Lục Tu Mộc chống cằm, vẽ vời linh tinh trên giấy.
Dự tính buổi phỏng vấn của Khâu Hành Phong kéo dài hai tiếng, nghĩa là cậu cũng phải tiêu hai giờ quý báu này ở công ty hắn.
Nghĩ một chút, việc hợp tác này quả thật vừa nhàm chán vừa lãng phí tình cảm.
May là Lục Tu Mộc có thói quen thả lỏng bản thân, khoảng thời gian buồn tẻ này cho cậu cơ hội để “ôn lại” những chuyện gần đây – lần trị liệu cuối cùng đã qua gần một tuần, không biết bao giờ mới được gặp lại Dandelion nữa.
Lục Tu Mộc thấy mình vô cùng mâu thuẫn, một mặt cậu thật lòng mong bệnh tình của Dandelion chuyển biến tốt đẹp, mặt khác lại ti tiện hi vọng tiến trình trị liệu có thể kéo dài hơn một chút.
Theo hảo cảm đối với Dandelion ngày càng tăng, cậu dần không chịu được việc giảm số lần “gặp mặt”.
Cậu vô thức viết tên người trong lòng xuống, khi viết đến chữ “n” cuối cùng, cửa phòng làm việc bị gõ mấy tiếng, rồi một cô gái dung mạo sáng sủa bước vào.
Lục Tu Mộc ngẩng lên nhìn cô, nhận ra “kẻ cầm đầu” cuộc hợp tác này.
“À, Mộc Mộc, lâu rồi không gặp.” Sở Mạnh Đình có vẻ cũng không nghĩ đến việc gặp cậu ở đây, ship CP gặp chính chủ đúng là tình cảnh khó xử.*
(*) Gốc là “社死”, QT là “xã chết”, mình hiểu ý nhưng không tìm được từ thích hợp.
Sở Mạnh Đình cười khan: “Cái gì nhỉ… Tôi tìm Giang Tùy.”
“Anh ta và Cao Hâm đến bộ phận truyền thông rồi, chắc lúc nữa mới về.” Lục Tu Mộc chỉ chỗ ngồi bên cạnh.
“Cô chờ một chút nhé?”
Sở Mạnh Đình gật đầu ngồi xuống, như để làm dịu sự xấu hổ, cô gấp rút lấy điện thoại ra rồi khóa chặt mắt vào đó.
Nhưng dù che giấu đến thế nào, sự trầm mặc kéo dài giữa hai người cũng làm bầu không khí ngày càng lúng túng hơn.
Lục Tu Mộc vô cùng am hiểu việc hóa giải cục diện này, cậu nói vu vơ: “Không đoán được cô lại ship CP giữa tôi với thầy Khâu đấy, tôi thật sự phục bộ não của fangirl mấy cô.”
Giọng điệu đùa giỡn của cậu khiến Sở Mạnh Đình thả lỏng: “Nguyên tắc đầu tiên của việc ship CP là nhan sắc mà.
Hai người một là Alpha A nhất, một là Omega lạnh lùng nhất hiện nay, khó trốn được mắt thần của fangirl lắm.”
Lục Tu Mộc cười, không phủ nhận.
Sở Mạnh Đình tắt điện thoại, thu lại vẻ tươi cười: “Mộc Mộc, đúng ra tôi phải xin lỗi cậu.
Mong là lời của tôi không tạo ảnh hưởng xấu cho cậu.”
“Không đâu, vốn công ty cũng định ghép tôi vào một CP siêu nổi rồi.” Trong giọng nói của Lục Tu Mộc không có sự gượng ép nào.
“Dù lúc bắt đầu tôi cũng không bằng lòng bị ghép với thầy Khâu lắm, nhưng sau khi tiếp xúc lại cảm thấy may mắn khi đối phương là thầy Khâu.”
Ánh mắt Sở Mạnh Đình lóe lên, cô cố gắng duy trì lý trí: “Cậu nói thế làm tôi ảo tưởng được chính chủ phát đường đấy.”
“Tôi phát đường thật mà.” Lục Tu Mộc nói mặt ngoài.
