Thất Mai thành, một đêm cuối cùng trước khi ly khai.
Ninh Phàm cùng Chỉ Hạc ngồi ở dưới giàn bồ đào, nằm ở trên ghế mây, sóng vai nhìn ánh trăng.
Ngày mai, Ninh Phàm sẽ rời khỏi đây, nhưng hắn không chuẩn bị mang theo Chỉ Hạc.
- Tại sao không mang muội đi? Bởi vì muội quá nhược tiểu, không xứng với huynh sao?
Chỉ Hạc nhẹ nhàng tựa đầu, dựa vào bả vai Ninh Phàm.
- Không phải... Là bởi vì ta quá nhược tiểu, sợ không đủ để bảo vệ nàng...
Ninh Phàm tự trách nói.
- Phàm ca ca, huynh không nhỏ bé không yếu ớt, huynh so với những người mà Chỉ Hạc đã gặp đều lợi hại hơn...
Tiểu Chỉ Hạc dùng bàn tay nhỏ bé trơn nhẵn, nhẹ nhàng đè miệng Ninh Phàm lại, an ủi.
Hai người không nói nữa, lần nữa tựa đầu vào nhau, nhìn ánh trăng đang mông lung chiếu xuống.
Chỉ Hạc không thích hợp tu đạo, cho dù nàng có Thiên sinh mị cốt thượng thừa nhất, có tốc độ tu luyện khiến cho người ta hâm mộ không hết. Nhưng trong Tu Chân Giới, không phải là có thiên tư là sẽ có thể sống được... Rất nhiều ma kiêu, tư chất có lẽ không tốt, nhưng bằng tâm tính ngoan lệ giảo hoạt, mới có thể từng bước leo lên. Chỉ Hạc với sự ngây thơ trong trắng ấy, cho dù đối mặt với tu si4 tu vi thấp kém hơn nàng xa, cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng không thích hợp tu đạo, mặc dù có một ngày nàng tu vi đại tiến, đột phá thành tiên, vẫn không thích hợp.
Ninh Phàm cũng có thể mang theo Chỉ Hạc, ở trong biển máu trui luyện ra cá tính lạnh nhạt, nhưng hắn không muốn...
Ninh Cô không muốn giết người, hắn để cho Ninh Cô cuộc sống bình an.
Chỉ Hạc không muốn giết người, hắn cũng hứa sẽ cho Chỉ Hạc một con đường tu đạo bình an hỉ lạc.
Chỉ Hạc không sai, sai chỉ là thời đại... Cái thời thượng cổ xa nhất, có thật nhiều luyện khí sĩ, khi đó, theo lời đồn đãi, Tiên giới hoàn cảnh thanh bình an ninh, căn bản không có sát phạt tranh đấu... Chỉ Hạc, ứng ra nên sống ở thời đại đó, trải qua một đoạn tiên lữ tình duyên, lưu lại một khúc giai thoại khoáng thế...
Việt Quốc bất quá là hạ cấp tu chân quốc, ngay cả chân chính Nguyên Anh cao thủ cũng không một người... Ninh Phàm không phải, Cảnh Chước cũng chỉ có thể coi là một nửa.
Nhưng ở trung cấp tu chân quốc lợi hại hơn, nơi đó Nguyên Anh lão quái cũng giống như Kim Đan lão quái ở Việt Quốc vậy, mạc dù không nhiều, nhưng cũng không ít.
Thậm chí, trong thượng cấp tu chân quốc còn có Hóa Thần lão quái... Về phần mục đích của Ninh Phàm trong chuyến đi này, chính là Vô Tận hải. Nó chính là nơi mà cho dù thượng cấp tu chân quốc tu sĩ tiến vào bên trong cũng phải vô cùng thận trọng.
Vô Tận hải, người ta gọi là mộ phần của tu sĩ! Tu sĩ mộ phần! Ở nơi đó giết người, không có người hỏi tới, Vũ điện đều không cách nào nhúng tay ào... Nơi đó, chẳng phân biệt được chánh đạo hay là ma tông, chỉ phân biệt mạnh yếu. Nơi đó, có sinh tồn phép tắc của chính mình... Ninh Phàm nếu một mình độc hành tới đó, gặp phải nguy hiểm, cũng có thể chạy thoát thân, nhưng mang theo Chỉ Hạc, vạn nhất Chỉ Hạc xảy ra chuyện gì, Ninh Phàm tất sẽ hối hận suốt cuộc đời này.
Chỉ Hạc, là một nữ nhân đi vào trong tâm của hắn, một cái bánh bao ấy, một cái khóa ngọc ấy, đã cứu tánh mạng Ninh Phàm, mang cho hắn một thứ sinh mệnh rất khác biệt.
