Edit: Ryal
Dù không nói ra, nhưng ai cũng biết Khương Ngạn Hi đang cực kì phấn khích.
Sau khi quá trình quay kết thúc, họ mang theo bé thỏ cụp tai đã chuộc thân từ nông trại tới bệnh viện thú y cách đó không xa, khám sức khỏe những mục cơ bản và tắm rửa sạch sẽ, chích vắc xin phòng bệnh, viết hóa đơn chứng minh bé miễn dịch để có thể được quyền đi sang quốc gia khác.
Họ cũng đổi chuyến bay thành chuyến cho phép được mang thú cưng loại nhỏ vào khoang hành khách, đưa bé thỏ về nước.
Khương Ngạn Hi cứ ôm bé mãi không rời tay, nhẹ nhàng xoa vuốt bộ lông mềm mại bóng loáng như động viên bé.
Nhóc thỏ cụp tai hơi lo vì không quen chỗ lạ, cứ rúc vào ngực cậu, trông tội nghiệp mà dễ thương vô cùng.
Khương Ngạn Hi cắn môi dưới, nhẹ giọng cảm thán: "Đáng yêu quá à".
Tô Hoài bị cướp hết sự chú ý, bị lờ lớ lơ nhưng chẳng mấy để tâm.
Anh chống cằm nhìn cậu không chớp mắt, nét biếng nhác vương nơi khóe miệng cong cong: "Ừm, đúng là rất đáng yêu".
Khương Ngạn Hi chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn anh với đôi mắt sáng rực: "Đàn anh ơi, anh đã nghĩ ra tên cho nó chưa?".
Hình như tối qua Tô Hoài ngủ không ngon giấc, lúc lên máy bay lại hơi gật gù.
Anh nửa khép mắt, nhường nhiệm vụ này lại cho cậu: "Em nghĩ đi".
Khương Ngạn Hi không từ chối, vừa vuốt thỏ vừa nghiêm túc suy tư một chốc, hỏi như thăm dò: "Tên Xuân Mã nhé anh?".
Đến lúc kiểm tra sức khỏe họ mới biết bé thỏ mềm mềm dễ thương này là một nhóc con trai.
Tô Hoài cúi xuống nhìn bé, như sợ bé không nghe thấy mà dùng một ngón tay thon dài lật cái tai mềm oặt lên, nhắc lại: "Tên nhóc là Xuân Mã, nhớ chưa?".
Xuân Mã vẫn ngơ ngác chẳng phản ứng gì.
Tô Hoài cười nhẹ một tiếng sâu xa: "Hình như bé thỏ trắng của anh vẫn thông minh hơn một chút".
Khương Ngạn Hi nói đỡ cho bé: "Giờ mình gọi nó nhiều nhiều xíu, rồi nó sẽ dần nhớ được thôi".
Tô Hoài nâng mắt nhìn cậu một chốc, đôt nhiên hỏi: "Em tới nhà anh nhé?".
Quá trình quay phim điện ảnh vẫn chưa kết thúc, anh chỉ được phép nghỉ ba ngày.
Nhưng Tô Hoài không muốn lãng phí từng phút giây ở bên cậu.
Dừng một chốc, như sợ Khương Ngạn Hi từ chối, anh lấy công cụ bé thỏ ra sử dụng lần đầu tiên: "Anh không rõ phải chăm sóc thỏ thế nào, em giúp anh dọn ổ mới cho Xuân Mã nhé?".
Khương Ngạn Hi vốn định về nhà tắm rửa thay quần áo rồi sang nhà đàn anh thăm bé.
Nghe vậy cậu lại đổi ý, vui vẻ gật đầu: "Vâng ạ".
Tô Hoài yên tâm rồi.
Nửa tháng làm việc với cường độ cao ở đoàn phim khiến anh mỏi mệt tựa đầu vào vai Khương Ngạn Hi chợp mắt.
Cậu cũng biết Tô Hoài mệt nên chỉ ôm Xuân Mã ngồi yên cho anh dựa vào, cố thở thật nhẹ.
Cảm nhận được vị pheromone mùi hoa chanh khiến mình thư giãn, Tô Hoài nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở dần nhẹ và chậm hơn.
