Bầu không khí ngột ngạt không tiếp diễn quá lâu, nhân viên công tác nhanh chóng dẫn mọi người vào phòng hóa trang.
Giang Tùy cố tình ở lại sau cùng, chờ đến khi mọi người đã vào mới nói: “Hành Phong, ra ngoài một lát.”
Hai người đứng ngoài cửa, Khâu Hành Phong nửa tựa vào vách tường, hỏi: “Làm sao?”
Giang Tùy đè thấp âm thanh, nói ra nghi vấn để lâu trong lòng: “Anh kí tên cho Lục Tu Mộc làm gì?”
“Thích thì kí chơi thôi.”
Ánh đèn trên hành lang hắt xuống lưu lại mấy mảng bóng trên mặt đất.
Cả người Khâu Hành Phong ở trong bóng tối, Giang Tùy nhìn không rõ vẻ mắt của hắn, nhưng giọng điệu cà lơ phất phơ của đối phương làm anh bất mãn.
“Thích?” Giang Tùy nhíu mày.
“Kí tên chơi?”
Khâu Hành Phong vẫn giữ nguyên tư thế lười biếng, không để tâm đến người quản lí đang đóng vai mẹ mình.
Hắn giơ tay xoa cổ, toan đi vào phòng.
“Chờ đã.” Giang Tùy giữ chặt cánh tay của hắn.
“Mặc dù anh và Lục Tu Mộc sắp hợp tác, tôi đề nghị anh giữ khoảng cách với cậu ấy, tóm lại đừng có đùa giỡn–”
Khâu Hành Phong thiếu kiên nhẫn ngắt lời anh: “Tôi có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không từ giả thành thật.
Kí một cái thôi cũng cần ngạc nhiên thế à?”
“Trước kia anh có chủ động kí tên cho nghệ sĩ nào khác đâu.” Giang Tùy vẫn không buông tha chuyện này.
Khâu Hành Phong đành thở dài, ăn ngay nói thật: “Tôi không nhận ra cậu ta, còn tưởng đấy là fan.”
“…” Giang Tùy hiển nhiên không tin lời giải thích này, mở lời cay nghiệt.
“Đại Ảnh đế, anh bị mù mặt từ bao giờ đấy?”
“Không nhận ra thật.” Ánh mắt Khâu Hành Phong rơi vào cánh cửa đang đóng chặt.
“Cậu ta không trang điểm, ăn mặc tùy tiện, lúc đầu còn đeo khẩu trang.”
Hắn tạm ngừng, dời mắt nhìn lại: “Hơn nữa cậu ta… trông không giống trên mạng.”
“Đúng hơn là.” Giang Tùy nói tiếp.
“Nhìn qua rõ ràng là một người ôn hòa, chẳng biết vì sao công ty bọn họ lại thích tròng vào cái hình tượng lạnh lùng.”
“Chắc là muốn cậu ta dữ dội hơn chút.” Khâu Hành Phong đột nhiên cười một tiếng, trong mắt toàn ý đùa bỡn.
“Thật ra là một đứa bé ngoan ngoãn, lễ phép mà.”
Giang Tùy bị mô tả “buồn nôn” của hắn làm cho nghẹn họng, vừa mở miệng định nói lại nhìn thấy một người đàn ông đi tới từ xa.
Anh ta có thân hình cao lớn, đường nét trên khuôn mặt khá sâu, xương cằm góc cạnh rõ ràng, vết hằn giữa đôi lông mày phản ánh tâm tình tồi tệ của anh lúc này.
Lúc đi qua Giang Tùy, bước chân anh ngừng lại một chút, khẽ gật đầu chào bọn họ rồi nhanh chóng tiến vào phòng hóa trang.
Đợi đến khi cánh cửa khép lại một lần nữa, Khâu Hành Phong mới hỏi: “Ai đấy?”
“Cao Hâm, quản lý của Lục Tu Mộc.”
Khâu Hành Phong nhướn mày: “Anh ta là Alpha mà làm quản lý cho nghệ sĩ Omega?”
