Tử Âm lão ma đứng ở đỉnh lâu thuyền, nhìn xuống phía dưới Ninh thành, cười lạnh.
Lão xem ra với thế công của ba ngàn âm châu Ninh thành hôm nay tất phá!
Tức Mặc ra lệnh một tiếng, ba chiếc lâu thuyền ở bầu trời ba mặt Ninh thành, đồng loạt ngừng phù không.
Mà phía trên, gần ba ngàn tên Cực Âm môn đệ tử, mỗi người há mồm, từ trong đan điền khạc ra từng viên âm châu sát khí âm trầm. Cực Âm môn dầu gì là nhất lưu Ma Tông, đệ tử trong môn vừa kiên quyết động thủ, từng người lập tức thu vẻ mặt, trở nên ánh mắt ngoan lệ.
Dưới Tức Mặc bày mưu đặt kế, ba ngàn âm châu cơ hồ cùng thời khắc đó đồng thời được sử dụng, mang tiếng băng duệ, cùng trận quang đụng một nơi.
Tử đấu này trong quốc điển của Việt quốc đời sau được gọi là Ma Việt trận chiến, vừa mới khai sân liền lập tức ác liệt.
Từng âm châu đơn lẻ uy hiếp không được Dung linh cao thủ, nhưng ba ngàn quả âm châu đồng thời công kích ba mặt, cho dù là Anh cấp đại trận trận quang, cũng bắt đầu bị âm sát khí phục dùng mòn. Cũng may mọi chỗ bên trong tâm trận, lập tức có tiên ngọc bổ sung trận lực, khiến cho sau khi một vòng công kích, đại trận trừ ánh sáng yếu bớt một tia, cũng không có bất kỳ khuyết tổn.
May là như vậy, Tức Mặc lão quái cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy xem ra âm châu của ba ngàn đệ tử quả thật có hy vọng phá vỡ đại trận. Trước đó lão khá có chút khẩn trương.
Ba ngàn đệ tử, ba ngàn âm châu, chống đỡ năm vòng công kích không thành vấn đề... Tức Mặc lão ta cũng muốn nhìn xem thử, năm vòng công kích cuối cùng có thể bắt lại Ninh thành hay không!
- Tiếp tục công thành!
Lão ta ra lệnh một tiếng, ba ngàn quả âm châu lần nữa kéo âm quang thật dài, đụng ầm vào trên trận quang, phát ra từng tiếng vang lớn giao thoa.
Uy thế kia phảng phất pháp bảo công thành, cũng không phải là âm châu tinh tế mà là pháo binh của pháp bảo!
Vòng công kích thứ hai, cấm không trận quang bị hoàn toàn đánh nát, mà phòng ngự trận quang cũng bắt đầu xuất hiện chút vết rách.
Một màn công kích, rơi vào trong mắt Ninh Phàm, thần tình vẫn không nhúc nhích.
Hắn đợi, đợi sau khi địch nhân kiệt lực toàn lực một kích, khi đó hắn sẽ khai ích phản chấn trận quang.
Trên mi tâm, một điểm tinh quang lập lóe. Ngôi sao nọ như Thiên Nhất tử đoán, chính là một lợi ích lớn lúc Ninh Phàm đột phá Ngân cốt chi cảnh, kích thích thần tính, đạt được.
Thần Ma tinh, mỗi một ngôi sao cũng ẩn chứa có một loại thiên phú thần thông, vả lại theo ngôi sao tăng nhiều, thần thông trở nên nhiều, mà từng loại thần thông cũng uy lực tăng cường.
Thần Ma của Ngân cốt chi cảnh, nhiều nhất tu luyện ra một ngôi sao.
Thần Ma của Kim thân cảnh, nhiều nhất tu luyện thêm hai ngôi sao.
Lúc thượng cổ, còn có Thần Ma bên trong ngôi sao, tế luyện thần bảo, ma bảo, là hiệu quả mấy chục lần do đan điền tế luyện. Đương nhiên có thể bỏ vào tế luyện bên trong ngôi sao phải là Thái Cổ thần binh!
Nếu có người có thể nhìn thấu ánh sáng của ngôi sao, liền sẽ phát hiện, bên trong ngôi sao đầu mày của Ninh Phàm, một thanh tinh quang kiếm ảnh, đang ngâm mộc bên trong vô số lôi điện. Hắn thu vào Thái Cổ thần binh ngôi sao thứ nhất vì Trảm Ly kiếm, mà thiên phú thần thông kích phát ngôi sao thứ nhất của hắn được đặt tên là Ngự lôi!
Thần Ma đệ nhất tinh thần thông tốt như ích mạch của tu sĩ vậy, phần lớn là xác định Thần Ma chúc tính, mà Ninh Phàm kích phát Thần Ma chúc tính là lôi đình! Ngự lôi tinh, lúc thượng cổ cũng chỉ có số rất ít thần tiên được trời ưu đãi mới có thể kích thích, Cổ thiên đình lôi bộ, lại hiểu rõ lôi thần, uy chấn thiên địa. Mà ma... thì nhất định không cách nào khai ích ngự lôi tinh, bởi vì lôi là thiên phạt, chính là thần chiếu cố, nếu không có thần tính, tất không có lôi đình.