Sở Mạnh Đình vui phát điên, cô ôm ngực tuyên bố hùng hồn: “Trời ạ, CP của tôi từ bè lá thành chiến hạm! Từ nay về sau tôi nguyện trung thành với Như Mộc Xuân Phong, dốc toàn lực giúp hai người hợp tác!”
Sở Mạnh Đình vô cùng tự giác làm một “công cụ hình người”, Lục Tu Mộc lại không muốn kéo cô xuống nước.
Có thể cậu đang nghĩ nhiều, nhưng trong đầu cậu luôn có một âm thanh nhắc nhở – lời nói dối này sẽ bị vạch trần vào một ngày nào đó.
“Hay là thôi.” Lục Tu Mộc nói.
“Sau này cô cố gắng đừng dính líu đến chủ đề Như Mộc Xuân Phong.”
Sở Mạnh Đình nghi hoặc nhìn cậu.
“Cho dù về sau tôi và thầy Khâu như thế nào, mọi người chỉ có thể nhìn thấy những thứ công ty muốn cho họ thấy thôi, mà xác suất rất cao tất cả mọi chuyện chỉ là bịa đặt.” Lục Tu Mộc tỉnh táo vô cùng.
“Như việc chúng tôi đã quen từ lâu, dù tất cả tình tiết đều hợp lý nhưng có thể dưới cái nhìn khác lạ của dân mạng, một chi tiết không quan trọng sẽ chọc thủng lời nói dối này.”
Sở Mạnh Đình mím môi suy nghĩ vài giây: “Vậy sao cậu còn đồng ý với Giang Tùy?”
“Vì tạm thời tôi không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.” Lục Tu Mộc rũ mắt im lặng một thoáng.
“Trước mắt với tôi, việc ghép CP là chuyện có lợi, tôi cũng có thể chịu được hậu quả nếu hợp tác thất bại.
Tôi tin là thầy Khâu đã suy nghĩ kĩ về vấn đề này, nhưng cô không cần chịu nguy hiểm cùng…”
“Dù sao việc hợp tác này cũng chẳng mang lại ích lợi gì cho cô cả.”
Sở Mạnh Đình ngây người, không nghĩ đến Lục Tu Mộc lại có thể tỉnh táo như thế.
Theo lý mà nói, tuổi của Lục Tu Mộc không lớn lắm, thời gian trong giới giải trí cũng không dài, chưa nói đến việc cậu tiến rất nhanh đến vị trí nhiều người ao ước.
Dựa vào độ tuổi và kinh nghiệm của cậu, cậu có thừa tư cách để kiêu ngạo, nhưng Lục Tu Mộc vẫn khiêm tốn, tỉnh táo cực kì.
Trong giới giải trí, việc giữ bản thân lúc nào cũng sáng suốt như vậy có thể đưa cậu đi rất xa.
Sở Mạnh Đình ngoài ngạc nhiên còn cảm thấy hơi đau lòng – chỉ khi từng trải qua những chuyện “không bình thường” mới có thể rèn tính tình đến độ không kinh sợ trước mọi biến cố như vậy.
“Thật ra cậu không cần nhắc tôi.” Sở Mạnh Đình nói.
“Hơn nữa việc tôi chủ động hoạt động CP sẽ có lợi hơn với cậu.”
“Đúng thế.” Lục Tu Mộc dịu dàng cong môi.
“Nhưng tôi không muốn gài cô, cô đã giúp tôi tìm được đối tượng hợp tác hoàn hảo, tôi không thể “lấy oán đền ơn” được.”
“Không ngờ được cậu đánh giá đàn anh cao thế.” Sở Mạnh Đình nhún vai.
“Đa số mọi người đều không chịu được cái thái độ như chim công xòe đuôi đấy.”
“Tôi thích tính cách như vậy mà.” Lục Tu Mộc dừng một chút.
“Tôi cũng có một người bạn rất giống thầy Khâu, nhưng không tự luyến nhiều như thế.
Cũng có thể vì bọn tôi chưa quen lắm nên tôi chưa khám phá hết những mặt ẩn giấu của anh ấy chăng.”
“Ai thế?” Sở Mạnh Đình đột nhiên nhiều chuyện.
“Có phải người trong giới không?”
Lục Tu Mộc nhớ lại những cuộc đối thoại với Dandelion, nghĩ một chút rồi đáp: “Hẳn không phải.
