Có một khái niệm gọi là “đêm khuya trống rỗng”, đại khái mà nói là khi đến đêm, kích thích từ bên ngoài sẽ giảm bớt trên diện rộng, não bộ càng có nhiều sức lực để xử lý chuyện tình cảm hơn.
Đây cũng là lí do vì sao nửa đêm canh ba có người không khống chế được mà “viết một chút” cả bài hàng mấy trăm chữ, sau đó hôm sau tỉnh dậy lại lúng túng không biết phải để mặt mũi ở đâu.
Lục Tu Mộc cũng có cảm giác này.
Cậu vừa ăn sáng vừa nhìn nhân viên công tác bố trí thiết bị kĩ càng, trong tiếng bước chân gấp rút ồn ào, cậu thu xếp tâm tình mình cho thật tốt.
Chuyện “xuân buồn thu nhớ” tối hôm qua thực sự có vẻ hơi kiểu cách, quá trình quay phim đã tiến vào giai đoạn cuối rồi, nhiều nhất mười ngày nữa là cậu có thể rời khỏi đoàn phim tra tấn người này.
Đến lúc ấy sẽ có rất nhiều thời gian ở cùng Khâu Hành Phong, cần gì phải cố lấy miếng thịt muỗi từ kẽ răng cơ chứ.
Ôm suy nghĩ này trong lòng, việc quay phim của Lục Tu Mộc tiến triển vô cùng thuận lợi, rất nhanh đã đến cảnh cuối cùng, cũng chính là cái chết không thể tránh khỏi kia.
Mười một giờ đêm, Lục Tu Mộc đi xe đến sân tiệc cưới – miếu Nhân duyên.
Đây vốn là một đạo tràng* hoang, cách khá xa khỏi thôn, bốn bề toàn núi.
Ở đó có một luồng âm khí không nói rõ được, nhưng lại rất phù hợp với bầu không khí kỳ dị của hôn lễ này.
(*) Đạo tràng, gốc là 道场, là một thuật ngữ Phật pháp chỉ “vị trí thức tỉnh” hay “vị trí ngồi, nơi bản chất của sự giác ngộ hiện diện”, có thể hiểu là nơi tu hành Phật đạo, bất kể có nhà cửa hay không.
Nghĩa thông dụng là để chỉ chùa, viện, pháp hội (theo chùa Phúc Lâm)
Lúc Lục Tu Mộc đến, trợ lý sản xuất đã mở chiếc màn xanh to ra rồi.
Khương Thạch chỉ vào màn, nói: “Diễn không* trước đi, đến hậu kì sẽ ghép Thần sau.”
(*) Là phần diễn chay trước màn xanh trước khi ghép kĩ xảo vào ấy, mình không nhớ ra từ ;-;;
Lục Tu Mộc ra hiệu mình đã hiểu.
“Đây là đêm cuối cùng của Tiểu Tô.” Khương Thạch nói.
“Dựa theo phong tục, đêm trước hôn lễ “tân nương” phải nói ra mong đợi và biểu lộ sự cảm kích của mình với Thần Nhân duyên.
Đến khi trời sáng, người dân hai thôn sẽ đến dự lễ, nhưng bọn họ chỉ có thể chờ được một thi thể lạnh như băng.”
Lục Tu Mộc gật đầu, hỏi: “Trong lúc diễn tôi cần chú ý điều gì?”
“Camera chính là máy quay toàn cảnh, sẽ đặc tả biểu cảm khuôn mặt của cậu.” Khương Thạch đưa cho cậu một con dao.
“Ánh mắt đi theo máy quay đặc tả là được, đừng để lộ.”
Ông chỉ lưu ý về kĩ thuật, không hề nói về tâm lý nhân vật.
Lục Tu Mộc nghĩ một hồi: “Nội tâm của Tiểu Tô đâu? Trong kịch bản cũng không miêu tả rõ tâm trạng lúc này của cậu ấy.”
Khương Thạch và Triệu Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng gật đầu một cái không rõ ý tứ.