Nghệ sĩ và quản lý có quan hệ thân mật nhất, không chỉ thường xuyên nắm giữ động tĩnh của nhau mà trong lúc cần thiết, quản lý sẽ tùy ý ra vào nhà riêng của nghệ sĩ.
Lúc đó AO không thể chống lại sự hấp dẫn từ bản năng, ngay cả học sinh trong thời kì trưởng thành cũng biết phải “tránh nghi ngờ”, huống chi là ban quản lí của những công ty giải trí.
Vậy nên trong giới gần như không xuất hiện tổ hợp quái dị như thế này.
“Cao Hâm vốn là quản lí nhóm nhạc của Lục Tu Mộc từ khi ra mắt, hồi trước anh ta cũng không dẫn cá nhân đâu.” Giang Tùy nói.
“Nghe nói sau khi nhóm giải thể, Cao Hâm đã định dắt một nhóm khác rồi, nhưng Lục Tu Mộc không đồng ý.”
Nói đến đây, Giang Tùy khịt mũi: “Chỉ mình nghệ sĩ ồn ào thì thôi, Cao Hâm làm quản lý có thâm niên cũng không hề rõ ràng, nói hồi trước hắn dẫn nhóm nhạc đấy vì Lục Tu Mộc cũng có khi… Chậc chậc, nhóm đó có bảy người đấy, những người khác cũng đáng thương thật.”
Ánh mắt Khâu Hành Phong ảm đạm một chút: “Là tôi nghĩ quá hay là lời của cậu có ý khác?”
“Nói sự thật thôi.” Giang Tùy nhún vai.
“Trong giới mối quan hệ của họ cũng không phải bí mật gì.
Hồi trước có một phóng viên nhỏ theo đuôi Lục Tu Mộc một thời gian, nói trên người cậu ta lúc nào cũng có mùi pheromone của Alpha, mọi người đều biết Alpha có quan hệ mật thiết với Lục Tu Mộc chỉ có Cao Hâm thôi.”
Khâu Hành Phong nheo mắt: “Cậu hóng chuyện nhiều thế, muốn đổi nghề sang làm lều báo à?”
“Tôi làm vì ai chứ!” Giang Tùy giận.
“Nếu không phải vì anh hợp tác với Lục Tu Mộc thì tôi quan tâm đến mấy chuyện thối nát của bọn họ làm gì!”
Anh đổi giọng, tiếp tục: “Tốt nhất anh giữ khoảng cách với Lục Tu Mộc xa một chút đi, đỡ chọc phải phiền phức.”
Khâu Hành Phong trầm mặc trong thoáng chốc, không mặn không nhạt “ừ” một tiếng.
***
Cao Hâm vào trong thì thấy trong phòng chỉ có Lục Tu Mộc và Tiểu Văn, bất mãn treo hết lên mặt: “Chưa bắt đầu nữa? Hiệu suất của Tinh Lan thấp thế.”
Tiểu Văn vội vàng giải thích: “Bọn em vừa đến một lúc, nhân viên công tác đang gọi chủ biên.”
“Cậu nhận lương của ai đấy?” Cao Hâm trừng hắn.
“Bây giờ nói giúp người ngoài à?”
Tiểu Văn không hiểu sao lại bị ăn mắng, im lặng đầy oan ức.
“Anh nói ngang ngược thế.” Lục Tu Mộc như bao che cho con.
“Tâm trạng xấu cũng đừng trút giận lên trợ lý của em.”
Biểu cảm của Cao Hâm nhạt hơn một chút, mím môi ngồi xuống một chỗ.
Lục Tu Mộc không thấy bị “đánh trả” như trong dự liệu, liếc mắt nhìn Cao Hâm, hỏi: “Anh sao thế?”
“… Kỳ mẫn cảm.” Cao Hâm bực bội phun ra ba chữ.
“Vậy anh còn tới làm gì?” Lục Tu Mộc nói.
“Về nghỉ ngơi đi.”
“Anh dùng thuốc ức chế rồi, không lọt pheromone ra ngoài.”
Lục Tu Mộc xoay người về phía anh: “Ý em không phải thế.