Dưới ánh trăng, Ninh Phàm hơi nhắm mắt, trong mũi quấn quít mùi thơm của Chỉ Hạc...
Hợp Hoan tông, từng cảnh gặp nhau ở nơi đó, như hiện về trước mắt hắn.
Chỉ Hạc là một cô gái bình thường, nàng mong muốn sự bình thường, không thích tranh đấu, tâm tư tinh khiết. Nàng không có một ưu thế hay kỹ năng gì, nhưng trong tất cả nữ nhân, nàng chính là người hiểu rõ Ninh Phàm nhất.
Nàng biết Ninh Phàm ôn nhu, biết Ninh Phàm bất đắc dĩ, biết Ninh Phàm cũng giống như nàng vậy, thật ra thì đều không thích tranh đấu...
Từ trong xương của Ninh Phàm, có Chỉ Hạc an bình bình đạm, nhưng số mạng lại khiến cho hắn gặp lão ma, cũng bất đắc dĩ phải bước đi lên một con đường tu ma không có cách nào quay đầu.
Chỉ Hạc tính cách, chiếm lấy một nửa, lão ma tính cách, chiếm một nửa còn lại... Gộp lại, đó chính là Ninh Phàm hôm nay!
- Cái này... Phàm ca ca...
Chỉ Hạc mở mắt to, có lời muốn nói.
- Hả?
- Lúc huynh từ Vô Tận hải trở về, mang cho muội một cây Linh lan được chứ?
Chỉ Hạc năn nỉ nói.
- Linh lan? Loại lan thảo này, Việt Quốc không phải là có nhiều sao?
Ninh Phàm kinh ngạc nói.
- Không giống nhau... Lan thảo của Vô Tận hải, nghe nói lúc có gió nổi lên, có thể phát ra thanh âm như Phong Linh vậy, rất êm tai... Nghe được cái thanh âm đó, muội sẽ biết, huynh đã trở lại...
Chỉ Hạc nói ra lời đó xong, rồi cứ như vậy ngủ ở trong lòng Ninh Phàm.
Mà Ninh Phàm, thì yên lặng ghi nhớ nguyện vọng của nha đầu ngốc sỏa hề hề này.
Linh lan, bất quá là một loại phàm trần hoa cỏ cực kỳ bình thường trong Vô Tận hải... Nguyện vọng của Chỉ Hạc rất đơn giản, đơn giản khiến cho người thương xót.
Chỉ Hạc không thể đi Vô Tận hải, bởi vì Vô Tận hải có vô tận hung hiểm, đó chính là lai lịch của hai chữ “vô tận”.
Về phần Ninh thành, chính là nhà của Ninh Phàm, trong nhà, cần phải có người trông đợi mình trở về.
Lần đi Vô Tận hải này, có thể là mười năm, cũng có thể mấy chục năm, thậm chí trăm năm.
Đợi như thế này, có lẽ là đau khổ, nhưng mà đó cũng chính là sinh hoạt của tu sĩ. Cho dù là đạo lữ, khi phu quân bế quan, vợ cũng có thể cả mấy chục năm không thấy mặt phu quân.
Tu sĩ, có sự bất đắc dĩ của tu sĩ, cho dù là chân tiên, cũng khó mà tiêu dao.
- Một cây linh lan sao... Ta nhớ kỹ rồi.
...
Bên ngoài Thất Mai thành, một chiếc lâu thuyền kim bích huy hoàng sắp khởi hành.
Dưới Lâu thuyền, Cảnh Chước lão tổ cùng Ninh Phàm, mỗi người đều cùng thân bằng và Việt quốc tu sĩ tiễn biệt nhất nhất nói lời từ biệt.
Người tới phần lớn là Hỏa Vân, Quỷ tước hai tông tu sĩ, những tông môn khác cũng có người tới xem, nhưng hiển nhiên không nhiệt tình như hai tông tu sĩ.
Nam Cung, Tư Đồ, Úy Trì, Thất Mai bốn tộc, Ninh thành tứ vệ.
Quỷ Tước tử, Tiết Thanh, Nam Uy, thậm chí Yến Truy Vân đã từng cùng Ninh Phàm có ma sát, Bạch Phi Đằng, Yến Bại có khá nhiều hiềm khích với Ninh Phàm.
Cùng những người này chỉ nói lời từ biệt, cùng mấy câu dặn dò cùng hàn huyên là đủ.