Lục Tu Mộc: “?”
Triệu Dương nói: “Cứ quay một lần theo suy nghĩ của cậu trước đi.
Lúc tôi viết cảnh này không thuận lợi, cũng muốn xem Tiểu Tô của cậu sẽ diễn giải kết cục này thế nào.”
“Không lời thoại, không vật thực, còn muốn tôi phát huy tự do…” Lục Tu Mộc thấy hơi bất đắc dĩ.
“Không phải hai người cố tình làm khó dễ tôi đấy chứ?”
Khương Thạch đổi lời: “Là tôi luyện cho cậu.”
Lục Tu Mộc nhướn mày, trong lòng tự nhủ, có quỷ mới tin ấy.
Hiện trường được bố trí rất nhanh, sau mười mấy phút, phó đạo diễn điều hành đã dùng tay ra dấu “OK”.
Khi âm thanh xung quanh nhỏ đi thấy rõ, cảm giác thật sự của Tiểu Tô càng trở nên vô cùng mãnh liệt.
Cảm xúc trên khuôn mặt cậu rất nhạt, đẩy cánh cửa miếu thần vừa dày vừa nặng ra.
Không ngắm nhìn chung quanh, không bất an hay căng thẳng, Tiểu Tô ngẩng đầu lên, dửng dưng nhìn tượng thần rồi lại cúi đầu, ánh mắt rơi vào con dao trên tay trái.
Chỉ liếc mắt mà thôi.
Phó đạo diễn nhìn màn hình theo dõi, đôi mày nhíu chặt lại, giọng hơi tức giận: “Cách xử lý của Tu Mộc có vấn đề rồi.
Bi kịch của Tiểu Tô vốn đến từ vị “Thần” hư vô này, bây giờ rốt cuộc cũng chạm mặt với nó lại chỉ dùng ánh mắt không để ý chút nào?”
Khương Thạch nhìn chằm chằm Lục Tu Mộc trong màn ảnh: “Xem lại đi.”
Có lẽ vào ngày bị chị Tô bức hôn, Tiểu Tô đã sinh ra sự căm ghét tận cùng đối với “Thần” đã tự tiện chi phối cuộc đời mình.
Cậu không thể lý giải “thần linh”, “phúc phận” trong miệng thôn dân có thể trở thành thứ gì, rõ ràng đứng trước bọn họ, mình mới là con người bằng xương bằng thịt, biết vui biết đau.
Cậu càng không hiểu, vậy mà vận mệnh con người thật sự có thể bị mấy hòn đá quyết định.
Nhưng bây giờ cậu chẳng để tâm nữa, cả kế hoạch “trả thù” mãnh liệt đã trù tính cũng không muốn…
Vận mệnh đã rẽ hướng, đã có một người vươn tay về bóng tối của cậu.
Tiểu Tô muốn tận mắt nhìn xem tương lai của cậu và Kỳ Viễn liệu có giống như cậu đã tưởng tượng hay không, nụ hoa đã đâm chồi liệu có nảy lộc phi thường.
Cậu không cần vì trò cười ngu muội này mà đánh mất sinh mệnh của mình, cậu cũng muốn giống Kỳ Viễn, thật lòng nói ra câu “Tôi thích anh”.
Tôi muốn cùng anh ngắm nhìn quang cảnh trong thị trấn, tôi có thể nhận cái thân phận “nam thê” không bình thường kia, cũng có thể chịu đựng sự lạnh nhạt của cha mẹ anh…
Cậu không muốn trở thành vệt “tiếc nuối” trong giấc mộng đẹp đẽ của Kỳ Viễn.
Hận thù chậm rãi hòa tan bên trong tình cảm của Kỳ Viễn, hi vọng sống sót như đang phá xác mà ra.
Tiểu Tô rút con dao nhọn ra, run rẩy xích lại gần động mạch, đến khi lưỡi dao cách làn da vài phân thì dừng lại, rũ xuống hai tay.
Chuỗi động tác này như sa vào vòng lặp vô hạn, cậu làm lại từng lần, rồi từng lần thất bại.