Anh cũng biết trong kỳ mẫn cảm không giữ được tâm trạng bình thản thì rất dễ mắc chứng rối loạn pheromone mà.
Anh nghĩ cho sức khỏe của mình đi, mấy hôm nay đừng đi làm.”
“Biết rồi.” Cao Hâm rũ mắt.
“Dù sao anh cũng là nhân viên hỗ trợ điều trị pheromone có bằng cấp.”
Tiểu Văn kinh ngạc “a” một tiếng: “Anh Cao Hâm, anh lấy được chứng nhận rồi ạ? Không phải mọi người nói nó khó lắm à?”
Cao Hâm nhớ đến quãng thời gian vất vả “gặm sách”, mặt không cảm xúc: “Vì tình yêu, khó mấy cũng thi được.”
“A?” Tiểu Văn gãi đầu.
“Anh có ý gì?”
Nhưng Cao Hâm không nói thêm nữa.
Lục Tu Mộc biết anh thích một người, đối phương hình như học y, cũng theo đuổi một thời gian rồi.
Cao Hâm muốn làm vui lòng người đấy nên cũng bỏ không ít công sức ở phương diện y học.
Nghĩ đến đây, Lục Tu Mộc hỏi: “Anh vẫn chưa theo đuổi được à?”
Cao Hâm càng phiền muộn hơn.
Lục Tu Mộc cười khẽ: “Anh sang bên chỗ bác sĩ Nhiếp Nghiêu đi, nhờ anh ấy sắp xếp cho một đợt trị liệu trấn an pheromone.”
Nghe thấy câu này, Cao Hâm lập tức cau mày, liếm đầu răng: “Qua rồi, anh vừa từ bên đấy đến đây.”
“Thế sao anh–”
Không biết nhớ đến cái gì, Cao Hâm lạnh mặt, nhắc lại nguyên văn lời của Nhiếp Nghiêu: “Bác sĩ Nhiếp nói, bọn họ là bệnh viện chính quy, không có dịch vụ “cắn người”.”
“Anh muốn cắn ai?” Lục Tu Mộc nghe anh nói mà bối rối.
“Muốn cắn thì cũng nên cắn người anh đang theo đuổi chứ, đến chỗ bác sĩ Nhiếp làm gì…”
Cao Hâm sững sờ trong nháy mắt, úp úp mở mở: “Không ai cả.”
Sau đó lại giấu đầu hở đuôi bổ sung một câu: “Anh đến kỳ mẫn cảm nên muốn cắn người, không được à?”
“Được được được, anh đến kỳ mẫn cảm anh lớn nhất.” Lục Tu Mộc nhịn cười, chạm vào sau cổ áo.
“Hay là em thả một chút pheromone cho anh nhé? Nhưng nồng độ sẽ rất thấp, sáng nay trước khi đi em đã tiêm thuốc ức chế rồi.”
Cao Hâm còn chưa đáp lại, cửa phòng hóa trang đã bị đẩy ra.
Đi cùng với Khâu Hành Phong và Giang Tùy còn có chủ biên của Tinh Lan, Lâm Nghị.
“Hai người đang…” Ánh mắt Giang Tùy đảo qua đảo lại giữa Lục Tu Mộc và Cao Hâm, có ý cân nhắc.
“Trong lúc làm việc hay đùa như vậy à? Không thích hợp lắm nhỉ?”
Ý cười của Lục Tu Mộc nhạt đi, không để tâm đến lời trêu chọc của Giang Tùy, sửa sang quần áo ngồi xuống ngay ngắn.
Giang Tùy cũng không quan tâm đến phản ứng lạnh nhạt của cậu, nhướn mày về phía Khâu Hành Phong, khóe môi vểnh lên như muốn nói– thấy chưa, tôi vừa bảo hai người họ có quan hệ không bình thường xong.
Đây vốn chỉ là một chi tiết không quan trọng, nhưng Cao Hâm bị biểu cảm của Giang Tùy chọc giận, đứng lên lạnh lùng liếc đối phương: “Ngài Giang, tôi khuyên ngài nên cẩn thận lời nói.