Nhưng anh ấy có cách nhìn khá độc đáo về nghề diễn, có thể là thầy giáo trong trường nghệ thuật.”
Sở Mạnh Đình thấy cách dùng từ của cậu khá thú vị, đang định hỏi “Hai người là bạn mà cậu không biết à” thì Lục Tu Mộc đã quay lại chủ đề.
“Sau buổi phóng vấn chắc sẽ có dân mạng hỏi cô về mối quan hệ giữa tôi và thầy Khâu trên Weibo.”
Sở Mạnh Đình gật đầu, chưa hiểu lắm: “Ừ.
Giang Tùy bảo tôi trực tiếp đáp lại.”
“Không cần.” Lục Tu Mộc nói.
“Cô làm như vậy tương đương với việc nói dối rồi, nguy hiểm lắm.
Thích một bình luận mập mờ nước đôi là được rồi, dân mạng sẽ tự suy nghĩ.”
“… Cảm ơn.”
Sở Mạnh Đình cảm ơn đối phương vì có thể đặt mình vào hoàn cảnh của cô để suy nghĩ.
Có lẽ sự chân thành này đã kéo gần quan hệ giữa hai người, Sở Mạnh Đình không còn cẩn trọng từng li nữa, nói lên nghi hoặc trong lòng: “Mộc Mộc, cậu từng trải qua chuyện không hay gì à? Tôi cảm giác cậu nghĩ rất nhiều…”
Lục Tu Mộc ngừng một thoáng: “Không có… Từ nhỏ tôi đã buồn lo vô cớ rồi.”
Trong khi nói, ánh mắt của cậu chăm chú nhìn vào tờ giấy trên bàn, lúc này Sở Mạnh Đình mới chú ý đến chữ “Dandelion” bên trên.
Cô lập tức bị đánh lạc hướng, cảm giác mình lại bị thồn đường, không thể kiềm chế được: “Cậu… Sao cậu lại… Ấy, ấy, ấy, này, cậu viết tên đàn anh của tôi! Này là chính chủ tự tay phát đường đúng không!”
Lục Tu Mộc ngẩn người, bây giờ mới nhớ biệt danh của Khâu Hành Phong cũng là Dandelion.
Mặc dù đây là việc ngoài ý muốn nhưng rất khó giải thích rõ, cậu liền thuận theo Sở Mạnh Đình: “Viết chơi thôi.”
“Cậu có thể cho tôi tờ giấy này không?” Sở Mạnh Đình kích động giữ chặt cánh tay cậu.
“Nếu cậu kí tên nữa thì càng tốt!”
Lục Tu Mộc hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô: “Nhắc nhở cô lần nữa, Như Mộc Xuân Phong là giả.”
“Nhưng việc tôi ship CP là thật! Ai quan tâm các cậu có thật hay không!”
***
Tối hôm đó, chủ đề Như Mộc Xuân Phong từ “nóng” bay thẳng lên “bùng nổ”, cuối cùng cũng leo lên hotsearch đầu tiên.
Cả Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong đều hiểu nguyên tắc “cái gì quá cũng không tốt”, trừ việc chuyển tiếp bìa tạp trí Tinh Lan thì không làm gì nữa cả.
Dù vậy, Weibo của bọn họ vẫn bị đổ bộ lập tức, kéo theo cả lượng lớn fan CP tràn vào Weibo của Sở Mạnh Đình.
[Không ship Như Mộc Xuân Phong thì ship gì]: Các chị em, tôi quỳ rồi, không đùa đâu! Bất kể có phải marketing hay không, sóng gió ra sao nữa tôi vẫn ship!”
[Cẩu Đản bì kỳ hạ]: Tôi không cho phép người khác chưa xem cảnh hậu trường của Tinh Lan!!! Đây là nội dung tôi có thể xem miễn phí sao? Ảnh đế Khâu cmn biết chơi thật đấy! Chỉ chơi game thôi mà cảm giác như xem 18+!
[Gặm đường ngọt nhất]: Tôi không nghĩ rằng Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc quen lâu như thế đấy, nghĩ mà xem, trước đó fan hai bên war nhau tanh bành khác nào trò cười.