Nhưng khi nói lời từ biệt cùng Lam Mi cùng chúng nữ, thì khá khiến cho Ninh Phàm có chút không nỡ.
- Ninh Phàm, số tiên ngọc này ngươi cầm... Là ta từ cha của ta lấy tới đó...
Lam Mi u oán đem một cái túi trữ vật đầy căng nhét vào trong ngực Ninh Phàm.
Mà Ninh Phàm thần niệm đảo qua, nhất thời sắc mặt kinh ngạc... Ba trăm ngàn tiên ngọc... Cái này chỉ sợ là tất cả vốn liếng của Quỷ Tước tử rồi, sợ rằng trong Quỷ Tước tông, Lam Mi nhất định là đào sâu ba thước, mới lấy được những thứ tiên ngọc này.
- Vô Tận hải Di Thế tháp, tiến vào tu luyện, dùng một ngày tốn thiên kim mà hình dung cũng không quá đáng... Đi ra khỏi nhà... Không được không có tiền để dành tiêu...
Lam Mi dặn dò... Đối với Ninh Phàm không mang nàng đồng hành, nàng rất u oán, nhưng vẫn là cực kỳ lo lắng cho an nguy của hắn.
Dĩ nhiên, nàng cũng hơi lo lắng cho cái thói trăng hoa của Ninh Phàm, không biết có trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài hay không...
Lam Mi cùng Ninh Phàm có hôn sự, chuyện này đối với rất nhiều Việt quốc tu sĩ mà nói, đều không coi là bí mật.
Tiễn biệt lễ nghĩa, một cái chính là ba trăm ngàn tiên ngọc... Cho dù là Cảnh Chước cùng các nhân vật hàng lão tổ, cũng cực kỳ hâm mộ Ninh Phàm có số đào hoa. Việt Quốc sợ rằng khó đi tìm ra hiền thê thứ hai như vậy, phất tay một cái là cho phu quân ba trăm ngàn tiên ngọc để chi xài...
Bạch Lộ cũng tới, chẳng qua là không tiến lên đáp lời cùng Ninh Phàm nửa câu, chỉ đứng xa xa đưa mắt nhìn hắn rời khỏi.
Mà khi Ninh Phàm từ trong đám người nhìn thấy thân ảnh không đáng kể gì đó, đối với nàng cười một tiếng, lập tức Bạch Lộ đôi mi thanh tú run lên, xoay người lại, rồi không nhìn rõ biểu tình nữa.
- Trên đường... Cẩn thận...
Nàng rốt cuộc truyền âm một câu như vậy.
- Ngươi cũng vậy, hảo hảo tu luyện, chờ ta trở lại, nói không chừng ngươi có thể có cơ hội giết chết ta.
Ninh Phàm trêu chọc trả lời.
- Hừ! Ngươi cho là ta không làm được sao! Ngươi cứ chờ đó, chờ ngày ngươi trở lại, ta tu vi nhất định tiến nhiều, khiến cho ngươi thất kinh!
Bạch Lộ bất mãn nói.
- Ừ, ta chờ.
Sau một phen đưa tiễn, Ninh Phàm cùng Cảnh Chước nhận được không ít hậu lễ của các lão quái, rồi ngồi lâu thuyền đi về phía bắc.
Trên Lâu thuyền, thậm chí có Đoạt xá phái lão tổ đưa cho Ninh Phàm hai mươi tên nữ tỳ xinh đẹp... Thật ra thì, nguyên bản xem họ là đỉnh lô đưa tặng cho Ninh Phàm, bất quá có cái gọi là thỏ không ăn cỏ bên ổ, Ninh Phàm còn thiếu gì đỉnh lô, cũng không gieo họa lên đám Việt Quốc nữ tu này. Huống chi những nữ tu này dung mạo không tệ, nhưng tu vi chẳng qua là ích mạch tầng bốn tầng năm, nếu có sắc bổ đi chăng nữa cũng không có nhiều tác dụng...
Còn để cho họ làm tỳ nữ... Bộ không thấy, sắc mặt Lam Mi cùng chúng nữ có chút không vui sao?
Hơn nữa trong hai mươi nữ tỳ này, Ninh Phàm nhìn một cái liền nhận ra một người quen, nhưng không vạch trần ra.
Những tỳ nữ này, ở trên lâu thuyền chỉ phụ trách bưng trà rót nước, Ninh Phàm không đề ra cái lệnh ngủ cùng giường, khiến cho nhưng tỳ nữ này âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trừ điều này, Ninh Phàm không biết lấy thủ đoạn gì, biến gọi ra Băng Linh, Nguyệt Linh cùng các nữ khác tổng cộng mười bảy vị nữ tu.