Thỉnh thoảng nếu không khống chế được lực độ, lưỡi dao sẽ lưu lại mấy vết đỏ trên cổ, khiến áo cưới trên người thêm màu.
Đau đớn trên thân thể sau một thời gian dài bị “tra tấn” đã sinh ra kháng lực, dần trở nên chẳng còn cảm giác.
Nhưng như có một thứ gì đó vặn xoắn trong lòng, từng tấc xé rách da.
Nước mắt của Tiểu Tô không thể khống chế được mà trào ra.
Cuối cùng, cậu dùng sức ném con dao ra xa, tạo thành một tiếng vang rõ ràng, còn bản thân đột nhiên ngồi sụp xuống, vùi đầu vào gối.
Hiện trường lặng như tờ, cho đến khi Khương Thạch hô to một tiếng “Cut”, mọi người mới khôi phục tinh thần.
Trợ lý sản xuất nhanh chóng bước lên, khoác áo lên người Lục Tu Mộc: “Thầy Lục… Ngài, ngài không sao chứ?… Bị thương à? Dù dao không để lưỡi nhưng vẫn có thể gây ra vết thương, ngài có muốn gọi người đến kiểm tra hay không?”
Bả vai Lục Tu Mộc run run, ngón tay nắm chặt áo khoác, không lên tiếng.
“Đừng làm phiền Tu Mộc!” Khương Thạch ra lệnh.
“Để cậu ấy tự nguôi lại.”
Việc quay hoãn lại cả một tiếng, trong lúc đó Tiểu Văn nhiều lần “kháng nghị”, mà kết quả “cách mạng” không thành công, trái lại chính cậu còn bị đẩy ra khỏi trường quay.
Gió núi thổi xuyên qua căn phòng, trong buổi tối tĩnh lặng như tiếng dã thú kêu, cơ thể Lục Tu Mộc co quắp, gần như vùi cả người trong áo khoác, cuối cùng ánh mắt mất tiêu cự đã tập trung trở lại.
Cậu ngồi dậy, đập vào bắp chân đang run, nói: “Đạo diễn Khương, tôi làm được.”
Khương Thạch vốn đang thảo luận cùng Triệu Dương gì đó, sau khi nghe thấy câu này, hai người cùng bước tới.
“Vất vả rồi.” Khương Thạch vỗ vai Lục Tu Mộc, đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu không đi theo kịch bản quay phim”
Lục Tu Mộc im lặng vài giây: “Ngài để tôi phát huy tự do, nên tôi diễn theo nội tâm của Tiểu Tô.
Hiện tại cậu ấy không muốn dùng phương thức trả đũa nực cười kia.”
“Ừ, tôi cũng tán đồng với cách xử lý của cậu.” Khương Thạch nói.
Lục Tu Mộc sửng sốt, cậu không nghĩ Khương Thạch sẽ “thỏa hiệp”, thậm chí có phần không phản ứng kịp.
“Cảnh này chắc chắn sẽ được giữ lại.
Cậu diễn rất tốt, vượt khỏi mong đợi của tôi.” Khương Thạch đánh giá rất cao, không đợi Lục Tu Mộc đáp lại, ông đã nói.
“Kịch bản tiếp theo sẽ sửa, cái trong tay cậu không tính nữa.”
Đối với Lục Tu Mộc, đây đơn giản là niềm vui ngoài ý muốn, cậu không suy nghĩ nhiều, hỏi ra mong đợi từ đáy lòng: “Tiểu Tô không cần tự sát nữa? Muốn dùng kết cục “đại đoàn viên” của mấy người thầy Khâu à?”
Khương Thạch dường như không nghe thấy câu hỏi của cậu, hạ lệnh yêu cầu dọn bãi.
“Dọn bãi?” Lục Tu Mộc bối rối hoàn toàn.
“Tại sao? Tôi nhớ “Hỉ yến” không có cảnh cao trào mà?”