Lúc xuống máy bay, Tô Hoài che chở Khương Ngạn Hi xuyên qua những ánh đèn điện thoại của fan hâm mộ, đưa cậu tới xe bảo mẫu nhà mình.
Hứa Mính lên tiếng chào cậu, cười cười: "Chắc từ giờ chỗ ngồi kia thuộc về em rồi đấy".
Khương Ngạn Hi ôm theo lồng đựng Xuân Mã, mất tự nhiên cúi đầu.
Trông Tô Hoài có vẻ khá vui, anh nghiêm túc hỏi: "Em muốn dán nhãn không? 'Chỗ ngồi của bé thỏ trắng' ấy".
Khương Ngạn Hi ngượng ngùng lắc đầu.
Dạo này Tô Hoài rất hay cười, vẻ siêu sao nam thần cũng trở nên ôn hòa hơn, chẳng khác gì một nam sinh vừa rơi vào mối tình đầu đẹp đẽ – anh tỏa ra thứ khí chất quyến rũ rất khác, chỉ cần liếc nhìn hay cười nhẹ cũng khiến tim người ta đập thình thịch.
Hứa Mính cũng không nhịn được mà ngó thêm mấy lần, ghẹo: "Trong đoàn phim thì lạnh nhạt đến mức trợ lí cũng chẳng dám tới gần, giờ anh phải nghi ngờ xem cậu có bị đa nhân cách không đấy".
Tô Hoài mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, mò thấy tay Khương Ngạn Hi thì luồn vào đan thật chặt.
Dần dần Khương Ngạn Hi phát hiện đường đi có vẻ sai sai, cậu ngập ngừng hỏi: "Mình...!tới nhà em ạ?".
Tô Hoài không đáp thẳng mà chỉ ừ một tiếng, ý cười nơi khóe miệng lại càng đậm nét.
Khương Ngạn Hi hơi sửng sốt, chẳng hiểu tại sao Tô Hoài lại đổi ý mà muốn đưa cậu về nhà.
Cậu thấy mất mát trong lòng, đành cúi đầu cắn môi.
Xe đã tới chung cư Kim Nguyệt, Khương Ngạn Hi đẩy cái lồng của Xuân Mã nãy giờ mình ôm không rời tay vào ngực Tô Hoài, tự mở cửa xuống rồi khẽ gật đầu chào anh: "Cảm ơn đàn...".
Còn chưa nói hết, cậu đã thấy Tô Hoài xuống xe theo mình.
Tài xế giúp hai người dỡ hành lí, Hứa Mính liếc Tô Hoài như muốn nói gì, nghĩ đi nghĩ lại lại thấy có nói với một Alpha đã rơi vào lưới tình thì cũng bằng không, bèn bất đắc dĩ bảo tài xế lái xe đi mất.
Tô Hoài im lặng đưa Xuân Mã cho Khương Ngạn Hi, rồi kéo va li của cả hai vào chung cư với vẻ cực kì tự nhiên.
Cậu chậm mất nửa nhịp mới ngớ người ôm Xuân Mã bám theo sau anh, mờ mịt hỏi: "Đàn anh muốn tới nhà em ạ?".
Tô Hoài không đáp, nhấn nút mở thang máy rồi đẩy mạnh va li vào trong, ấn số tầng rồi quay sang nhìn cậu.
Nơi đáy mắt là ý cười đầy mê hoặc, anh ra hiệu ý bảo cậu nhanh bước vào.
Khương Ngạn Hi ngơ ngác đi vào thang máy, nhìn số tầng mà Tô Hoài ấn thì lại càng ngớ người.
Không phải tầng nhà cậu.
Mãi đến khi cửa thang máy mở ra lần nữa, Khương Ngạn Hi mới ý thức được điều gì mà kinh ngạc đi theo sau Tô Hoài, vui mừng hỏi: "Đàn anh cũng chuyển tới đây ạ?".
Tô Hoài dùng vân tay mở cửa, bình tĩnh ừ một tiếng, nhấc va li và cả Khương Ngạn Hi vào nhà rồi đóng cửa lại.
Căn nhà mới toanh đã được sửa sang xong hết.
Khương Ngạn Hi nhìn khoảng không gian rộng rãi sáng ngời trước mắt, đồ đạc và những món trang trí đều theo tông màu lạnh rất nhạt, thích mắt vô cùng.