Trong những nữ tu này, trừ hai Kim đan nữ tu, những cô gái khác, thậm chí có người tự nguyện đề xuất hầu hạ chăn gối cho Ninh Phàm... Về phần hắn có đáp ứng hay không đáp ứng, nhóm tỳ nữ không thể biết rồi.
Lâu thuyền phi hành mấy ngày, đã cách xa Ninh thành, cũng lái về phía tỏa giới ở phía bắc Việt Quốc. Giờ phút này, Ninh Phàm mới chợt triệu tập chúng tỳ nữ, đối với một nữ tu trong đó ý vị thâm trường nói:
- Tố Thu tiên tử ngày đó không từ mà biệt, Ninh mỗ còn tưởng rằng cuộc đời này vô duyên tái ngộ tiên tử, nhưng chưa từng nghĩ, đường đường là Tố Thu tiên tử, lại thông qua Đoạt xá lão tổ giới thiệu, tới phía trên lâu thuyền của ta làm nô tỳ...
Người quen mà Ninh Phàm nhìn một cái là nhận ra đó chính là Tố Thu tiên tử. Không ngờ nàng lại lẻn lên trên lâu thuyền.
Bị đoán được thân phận, Tố Thu lập tức giải đi Dung Chi thuật, cười nhẹ một tiếng:
- Khiến cho Ninh tôn chê cười rồi, thiếp hôm nay vô tông vô phái, cũng muốn đi dựa vào tông môn của người quen ở Vô Tận hải... Nhưng tất cả tiên ngọc của ta đều để lại cho Thái Hư phái, hôm nay trên người ta không có đồng nào, lực một người cũng khó mà đến Vô Tận hải, cho nên mới tới dựa vào Ninh tôn... Sao hả, đường đường là Ninh tôn, không nguyện để cho thiếp thân đồng hành sao?
- Cũng không phải, chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh mà thôi... Tố Thu tiên tử lên tặc thuyền của ta, muốn đi xuống, không có dễ dàng đâu nghe.
Ninh Phàm cười nói.
- Tặc thuyền...
Nghe Ninh Phàm cười nhạo, cho dù Tố Thu vẻ mặt đầy sự nghiêm nghị, cũng không khỏi bị chọc cười. Trên đời này không ngờ lại có người tự xưng làm tặc sao.
Nhưng xem ra Ninh Phàm nói lời tỷ dụ này, rất có kỳ nghĩa, lại khiến cho Tố Thu nhớ lại hôm đó tiến hành giải độc một cách hưỡng diễm, trong lòng khẽ run lên, lập tức quay đầu đi chỗ khác.
- Ta đã không phải là Thái Hư phái lão tổ, không còn là Tố Thu tiên tử, kể từ hôm nay, kêu ta Ân đạo hữu là được...
Dương như bị dẫn động tâm sự, Tố Thu hơi than thở, chẳng qua là lời than thở này lập tức bị Ninh Phàm dùng một câu trêu chọc quét sạch phiền muộn.
- Kêu cô là Tố Thu được không?
- Không được!
- Được rồi, cô thắng... Ân đạo hữu, cô nếu tới trên lâu thuyền của ta, để cho ta mang cô đi Vô Tận hải, như vậy chúng ta liền tính toán cho kỹ chi phí ăn ở một lần đoạn đường này...
Ninh Phàm cố làm ra vẻ đứng đắn.
- A? Ngồi thuyền của ngươi, còn phải thu tiền...
Tố Thu có chút thất thố, nàng đại nghĩa lẫm nhiên đem tiên ngọc để lại cho tông môn, nào có tiền để đưa cho Ninh Phàm.
- Nghe Tố Thu tiên tử, tiếng tiêu rất tuyệt, hợp với huyền công, thậm chí đủ để rửa sạch tâm ma của tu sĩ... Nếu như tiên tử có lòng, thỉnh thoảng ở trên lâu thuyền này thổi cho Ninh mỗ một khúc, cứ coi như là tiền mướn thuyền như thế coi như xong...
- Ngươi muốn nghe ta thổi tiêu sao... Cái này tự nhiên là có thể, nếu có thể lấy tiếng tiêu trả tiền đi thuyền, thì tốt không còn gì bằng.
Tố Thu khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng thật đúng là sợ Ninh Phàm thu tiền của nàng.
Bên trong Việt quốc, hôm nay nàng cũng coi như là không có người thân quen. Mà khi nàng còn nhỏ, đã từng theo sư tôn tiến vào Vô Tận hải, cũng ở trong Vô Tận hải làm quen qua một nữ tu bằng hhữu... Người nọ tư chất phi phàm, không kém Tố Thu, nghe nói hôm nay đã đứng đầu một tông...