“Thả lỏng đi, bọn tôi không ăn sống cậu đâu.” Triệu Dương nhún vai.
“Dọn bãi để giữ sự thần bí trong cốt truyện thôi.”
Tâm trạng Lục Tu Mộc bỗng nhiên chìm xuống.
Trước khi vào đoàn, tất cả nhân viên công tác cần ký hiệp nghị bảo mật, phòng việc trước khi phim được chiếu lại xuất hiện tình trạng bị thu trộm.
Theo lý mà nói, Khương Thạch hoàn toàn không cần đề phòng bọn họ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể vì đạo diễn Khương không muốn có người thông báo sớm kết cục cho các diễn viên khác.
Khả năng cao “Hỉ yến” vẫn không thể đi theo mong đợi của Tiểu Tô.
Suy nghĩ của Lục Tu Mộc không sai biệt lắm, vài phút sau, Triệu Dương dẫn một bé gái tầm mười hai, mười ba tuổi vào trường quay.
“Tu Mộc, giới thiệu với cậu một chút.” Khương Thạch xoa đầu cô bé.
“Đây là Lâm Kỳ, ngôi sao nhỏ của chúng ta, đóng vai khách mời* cho “Hỉ yến”.”
(*) vai khách mời, gốc là 特别出演, hay cameo trong tiếng Anh, chỉ những vai xuất hiện thoáng qua trong số ít những cảnh phim
Lâm Kỳ ngoan ngoãn chào hỏi với Lục Tu Mộc: “Chào anh ạ.”
Trong đầu Lục Tu Mộc rối rắm, ngay cả lễ phép cơ bản cũng quên mất, không tin nổi: “Chúng ta còn có diễn viên khách mời?”
“Vốn không có, nhưng cậu đã thay đổi kịch bản.” Khương Thạch nói.
“Lâm Kỳ mới vào đoàn hôm qua.”
“…” Lục Tu Mộc cả giận, trong lòng cũng có suy nghĩ không hay.
“Cái gì mà tôi thay đổi kịch bản?! Ngài có thể đừng chơi trò đoán tới đoán lui nữa được không!”
Triệu Dương không ngạc nhiên với phản ứng của cậu, bình tĩnh đưa kết cục cuối cùng cho cậu: “Đọc trước đi.”
Lục Tu Mộc nhanh chóng nhận lấy, lướt qua nhanh như gió, trong một khoảnh khắc, ánh mắt của cậu sững lại.
Trong giờ phút này, cậu và Tiểu Tô cùng tuyệt vọng như nhau.
***
Tiểu Văn dùng áo khoác che kín người, dáo dác ngó về phía trường quay.
Cậu dùng bả vai đụng vào trợ lý sản xuất bên cạnh: “Sao tự nhiên lại dọn bãi rồi?”
“Không biết.” Trong đầu trợ lý sản xuất cũng mơ hồ.
“Không phải chỉ có mấy cảnh cao trào mới phải dọn bãi à…”
Tiểu Văn nghe xong thì nôn nóng, chực xông ra ngoài: “Làm gì thế?! Anh tôi còn không mang thuốc ức chế, bây giờ lại muốn đóng cảnh cao trào? Quan trọng là đóng với ai này!”
Trợ lý sản xuất lúc này đã ý thức được mình nói sai, ôm lấy cậu: “Tỉnh, tỉnh lại đi.
Tôi chỉ thuận miệng…”
Giọng của cô im bặt, từ trường quay truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, như có người đẩy cái gì xuống, tiếp theo là giọng nói tan vỡ của Lục Tu Mộc: “Tôi không chuẩn bị cái gì cả, diễn thế nào được?!”
Tiểu Văn và trợ lý sản xuất liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Văn giãy như điên: “Buông ra!”
“Cậu đừng kích động mà–” Trợ lý sản xuất cố hết sức để giữ cậu lại.
“Trời ạ… Sao sức của cậu lớn thế!”
“Làm cái gì đấy?” Đúng lúc này, Triệu Dương đi đến.
