp cao thủ đối phó yêu tướng... Vả lại cho dù yêu triều bằng nhau, chư yêu có thể giết, nhưng yêu tướng phải giao cho yêu giới...
Thấy rõ ràng là siết lệnh... Vũ giới so với yêu giới, yếu quá nhiều, nếu không phải có cửu giới ước hẹn tồn tại, yêu giới tùy tiện đạp bằng Vũ giới...
Lần này diệt yêu, kết quả tốt nhất cũng bất quá là bắt giữ yêu tướng, diệt hết tiểu yêu, rốt cuộc yêu tướng không thể giết... Loại cảm giác bực bội này, Tuyết tôn không thích. Mà chuyện này, thuộc về Vũ điện bí mật, không thể báo cho Ninh Phàm biết, để tránh tổn thương uy danh của Vũ điện.
Tuyết tôn yên lặng, Ninh Phàm cũng trầm ngâm, chỉ có đan hỏa trong đỉnh, dược lực vẫn đang sôi trào.
Ninh Phàm cong ngón tay, đan hỏa trong mắt hắn rõ ràng sáng tỏ. Sáu ngày trôi qua, dị tượng nổi lên, đan thành!
Sáu ngày, luyện ra tứ chuyển hạ cấp đan dược! Đối với Ninh Phàm đã là ngũ chuyển không tính là cái gì.
Nhưng chuyện này lại khiến cho Tuyết tôn âm thầm kinh ngạc. Tốc độ luyện đan như vậy, chẳng lẽ thuật luyện đan của Ninh Phàm đã là tứ chuyển điên phong, thậm chí... ngũ chuyển!
- Không thể nào! 20 tuổi tứ chuyển luyện đan sư đã là yêu nghiệt, nếu ngũ chuyển... Trong Vũ giới, ngũ chuyển luyện đan sư chỉ có 27 người, mà có thể trong khoảng cách ngàn năm đột phá ngũ chuyển, duy có một người. Người nọ, chính là một tên lục chuyển luyện đan sư duy nhất của Vũ điện hôm nay, chính là Vũ hoàng gặp đều phải dùng lễ... Nếu người này thật là ngũ chuyển luyện đan sư, không, cho dù chỉ là tứ chuyển điên phong, cuộc đời này, hắn có cơ hội trở thành Vũ giới đệ nhất thất chuyển luyện đan sư!
Giờ khắc này, ý giao hảo của Tuyết tôn đối với Ninh Phàm chôn sâu trong lòng!
Thất chuyển luyện đan sư, cho dù không thành, tư chất của Ninh Phàm, cuộc đời này thấp nhất cũng lục chuyển... Tư chất như vậy, đủ khiến cho lão ta giao hảo rồi!
Không đợi Ninh Phàm phân phó, lão chợt độn thuật, vọt ra ngoài thác nước, hời hợt xóa đi tứ chuyển thiên kiếp.
Mà lúc tứ chuyển đan dược thành hình, nguyên anh ra ngoài diệt yêu cũng đã đành, phàm là tu sĩ ở lại cự tán quan, tất cả chú ý tới dị tượng kia nhìn chăm chú!
- Thiên địa dị tượng, tứ chuyển đan dược! Chu Minh đó lại thật là tứ chuyển luyện đan sư!
Mà Vân Nhược Vi đang lười biếng trong khuê phòng vuốt lư hương, lấy tay khích động hương tro, vừa nghe dị tượng, mặt mày kinh loạn:
- Tứ chuyển, tứ chuyển... Hắn là tứ chuyển luyện đan sư...
Tâm ma sâu hơn, Vân Nhược Vi than thở nhắm mắt, tâm ma này, lau không hết, lau không hết rồi...
Trong Cự tán quan, một chỗ bên trong cự trạch, Vân Cuồng đang điều tức thương thế trước đó bị Ninh Phàm đoạt kiếm, cắn răng nghiến lợi.
Y tuy trước thời hạn rời khỏi, nhưng chuyện Ninh Phàm vì Tuyết tôn giải độc, đã có người báo cho y biết.
- Tứ chuyển luyện đan sư... Ngươi sao có thể là tứ chuyển luyện đan sư?!
Y cười lạnh, nhưng mà cái cười lạnh đó dưới thiên địa dị tượng lộ ra sáu ngày sau trở nên vô cùng buồn cười!
- Hắn lại thật là tứ chuyển! Sao có thể như thế?!
Trong lòng tảng đá vừa vang lên, vốn là Vân Cuồng còn khao khát Ninh Phàm không trị hết Tuyết tôn, rốt cuộc chọc giận Tuyết tôn, mất đi Tùng Hàn Tủy. Còn mình thì đánh đau chó rớt xuống nước, không chỉ có đoạt lại Thừa Ảnh kiếm, nếu có cơ hội, còn có thể làm nhục Ninh Phàm, thậm chí... lấy tánh mạng của hắn!