Vì Tô Hoài đã chuyển quần áo và những vật dụng riêng tư tới đây từ trước nên trong không khí toàn mùi cỏ hạ, nơi này cũng trở thành lãnh địa tư nhân bị mùi hương của Alpha chiếm giữ hoàn toàn.
Khương Ngạn Hi ngó nghiêng mấy lần vẫn thấy vui, đang định quay đầu muốn nói thì bị Tô Hoài ôm eo đè trên cửa, cúi đầu xuống hôn.
Nỗi nhớ nhung anh luôn kìm lại từ khi gặp mặt ở sân bay giờ đã bùng lên dữ dội, hai nụ hôn lúc ghi hình căn bản chẳng đủ để lấp kín dù chỉ một phần mười những khát vọng trong Tô Hoài.
Hàm răng cắn chặt trong vô thức của Khương Ngạn Hi nhanh chóng bị cạy mở, cậu ngẩn người nhận lấy nụ hôn chậm rãi mà đầy tính xâm lược.
Tiếng hôn mờ ám quanh quẩn nơi huyền quan tĩnh lặng.
Nhớ đến Xuân Mã còn đang nằm trong lồng, Khương Ngạn Hi thử đẩy nhẹ Tô Hoài có vẻ đang mất khống chế, ậm ừ nhắc: "Đàn anh ơi, Xuân Mã...".
Tô Hoài thoáng hoàn hồn, thở gấp một cái thật nhẹ rồi lùi ra.
Đôi mắt anh hơi đỏ, ngón tay nóng rực đặt sau gáy Khương Ngạn Hi nhẹ vuốt lên tuyến thể cậu, hầu kết lăn lăn, trông đã mất kiên nhẫn lắm rồi nhưng vẫn cố nhịn mà khàn giọng hỏi: "Anh cắn em được không?".
Khương Ngạn Hi run lên vì nhiệt độ nơi đầu ngón tay kia, sau lưng là cánh cửa và trước mặt là Tô Hoài, gật đầu chẳng chút do dự.
Thấy Tô Hoài muốn cúi xuống làm luôn ngay lập tức, cậu bèn giơ tay đẩy nhẹ một cái vào ngực anh, đỏ mặt nhẹ giọng nhắc: "Đàn anh đợi chút đã, mình thả Xuân Mã ra ngoài trước đi".
Lúc này Tô Hoài mới nhớ ra mình ôm tận hai bé thỏ về nhà, cầm lồng thú nuôi trong tay Khương Ngạn Hi đặt xuống đất, mở sẵn để chừng nào Xuân Mã sẵn sàng thì tự đi ra.
Sắp xếp đơn giản cho một bé thỏ, anh không hề chậm trễ mà ấn một bé thỏ khác ngon miệng hơn lên cánh cửa nhà mình.
Tô Hoài ôm lấy Khương Ngạn Hi từ phía sau, cúi đầu hôn lên tuyến thể nơi gáy cậu.
Anh cố kiềm chế mà tỏa ra mùi pheromone của mình để động viên Omega đang phát lo vì lâu rồi không được đánh dấu, nhẹ nhàng liếm thật kĩ pheromone thơm ngọt ngoài tuyến thể, hơi thở ngày càng trầm.
Tới khi Alpha quyết đoán đâm răng nanh xuống, thân thể Khương Ngạn Hi không nhịn được mà khẽ run.
Tô Hoài siết chặt vòng tay ôm lấy cậu, thích ý nheo mắt, thoải mái hưởng thụ vị pheromone ngọt ngào, đôi con ngươi hơi giãn to và mông lung như đang ngà ngà say.
Nỗi mệt nhọc được tích lũy trong nửa tháng, giờ phút này cuối cùng cũng được chữa trị hoàn toàn.
Mãi tới tận khi đã dùng mùi hương thuộc về mình bao bọc lấy Omega này, anh mới lưu luyến kết thúc quá trình đánh dấu tạm thời, thỏa mãn nhìn vết cắn xinh đẹp mình để lại trên tuyến thể, kiên nhẫn liếʍ ɭáρ cho nó dịu bớt đi.
"Xin lỗi em".