Tiểu Văn lập tức quay đầu: “Thầy Triệu, rốt cuộc anh của tôi làm sao vậy? Ngài để tôi đi vào đi, tôi phải ở cạnh anh!”
Triệu Dương nhìn lướt qua cậu rất nhẹ: “Không sao.
Sửa lại kịch bản một chút, Tu Mộc không chấp nhận, phát tiết như thường thôi.”
“Anh ấy sẽ không làm thế.” Tiểu Văn không tin.
“Anh ấy chưa từng mất không chế ở trường quay bao giờ!”
“Là người thì sẽ có một ngày mất khống chế thôi.” Triệu Dương gõ đầu cậu.
“Cậu đừng làm loạn nữa, đặt trước vé máy bay đi.
Đây là cảnh đóng máy của Tu Mộc, quay xong lập tức rời đi luôn.”
Tiểu Văn luôn cảm thấy trong lời của ông có ý “đuổi người”, trừng mắt cáu kỉnh: “Các ông không có cả tiệc chia tay à? Keo thế.”
Triệu Dương không nói nhảm với cậu nữa, hất cằm ra hiệu cậu nhìn chiếc xe van cách đó không xa: “Đã chuẩn bị xong xuôi xe chở các cậu rời núi rồi, không muốn đi cũng phải đi.”
“…” Tiểu Văn tức giận dọa dẫm.
“Không có lần sau! Anh tôi sẽ không hợp tác cùng mấy người lần nào nữa!”
Ai ngờ được Triệu Dương lại cười: “Tốt rồi.
Tu Mộc là đứa trẻ tốt, tôi cũng không nỡ giày vò cậu ấy lần thứ hai.”
***
Bên trong trường quay, tất cả máy móc đã vào chỗ.
Lục Tu Mộc sau thời kì vật lộn ngắn ngủi, không thể không tiến vào thế giới của Tiểu Tô một lần nữa.
Máy quay theo sát như nội dung cảnh trước đó.
Con dao sắc lạnh nằm lăn lóc một bên, còn Tiểu Tô vẫn ở trong tư thế vô cùng khó chịu.
“Két” một tiếng, cửa lớn miếu Nhân duyên bị người khác đẩy ra.
Tiểu Tô mờ mịt quay đầu, sau khi thấy được người đang tới, cậu nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt.
Giọng cậu hơi khàn, còn có phần run rẩy: “A Kỳ, sao em lại đến đây?”
Vai diễn của Lâm Kỳ là một cô gái thôn nhà Tô, lúc này cô bé giấu tất cả mọi người, lén lút chạy tới miếu Nhân duyên.
“Em, em đến tìm anh.”
Cô bé biết mình đang làm trái quy định, lúc này tỏ ra vô cùng nhát gan, ngón tay mân mê vạt áo.
Tiểu Tô thấy hơi mềm lòng: “Lại đây, đừng sợ.
Anh sẽ không nói cho người khác đâu.”
“Anh tốt quá!” Trong nháy mắt, A Kỳ nhe hàm răng trắng, vui vẻ chạy nhảy đến bên cậu.
Mà sau khi tới gần, nụ cười trên mặt cô bé lập tức biến mất.
“Anh… Sao anh lại khóc…”
Tiểu Tô không biết phải trả lời thế nào, khẽ chạm vào bím tóc của cô bé: “Anh không khóc, em nhìn nhầm rồi.”
“Được rồi.” A Kỳ lè lưỡi.
“Anh chỉ biết gạt em thôi.”
“Thế còn em?” Tiểu Tô chuyển chủ đề.
“Sao lại đến tìm anh?”
Vừa nhắc đến đấy, cô bé lập tức trở nên ủ rũ: “Em muốn nhờ anh giúp em một chuyện.”
Có lẽ một kẻ sắp chết không bao giờ nên cam kết bất cứ điều gì, nhưng Tiểu Tô không nỡ nhẫn tâm từ chối cô bé: “Em cứ nói xem là chuyện gì đi.”