Tự tiện nói xấu nghệ sĩ của tôi có thể bị khởi tố vì tội phỉ báng đấy.”
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng lúng túng.
“Ôi chao, đừng cãi nhau mà.” Chủ biên Lâm vội vã đứng ra hòa giải.
Ông là một Alpha chừng năm mươi tuổi, trong cổ họng như bị mắc một viên kẹo không thể tan, lời nói có vẻ quanh co, kéo theo động tác cũng hơi quái đản.
Lâm Nghị nắm cánh tay của Cao Hâm lắc hai lần: “Các cặp tình nhân hay thích dính lấy nhau, nhưng cậu vẫn nên kiềm chế một chút.
Chờ đến khi về nhà hẵng lăn qua lăn lại với Mộc Mộc của chúng ta, nếu không bây giờ để lại dấu vết trên người cậu ấy thì khó chụp lắm.”
Lục Tu Mộc: “…”
Cao Hâm: “…”
“Ngài nghĩ quá rồi.” Cam Hâm cứng rắn rút cánh tay của mình ra.
“Bọn tôi không phải một cặp.”
Giang Tùy mang biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gạt quỷ à…”
“Anh muốn đánh nhau đấy à?”
Dù đã tiêm thuốc ức chế, lúc này pheromone của Cao Hâm cũng dứt khoát vọt ra, mang tính công kích bạo lực ép về vị trí của Giang Tùy.
Không thể tránh được, hai Alpha còn lại trong phòng đều bị ảnh hưởng.
Lâm Nghị che ngực, cường điệu lùi về sau một quãng, tư thế như thể coi Cao Hâm là hồng thủy mãnh thú.
Khâu Hành Phong cũng không dễ chịu chút nào, ham muốn bài xích và áp chế giữa Alpha với nhau rạo rực trong xương hắn, phải cắn chặt khớp hàm mới có thể kiềm chế được thôi thúc thả pheromone ra ngoài.
“Cao Hâm.” Lục Tu Mộc bình tĩnh mở miệng.
“Ra ngoài.”
Quản lý Cao dường như không nghe thấy, hai tay nắm chặt, không nhúc nhích.
Lục Tu Mộc giằng co với anh vài giây, đột nhiên đứng dậy kéo cổ áo đối phương, cứ thế chịu cảm giác ngột ngạt áp bức từ Alpha mà ném anh ra khỏi cửa: “Cho anh nghỉ đấy, đi về đi.”
“Anh–”
“Về đi.” Lục Tu Mộc khôi phục lại giọng điệu ôn hòa.
“Anh như vậy làm em cũng không thoải mái.”
Đôi môi Cao Hâm mím chặt lại một đường, bực bội nhắm mắt lại, đến lúc mở ra thì pheromone trên người đã tản bớt.
“Xin lỗi.
Xảy ra chuyện gì nhớ nói với Tiểu Văn, em cũng đừng để bị ảnh hưởng vì mấy lời vớ vẩn.”
Lục Tu Mộc ngoan ngoãn gật đầu, như đang vuốt lông một con chó cỡ lớn: “Em biết, yên tâm đi.”
Cao Hâm rời đi, không khí căng thẳng trong phòng cũng tan hết.
Lâm Nghị mở cửa sổ ra, chờ đến khi mùi pheromone hoàn toàn biến mất mới thở ra một hơi như sống sót sau đại nạn: “Mẹ, bạn trại cậu đáng sợ quá.”
“Thật sự không phải bạn trai tôi.” Lục Tu Mộc tái nhợt, yếu ớt giải thích.
Lúc này Giang Tùy mới ý thức được lời nói của mình quá đáng, ái ngại sờ mũi.
“Tu Mộc, cậu thấy chuyện này trở nên rắc rối rồi đấy.
Tôi cũng không cố ý–”
“Được rồi.” Lục Tu Mộc lạnh lùng ngắt lời hắn.
Mặc dù đã nói vậy, trong mắt cậu dường như không có chút nhiệt độ nào.