Nhưng hôm nay, tứ chuyển đan thành, nói rõ Ninh Phàm nói không ngoa, hắn hơn phân nửa có thể trị hết Tuyết tôn.
Một khi người này chữa khỏi cho Tuyết tôn, có hảo cảm cùng che chở của Tuyết tôn, chính là Vân Cuồng cũng thu được một vị Vũ Điện tôn lão hảo cảm, cũng không dám công khai cùng Ninh Phàm đối nghịch.
Vì sao? Bởi vì sợ đắc tội Tuyết tôn!
- Hận này, chỉ có... nhịn xuống!
Y không cam lòng cắn răng, một hớp nghịch huyết, chợt phun ra trong cổ.
...
Sáu ngày đan thành, suy đoán đối với Ninh Phàm luyện đan thuật đương nhiên không ít.
Chẳng qua là suy đoán thì đã sao? Chỉ có thể khiến cho Ninh Phàm càng thần bí. Sau đó Ninh Phàm chỉ cần thuận miệng hồ sưu, luyện đan dược đặc biệt không mất thì giờ, là tiêu trừ tất cả mọi người nghi ngờ.
Thác nước chỗ sâu, Tuyết tôn dùng vào Thất Âm Dương Huyền đan, độc dần dần tan rã, khí tức khôi phục.
Ninh Phàm cũng không rời khỏi, ánh mắt của hắn rơi bên trong thác nước, mắt thấy nơi đây linh khí bức người, trong lòng chợt động.
Tiểu Độc Cô, từng cứng rắn kín đáo đưa cho mình một quyển kiếm chỉ bí thuật. Luyện thể thuật nọ cực kỳ lợi hại, nhưng tu luyện yêu cầu hà khắc, cần lấy ngón tay nuốt Ngũ Hành linh mạch, lại thôn phệ linh mạch, phẩm chất phải nhắm tới việc đề thăng, đệ nhất chỉ kiếm, ít nhất cũng phải thôn phệ linh mạch thuộc quyền tông môn cấp nguyên anh.
Loại linh mạch đó, hạ cấp tu chân quốc không có, nhưng Đại Tấn loại trung cấp tu chân quốc này thì có!
Vả lại cự tán quan, vốn là chỗ linh mạch tối ưu của Đại Tấn, ngay cả Vũ điện phân điện, cũng thành lập nơi này.
Linh mạch kia vừa vặn dùng cho tu luyện kiếm chỉ...
Nhưng nếu tu luyện kiếm chỉ, Cự tán quan ngàn dặm linh mạch tất hủy... Nếu Ninh Phàm làm ra loại chuyện này Tấn tu tất giận...
Nếu có Tuyết tôn che giấu, chuyện này thì dễ làm... Nhưng Tuyết tôn sẽ giúp mình sao ?
Hoặc là, dứt khoát đem nước dơ này tạt vào trên người Tuyết tôn... Lại nói, bởi vì chữa thương luyện đan cho Tuyết tôn mà ngộ hủy Cự tán quan linh mạch...
Ninh Phàm bất động thanh sắc, lần nữa tự nói lên, vì Tuyết tôn luyện chế mấy loại đan dược khôi phục nguyên khí. Chuyện này Tuyết tôn tất nhiên vui vẻ đáp ứng.
Lần này luyện đan, là một loại bồi nguyên tứ chuyển đan dược, nhưng lúc Ninh Phàm luyện chế, tận lực thả chậm bước. Tay trái luyện đan, tay phải lại chỉ một cái nhẹ nhàng điểm trên đất, vận chuyển kiếm chỉ bí quyết.
Một tia linh mạch, dần dần tụ vào đầu ngón tay lúc, hóa thành toàn tâm đau, nhưng mà cái đau này không so với viên Ngọc Hoàng đan thứ ba, hắn có thể chịu được!
Theo địa mạch linh khí vào đầu ngón tay, ngón trỏ của hắn chỉ một cái, dần dần cải tạo...
Một chỉ đó dường như hóa thành một kiếm lấy núi sông lực đúc thân kiếm, mà một tia địa mạch linh khí lại hóa thành kiếm mang thấu vào ngón tay.
Trong lòng Ninh Phàm, tựa như hiện ra hình ảnh xinh đẹp của kiếm tổ nữ nhân, đang lúc nhẹ nhàng hồ điệp tạt qua với quần ma, cong ngón tay bắn ra, kiếm mang lấy mạng...
Không đủ, không đủ!
Ba ngày sau, Ninh Phàm chỉ một cái thu nạp lực, càng mạnh hơn, làm cho cả Thiên Xích bộc địa thế rung rung.
Loại rung rung này bị ngoại giới tu sĩ hiểu thành luyện đan chấn động. Tuyết tôn thì khai mắt ra, âm thầm chấn kinh, chấn kinh Ninh Phàm lại đang thu nạp địa mạch linh lực.
- Người này mượn danh luyện đan, thu nạp địa mạch chi linh... Giỏi tính toán...