Tô Hoài vừa xin lỗi vừa xoay bé con ngoan ngoãn quá mức kia lại, đau lòng ôm lấy cậu.
"Cắn đau không?".
Gần như chẳng thấy đau chút nào.
Chỉ có sự suиɠ sướиɠ và cảm giác an toàn không thể thốt nổi thành lời.
Đã quá lâu rồi Khương Ngạn Hi không được Tô Hoài đánh dấu, cậu đã say trong thứ pheromone tựa như thuốc an thần dành cho mình, cả thân thể và tâm hồn đều cực kì thoải mái, đại não vẫn còn ngẩn ngơ.
Khi cậu đã bình tĩnh lại, hai người cùng xuống lầu tìm một cửa hàng thú cưng gần đó để mua thức ăn cho thỏ và vài đồ dùng cần thiết.
Lúc ra ngoài thì trời đã sẩm tối, Khương Ngạn Hi hơi ngừng bước.
Cậu cúi đầu rủ mi vẻ mất tự nhiên, mắt liếc khắp xung quanh, chầm chậm lên tiếng: "Đàn anh ơi, anh đợi em chút nhé, em muốn đi siêu thị mua chút đồ".
Tô Hoài nhận ra cậu có vẻ khang khác, hơi nhíu mày: "Mua gì? Anh đi cùng em".
Khương Ngạn Hi lập tức ngẩng mặt, ấp a ấp úng: "Thôi không cần đâu ạ, em muốn mua miếng dán tuyến thể, để em tự đi là được rồi".
Tô Hoài nhìn đôi mắt cậu, cũng chẳng nghĩ nhiều.
Với Omega thì miếng dán tuyến thể là một món đồ rất riêng tư, anh nghĩ cậu ngại nên gật đầu: "Anh đợi em ở ngoài nhé".
Đến cửa siêu thị, Tô Hoài đứng ngoài chờ.
Anh nhìn những bước chân rõ ràng có hơi cứng ngắc của Khương Ngạn Hi, tầm mắt vẫn luôn dõi theo cậu.
Khóe mắt anh đột nhiên liếc thấy Khương Ngạn Hi vội vàng cầm một hộp nhỏ trên giá lên như ăn trộm, sốt sắng dùng tay che rồi bỏ lên quầy thu ngân.
Tô Hoài: "...".
Hình như mình nhìn nhầm rồi.
Không, không nhìn nhầm, bởi trên cái giá kia đâu có thứ gì khác.
Anh mất tự nhiên dời mắt đi – rõ ràng người đang lén lút mua đồ như ăn trộm là Khương Ngạn Hi, nhưng nhịp tim anh lại rối loạn.
Tô Hoài cúi đầu, chầm chậm hít vào một hơi rồi lại chầm chậm thở ra.
Trái tim anh vẫn đập thật nhanh, không bình tĩnh nổi, khóe miệng cứ muốn nhếch lên mãi.
Omega của anh muốn anh.
Làm gì có Alpha nào bình tĩnh được cơ chứ.
Anh nhắm mắt, đành phải dùng kĩ năng diễn xuất để cố khiến mình trông thật bình thường.
Khương Ngạn Hi nhanh chóng bước ra, trong túi mua hàng chẳng có thứ gì đáng ngờ, hẳn cậu đã bỏ thẳng vào túi áo khoác.
Vẻ mặt bé con này còn hơi mất tự nhiên, cậu né tránh tầm mắt anh: "Mình về thôi anh".
Tô Hoài liếc nhìn cái túi áo khoác hơi nhô lên của cậu, khóe miệng cong cong, ừ một tiếng vừa khàn vừa nhỏ gần như chẳng nghe thấy được mà hờ hững cất bước.
Lúc họ tới chung cư, đèn đường bật sáng.
Tô Hoài không nhịn nổi mà nắm lấy tay Khương Ngạn Hi, nhưng vừa chạm được đầu ngón tay cậu đã nghe có người lạnh giọng gọi sau lưng: "Hi Hi".
Khương Tuân mặc áo gió màu đen, cầm một hộp bánh ngọt, đứng dưới cây đèn đường cách đó không xa mà đánh giá họ với vẻ mặt lạnh lùng.