Thái Hư phái bạc tình, khiến cho nàng không muốn ở lại Việt Quốc nữa, chi bằng đi tới Vô Tận hải vậy.
So sánh ra, Ninh Phàm tuy là ma tu, thủ đoạn tàn nhẫn làm cho Tố Thu không thích, nhưng so với hai vị sư huynh của Thái Hư phái còn có nhân tình vị hơn nhiều. Lần đi Vô Tận hải này, thái cổ Truyền tống trận của Đại Tấn, Độn Thiên chu của Doanh quốc... cái nào cũng phải hao phí cực kỳ nhiều tiên ngọc. Khoản tiền này, có Ninh Phàm chống được, nàng tất nhiên âm thầm cảm kích, chuyện tấu tiêu liền chẳng đáng kể gì...
Tố Thu thật sự không biết rằng, Ninh Phàm sở dĩ nói thu tiền, bất quá là muốn cho cô gái này hơi an tâm mà thôi.
Án theo cá tính của cô gái này, là quá mức cố chấp, nhất định không muốn không công bị người ta ban cho ân huệ, nếu không trước kia nàng cũng không cố ý đóng vai tỳ nữ, giấu mình ở trên Thất Mai lâu thuyền rồi.
Tấu tiêu để thế tiền mướn thuyền, như vậy cô gái này bởi vì không nợ ân huệ của Ninh Phàm, sẽ cảm thấy an tâm hẳn đi.
Có cô gái này đồng hành, Ninh Phàm tất phải tốn thêm hơn mười vạn tiên ngọc làm phí dụng, nhưng so với ân huệ mà cô gái này tạo ra đối với Ninh thành, chỉ là thứ tiên ngọc nhỏ nhặt này, quả thật không đáng kể gì.
Cô gái này vì Ninh thành, tựa hồ còn bị vỡ nát Thủy hoàn pháp bảo của mình. Hôm nay cô gái này có ở trên thuyền, Ninh Phàm ngược lại nguyện ý thế nữ nhân này luyện chế trả lại cho nàng một cái hoàn bảo, để báo đáp lại ân huệ của nàng.
- Cô gái này thiện sử dụng hoàn bảo... Trong Loạn Cổ ký ức, có một loại tiên bảo hoàn bảo vô cùng lợi hại, được đặt tên là ’Càn Khôn Quyển’... Pháp bảo này ta luyện chế không ra, nhưng nếu chỉ là bắt chước một hai phần, xem ra có thể luyện chế ra pháp bảo so với Thủy hoàn còn cao cấp hơn, trả lại cho cô gái này...
Trong lòng Ninh Phàm tự nhủ như thế.
Và như thế, trên Thất Mai lâu thuyền, trừ Ninh Phàm cùng Cảnh Chước hai cao thủ, lần nữa xuất hiện thêm Tố Thu gia nhập vào lữ đồ.
Về phần nguyên nhân mà Tố Thu gia nhập, Ninh Phàm báo cho Cảnh Chước biết, nhưng Cảnh Chước không hề tin tưởng chút nào.
Y nhìn Ninh Phàm với ánh mắt mang vẻ khâm phục. Khâm phục ở đây chính là Ninh Phàm ngay cả trái tim của Tố Thu cũng trộm đi được, thật là nhân tài a. Nếu không, Tố Thu vì sao không lên thuyền của người khác, vừa khéo lại lên tặc thuyền của Ninh Phàm?
Đây là một sự hiểu lầm cực lớn, Cảnh Chước giữ ở trong lòng không nói, Ninh Phàm cũng căn bản không giải thích.
Trên đường đi tới Bắc Việt tỏa giới, cho dù gió êm sóng lặng, trừ thỉnh thoảng có tu sĩ lên thuyền, tiễn biệt mọi người, mọi người đều trải qqua sinh hoạt của chính mình.
Cảnh Chước cùng Vân Hoa phu nhân thật giống như thần tiên quyến lữ, đánh cờ trồng hoa, vô cùng tự tại tự nhiên.
Còn Ninh Phàm cùng Tố Thu, cũng tự mình tu luyện, nhưng mỗi một ngày, đều vào thời điểm nắng chiều xuống, Ninh Phàm cũng đứng ở mũi thuyền, tắm làn gió mát, ở phía sau lưng hắn, Tố Thu uyển chuyển tấu tiêu, thanh âm thật giống như có thể làm tiêu tan đi tâm ma của Ninh Phàm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...