Tuyết tôn cười một tiếng xem thường, lão ta xem ra Ninh Phàm hơn phân nửa là lấy bí pháp mạnh mẽ hút địa mạch, đề thăng tu vi. Loại bí pháp này, có thể, nhưng đối với tu vi đề thăng cực kỳ có hạn. Vả lại Ninh Phàm đã là nửa bước kim đan, có thể tăng lên tu vi cực ít, hút không đi bao nhiêu địa mạch linh khí.
Nhưng bảy ngày sau, Tuyết tôn lại chỉ có thể cười khổ.
Địa mạch linh khí của Thiên Xích bộc, đã bị Ninh Phàm hút đi hai phần ba, hơn nữa còn là bộ dáng chưa ngừng.
Người này muốn phá hủy địa mạch! Hắn đang tu luyện công pháp gì, làm sao bá đạo như vậy, ngay cả địa mạch cũng làm hỏng...?
Nhưng Tuyết tôn không ngăn trở, chớ nói lão ta còn thiếu Ninh Phàm một cái ân tình, chính là chiếu cố đến thân phận của Ninh Phàm, lão cũng sẽ cố làm như không biết.
Ngày thứ mười, đan hương truyền ra trong đan đỉnh, mà một đạo tiếng vỡ vụn vang lên ngàn dặm địa vực ở Cự tán quan, lòng đất ngàn dặm, kiếm quang chợt lóe!
Địa mạch bể rồi!
Kiếm chỉ đã thành!
Ninh Phàm vỗ một một cái vào nắp đỉnh, không nhìn trong đỉnh đan dược, lại nhìn một ngón tay phải!
Kiếm chỉ, đệ nhất chỉ! Nhất chỉ “Toái nhạc”!
Lực lượng của địa mạch bể ngàn dặm trước đó chính là lực của một ngón tay!
- Luyện thể thuật thật là khủng khiếp! Một ngón tay này đè xuống, cơ hồ muốn hao hết khí lực của ta, nhưng mà lực của một ngón tay này... đủ để ngón tay diệt nguyên anh trung kỳ!
Hắn trong lòng tự nói, sắc mặt không lộ một phần.
Vào một khắc hắn đứng dậy, Tuyết tôn cũng đứng dậy, độn quang chợt lóe, xuất ngoại diệt đi thiên kiếp, lúc trở lại, cố làm cau mày.
- Ai, địa mạch này lại phá hủy!
- Tiền bối thứ tội, lúc vãn bối luyện đan, pháp lực chưa đủ, liền định thu lấy một ít địa mạch linh khí, nào ngờ một cái sơ sẩy, lại phá hủy địa mạch. Không biết tiền bối có thể nhìn trên ân tình, giúp vãn bối giải quyết chuyện phiền toái này hay không...?
- Thôi, bổn tôn cam kết vì ngươi xuất thủ một lần, giải quyết phiền toái đương nhiên có thể. Nhưng chuyện này trở về gốc gác, là tiểu hữu vì luyện đan cho bổn tôn mà đưa đến, lại không thể trách trên đầu tiểu hữu. Chuyện này là cái sai của bổn tôn, ân tình này gác lại lần sau sử dụng...
Ninh Phàm định bằng một lần ân huệ, phủi sạch phiền toái.
Nhưng xem ra, cho dù không có ân tình này, Tuyết tôn cũng vô cùng tình nguyện mang một lần hắc oa.
Hai lần tứ chuyển đan dược, hủy đi địa mạch, mặc dù khiến cho người khó mà tiếp nhận, nhưng dường như cũng có thể hiểu được. Mà chuyện này dắt đến Tuyết tôn, chính là Tấn quân cũng không dám truy cứu...
Vũ Điện phân điện có thể phải dọn nhà, trái lại chính là bởi vì yêu triều. Cự tán quan này hơn phân nửa cũng phải cần bỏ hoang...
Khiến Ninh Phàm hơi cảm thấy kinh ngạc, là Tuyết tôn chủ động lấy lòng.
Vốn dĩ hắn xem ra, chuyện này cho dù Tuyết tôn đồng ý mở một mắt nhắm một mắt, hơn phân nửa cũng sẽ bất mãn.
Nhưng ngoài ý liệu của hắn, Tuyết tôn tựa hồ rất giống giao hảo mình.
- Vì sao lão ta ân cần như vậy...? Là bởi vì tư chất luyện đan của ta sao?
Ninh Phàm không hiểu, nhưng cũng không hỏi.
Tóm lại, Tuyết tôn không có địch ý, có lòng tốt cũng không phải là ngụy trang, điều này vậy là đủ rồi.
Kiếm chỉ đã thành, lá bài tẩy nhiều hơn một loại, đủ để coi là chuyện vui.
Tiếp theo, chính là... quyết chiến! Bình yêu triều, tích chiến công, rồi sau đó rời khỏi đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...