Giang Tùy càng thấy quẫn bách, theo bản năng nhìn Khâu Hành Phong nhờ giúp đỡ, mà nghệ sĩ của anh lại nhìn anh bằng ánh mắt “cút nhanh”.
“Được rồi, được rồi, nói chuyện chính.” Lâm Nghị đưa bản thiết kế trang bìa cho hai nhân vật chính.
“Hai cậu xem trước đi, có vấn đề gì còn kịp trao đổi.”
Khâu Hành Phong nhanh chóng lật qua, sau khi xác định không có sai sót gì thì dùng một tay chống cằm nhìn biểu cảm của người bên cạnh.
Chắc là tốc độ đọc của Lục Tu Mộc khá chậm, hiện tại vẫn rũ mắt như cũ, ánh mắt rơi vào những dòng chữ chằng chịt.
Lông mi của cậu rất dài, xuyên qua rèm mi dày có thể bắt lấy những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt, khiến khuôn mặt càng thêm thuần khiết, khéo léo.
Khâu Hành Phong nghĩ, vậy mà có người sở hữu đôi mắt như thế.
Xinh đẹp, cuốn hút vô cùng.
“Thầy Lục.” Khâu Hành Phong giọng khàn khàn.
“Tôi xin lỗi thay Giang Tùy, cậu ta nói năng lỗ mãng quá… Khiến hai người khó xử rồi.”
Đầu ngón tay đang cầm bản thiết kế của Lục Tu Mộc khẽ co lại.
Cậu do dự mấy giây, quay đầu về phía Khâu Hành Phong: “Bọn tôi cũng sai.
Cao Hâm đang trong kỳ mẫn cảm, không khống chế được pheromone.”
Khâu Hành Phong khẽ cau mày, hỏi theo bản năng: “Cậu biết cả kỳ mẫn cảm của anh ta?”
Trên đầu Lục Tu Mộc là mấy dấu hỏi chấm: “Anh đến kỳ mẫn cảm không cần nói lại với Giang Tùy à? Đây hẳn là trao đổi cần thiết giữa nghệ sĩ và quản lý chứ.”
Khâu Hành Phong sững người, trong lòng chửi mình điên rồi, lại bị đứa cháu Giang Tùy làm chệch suy nghĩ.
“Lúc nãy anh không bị Cao Hâm ảnh hưởng đến pheromone chứ?” Lục Tu Mộc đột nhiên hỏi.
“Nếu cần anh có thể bảo Tiểu Văn lấy thuốc ức chế.”
Khâu Hành Phong nhìn cậu một lúc, nghiêng người về phía trước, cố tình đùa: “Không biết, cậu ngửi thử xem có mùi không.”
Hắn nói tự nhiên quá, trong chốc lát Lục Tu Mộc không phân biệt được thật giả, bị Khâu Hành Phong lừa vào tròng thật, xích lại phía đối phương hít một hơi.
Khoảng cách quá thân mật khiến hai người đều ngẩn ra.
Khâu Hành Phong không nghĩ cậu thật sự nghe lời, mà Lục Tu Mộc lại bắt được mùi hương thiên nhiên.
Cảm giác quen thuộc mơ hồ làm lý trí của Lục Tu Mộc mê muội, cậu hỏi thẳng một câu cực kỳ không thích hợp: “Pheromone của anh có mùi gì vậy?”
Vừa dứt lời cậu đã ý thức được mình đã vượt qua ranh giới, đang định nói gì đó thì nụ cười và âm thanh trêu đùa của Khâu Hành Phong đã đến trước: “Sao cậu không tự bớt thời gian cảm nhận đi?”
Gần như thẳng thừng ám chỉ mập mờ.
Lục Tu Mộc liếc xéo hắn, mặt không cảm xúc ngồi thẳng lại: “Vậy thì anh dành thời gian để mơ đi.”
Đấy rõ ràng là lời châm chọc, Khâu Hành Phòng lại như nghe không hiểu: “Cũng được, hôm nay tôi tranh thủ ngủ sớm một chút.”
Lục Tu Mộc: “…” Quả nhiên Khâu Hành Phong và quản lý của hắn đều không bình thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...