Chính chủ khỏe re! Bọn họ không chỉ khỏe mà còn muốn yêu nhau nữa kìa!
[Ảnh đế Khâu công nhất]: Rõ ràng đang nói chuyện yêu đương mà!! Nhìn kỹ trong cảnh quay đi, Ảnh đế Khâu đặt chân Mộc Mộc lên người mình, hành động siêu siêu siêu siêu tự nhiên luôn!! Đây nhất định là tình thú của ttl* rồi.
(*) ttl, gốc là xql, viết tắt “tiểu tình lữ” trong tiếng Trung.
[Như Mộc Xuân Phong phát đường rồi]: Sao không ai khen ảnh bìa hết vậy?? Mọi người ship đến hôn mê rồi nên không ai để ý đến ảnh bìa thần thánh này của Tinh Lan à? Kiểu trang điểm của Tu Mộc A muốn chết, còn Ảnh đế thật sự đang đột phá giới hạn bản thân! Nhìn vào trạng thái của hai người, tôi mới hiểu được chủ đề “Giới tính” của kì này rốt cuộc có nghĩa gì.
Ý tưởng đảo ngược để phá vỡ định kiến giới tính này siêu đỉnh!
[CP tôi ship đều thật]: Dựa vào tin tức mới hóng được hôn nay, phổ cập cho mọi người một chút chuyện xưa của Như Mộc Xuân Phong nhé.
Hai năm trước (thậm chí sớm hơn), hai người gặp nhau qua giáo viên dạy diễn xuất.
Mộc Mộc vì tránh hiềm nghi nên trước giờ luôn giữ khoảng cách với Ảnh đế Khâu, nhưng hai người hay bí mật gặp nhau (có người soi được năm ngoái Mộc Mộc đeo đồng hồ của hãng Ảnh đế làm đại diện, khả năng cao là được Ảnh đế tặng).
Lần này do chị Mạnh Đình sơ suất nói ra nên hai người mới thuận thế hợp tác, chiều nay Mộc Mộc qua thăm cũng bị chụp lén.
Cuối cùng chỉ muốn nói, cho dù có ship hay không, hi vọng mấy fan only đừng war nhau nữa, kể cả bọn họ không yêu nhau thì cũng có tình cảm rất tốt đấy!
[Nhà nhỏ xinh đẹp của Lục Tu Mộc]: … Vốn không muốn nhiều lời nhưng vẫn phải tỏ rõ thái độ.
Tôi cũng được xem là lứa fan only Ngày nghỉ lễ sớm nhất của Mộc Mộc, tin tức hôm nay thật sự làm tôi ngây người luôn.
Hồi đầu tôi còn nghĩ “quen biết nhiều năm” là chiêu trò marketing thôi, nhưng khi xem cảnh hậu trường của Tinh Lan tôi lập tức cam chịu số phận luôn.
Đến tận nay Mộc Mộc chưa từng nói nhiều như thế trước ống kính đâu, hơn nữa fan lâu năm đều biết cậu ấy chơi game chỉ đi rừng thôi, thế mà lần này chơi cùng Ảnh đế lại chọn Trợ thủ (xem cảnh quay cũng không giống bị người khác tranh vị trí lắm, có lẽ là tự chọn)
[Bồ công anh theo gió]: Tôi cũng cam chịu rồi.
Anh Hành Phong vốn thích sạch sẽ mà! Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh sẽ để chân người khác lên người mình đâu, thậm chí không ngại đế giày của đối phương nữa… Gửi lời xin lỗi đến LTM, tôi tưởng anh Hành Phong nói cậu ta diễn tệ là lời trào phúng, giờ mới biết anh chỉ đùa thôi, là Bồ công anh chúng tôi nghĩ nhiều, thật sự xin lỗi.
[Không giảm béo được không đổi tên]: Hahahaha, cười chết tôi.
Hai bạn bên trên là fan only thật à? Ship còn mãnh liệt hơn cả fan CP nữa! Đừng nói là bị lừa thành fan CP hết rồi nhé???
Bình luận này vừa xuất hiện liền bị mọi người đẩy top, nửa giờ sau nhanh chóng lên hotsearch–
#Bồ_công_anh_và_Ngày_nghỉ_lễ_bị_lừa_thành_fan_CP_rồi#.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...