Khương Ngạn Hi hơi sửng sốt, ánh mắt trở nên hốt hoảng, chắn trước người Tô Hoài theo bản năng: "...!Anh ạ".
Tô Hoài cúi xuống nhìn bé con trước mặt với ánh mắt dịu dàng, rồi lại ngẩng lên nhìn Khương Tuân cách đó không xa bằng giọng lễ phép: "Chào anh".
Khương Tuân thấy động tác nhỏ của Khương Ngạn Hi thì híp mắt như không vui, bước tới liếc Tô Hoài một cái vẻ lạnh nhạt: "Còn chưa xác định quan hệ mà đã tới nhà nhau, thế này không hay lắm đâu nhỉ?".
Tô Hoài còn chưa đáp mà Khương Ngạn Hi đã giải thích hộ anh, cậu chẳng kịp suy nghĩ: "Đàn anh chuyển tới đây sống mà, ở ngay tầng trên của em ấy".
Nói xong, cậu mới ý thức được – tiêu rồi, hình như anh mình còn bực hơn nữa...
Quả nhiên Khương Tuân hơi sửng sốt rồi lại nhìn sang chỗ Tô Hoài, sắc mặt trầm xuống, yên tĩnh một chốc mới cất tiếng cười lạnh: "Thế à? Trùng hợp quá, hôm nay tôi cũng vừa chuyển đến đây".
Khương Ngạn Hi: "...".
Hình như Khương Tuân không muốn nói chuyện với Tô Hoài, hắn sầm mặt đi thẳng ra chỗ thang máy, nhấn nút.
Khương Ngạn Hi nhìn Tô Hoài, dùng ánh mắt lén nói lời xin lỗi.
Anh miễn cưỡng cười cười nắm tay cậu như đang động viên, đẩy cậu cùng đi vào thang máy.
Thang máy dần chuyển động, Khương Tuân ấn số tầng nhà Khương Ngạn Hi, rõ ràng là muốn dắt em trai mình về ngay lập tức.
Tô Hoài cũng ấn số tầng nhà mình.
Đến khi cửa mở Khương Tuân vẫn chưa hết tức, hắn ra khỏi thang máy rồi còn quay đầu liếc anh một cái.
Khương Ngạn Hi hơi do dự rồi áy náy quay sang chỗ Tô Hoài.
Ánh mắt Tô Hoài cũng có vẻ âm u, nhưng anh không thể ngăn anh trai bé con tổ chức sinh nhật cho cậu được.
Anh xoa đầu cậu, vẫn mỉm cười: "Em đi mừng sinh nhật với anh trai đi, mai gặp lại nhé, anh sẽ chăm sóc Xuân Mã thật tốt nên đừng lo".
Khương Tuân nghe thấy câu này thì khóe miệng hơi cong, không nhìn họ nữa, xoay người bước đi.
Khương Ngạn Hi xấu hổ đến nỗi hai mắt ưng ửng hồng, gật gật đầu vẻ khó xử, chẳng hiểu sao lại thấy hơi bất an.
Trong nháy mắt cậu quay đi, Tô Hoài đột nhiên lấy mất một hộp gì đó trong túi áo khoác.
Trái tim Khương Ngạn Hi nhảy vọt lên, cậu hoảng hốt mở to mắt quay lại nhìn anh, định giải thích theo bản năng: "Đàn, đàn anh ơi, cái này là...".
Tô Hoài cười rạng rỡ, bình tĩnh bỏ thứ ấy vào túi áo khoác mình.
Anh vân vê cái tai đỏ ửng của Khương Ngạn Hi, cúi đầu thấp giọng: "Cứ để anh cầm trước đã, chưa làm gì mà đã bị hiểu lầm thì thiệt cho anh lắm".
Khương Ngạn Hi: "...".
Tô Hoài đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng đẩy Khương Ngạn Hi đã ngẩn ngơ hóa đá khỏi thang máy.
Cánh cửa dần đóng lại, anh hơi cụp mi nhìn cậu, biếng nhác mỉm cười, khuôn mặt đẹp trai mà gợi cảm đến khó tả.
Tô Hoài cất tiếng như ám chỉ: "Thầy thỏ này, mai nhớ tới dạy anh dùng thứ đó nhé".
Ryal's note: Em bé lớn rồi, biết đi mua ba con sói rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...