Ngưng tụ ngự lôi tinh, điều này làm cho Ninh Phàm càng tin chắc, Âm Dương ma mạch của mình chính là ma mạch kỳ dị song tu thần, ma.
Loại ma mạch này uy lực mà nói, có lẽ không bằng Thái Dương thần mạch bá đạo, không bằng Chú Hoang ma mạch quỷ dị, không bằng Bất Tử ma mạch khó giết, nhưng so với các loại ma mạch, đạo pháp cao thấp mà nói, lại rõ ràng càng huyền diệu... Ninh Phàm mơ hồ cảm thấy, trong thiên địa có thể có ma mạch đồng tu thần, ma, chỉ có một loại Âm Dương ma mạch...
Loạn Cổ đại đế, Thần Ma song tu, danh tiếng ở thượng cổ có lẽ không hiện, nhưng Âm Dương ma mạch lại ngầm chứa thiên địa đại đạo.
Về phần Âm Dương tỏa song tu, sắc bổ... Lại có thể bị Ninh Phàm hiểu thành, Loạn Cổ đại đế trước tiên khai ích thần tính, lợi dụng chức năng sắc bổ của Âm Dương tỏa, lãnh hội dục vọng, trui luyện ma tâm... Về phần Âm Dương tỏa, vì sao chỉ khắc chế đối với nữ nhân như vậy, lại không chút tổn thương với đàn ông, có lẽ, Loạn Cổ đại đế có một ít nổi khổ cùng nguyên nhân.
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, lấy ngự lôi tinh của hắn, cộng thêm ngân cốt cảnh giới luyện thể thuật đủ để cùng phổ thông Nguyên anh tu sĩ đối chiến bất bại, nhưng muốn thủ thắng, sợ là không dễ... Độn tốc theo không kịp, pháp lực chênh lệch quá lớn, có thể không bại, cuối cùng cũng lấy lực phá địch.
Nếu Thiên Nhất tử không cổ quái, Ninh Phàm có thể mới vừa rồi lúc ôm lấy Tố Thu, trực tiếp một quyền đánh giết lão, cũng thừa dịp lệnh Ninh thành tứ vệ điều động, khiến cho Quỷ tước, Hỏa Vân cao thủ, từ chỗ tối gấp rút tiếp viện.
Nhưng cho dù là có cự lực để lực địch Nguyên anh tu sĩ, lại không bị thương nặng Thiên Nhất tử. Vả lại Thiên Nhất tử tam thi đồng, hắc quan, ngược lại khiến Ninh Phàm cảm thấy nguy hiểm.
Các loại chỗ cổ quái, khiến cho trong đầu của Ninh Phàm dâng lên một suy đoán, nhưng mà sự suy đoán đó cần phải đi nghiệm chứng một hai, nếu không sợ rằng sẽ là biến số của trận chiến này.
Ánh mắt rơi vào trên đại trận, trong lòng Ninh Phàm hơi có do dự. Ninh thành đại trận, danh liệt Anh cấp, cộng 972 chỗ tâm trận, mỗi một nơi, lại chỉ bổ túc một trăm tiên ngọc. Tâm trận này đặt vào nhiều hơn tiên ngọc, đề thăng mạnh hơn lực phòng ngự, nhưng không cần thiết... Bởi vì Ninh Phàm cho tới bây giờ không quyết định dựa vào chính là một Anh cấp đại trận chống lại Cực Âm môn cùng Thiên Đạo tông, phản chấn trận đó là kích thứ nhất cho Cực Âm môn. Vốn dĩ kế hoạch là sau khi phản chấn, liền điều động tất cả cao thủ, đúng là tử đấu... Nhưng hiện tại, hết thảy kế hoạch đều cần thay đổi.
- Thiếu chủ, ngài xem có phải nên phản kích hay không...? Nếu đại trận bị phá...
Trong ánh mắt già nua của Nam Dương tử rất có vẻ buồn rầu.
- Đợi đã! Thời cơ chưa tới, vả lại ta có một số việc, phải xác nhận một chút...
Ánh mắt của Ninh Phàm đông lại một cái.
Vòng thứ ba, vòng thứ tư... Thẳng đến vòng thứ chín công kích, Ninh Phàm vẫn bất động thanh sắc. Giờ phút này bên trong tâm trận, tiên ngọc cơ hồ hao hết, mà bên ngoài tường thành trận quang đã hư ảo, vết rách giăng đầy, bộ dáng tùy thời cũng phá vỡ.
Giờ khắc này, Ninh Phàm hạ lệnh.
- Nam Cung, chuẩn bị khai trận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...