“Hôm nay bà đồng đến đoán mệnh trong thôn, em bị chọn làm cô dâu năm năm sau.” A Kỳ bưng mặt.
Tiểu Tô thoáng chốc sửng sốt, khó tin nổi mà nhìn cô em gái lớn lên dưới mắt mình.
A Kỳ không nhận ra được sự khác thường của cậu, nói tiếp: “Anh sắp đến thôn nhà Kỳ mà, em muốn nhờ anh xem giúp em…”
Cô bé nhíu mày, dường như không biết nên dùng từ nào để xưng hô với “chồng tương lai”, thẳng thừng bỏ qua cái tên gọi này: “Chú Ngưu nói hắn là “Tiểu Bá Vương”, còn nói sau khi em gả đi nhất định sẽ bị bắt nạt! Dù sao em cũng không tin chú Ngưu, em chỉ tin anh thôi!”
Cô bé lắc tay Tiểu Tô như đang lấy lòng: “Anh, có được hay không? Anh giúp em một lần đi.”
“…” Trong họng Tiểu Tô như bị chặn lại bởi một khối chì, thật lâu sau cậu mới lẩm bẩm.
“Cái này thì có ích gì… Nếu cậu ta là người như thế thật thì em phải làm sao?”
A Kỳ ngây người, có lẽ vì lời của chú Ngưu đã gieo mầm trong lòng cô bé, khiến cô bé muốn dùng hết sức để xác minh rằng chú đang nói dối, nhưng lại quên mất tính khả thi của việc này.
Bất kể “chồng” của cô bé có nhân phẩm thế nào thì cô bé cũng không có cơ hội lựa chọn – sợi dây quyết định vận mệnh vốn không hề nằm trong tay bọn họ.
Tiểu Tô lại hỏi một câu khác: “Em có muốn gả đến thôn nhà Kỳ không?”
“Tất nhiên không muốn rồi!” A Kỳ không cần cả cân nhắc.
“Anh cũng biết mà, cha em mất sớm, sức khỏe của mẹ lại không tốt.
Nếu như có thể, em chỉ muốn ở bên chăm sóc mẹ cả đời!”
Tiểu Tô nở nụ cười miễn cưỡng: “Cả đời?”
A Kỳ kiên định gật đầu: “Vâng, cả đời!”
Lời hứa suốt đời này vừa quá xa xôi vừa quá tươi đẹp, đến mức không phù hợp với thực tế, nhưng vẫn có khả năng trở thành sự thật.
Tiểu Tô cảm thấy vận mệnh đã tạo ra một trò đùa vô cùng nực cười, khi cậu muốn chết thì bỗng nhiên gặp được ánh sáng, mà khi không còn muốn chết nữa, tia sáng ấy lại bị dập tắt không chút thương tiếc.
Cậu cũng muốn ích kỷ một chút, muốn ném tất cả những thứ này ra khỏi đầu, chỉ cần qua đêm nay là cậu có thể nắm lấy tay Kỳ Viễn rồi, sẽ không buông ra nữa.
Nhưng cậu lại nghĩ đến một câu từng đọc trong sách: Kẻ phạm tội và kẻ bàng quan đều mang tội lỗi như nhau.
Bọn họ sống trong một thế giới méo mó, dị dạng, có lẽ cậu là người duy nhất nhìn thấy bản chất của nó trong suốt mấy trăm năm.
Cậu có thể liều mạng, nhưng mỗi một ngày về sau đều sẽ có một giọng nói phát ra từ sâu trong đáy lòng: Hạnh phúc của cậu đang dẫm đạp lên vô số bất hạnh khác.
Cậu không muốn trở nên vĩ đại, nhưng không thể không trở nên vĩ đại.
Tiểu Tô rốt cuộc đã hiểu, ngọn nguồn “bi kịch” của mình không phải bị chị bức hôn, không phải “Thần” trong miệng thôn dân, mà là bản thân cậu.
Vì không thể cam tâm làm một “ngu dân” nước chảy bèo trôi mà lại sống như một người “dị biệt”.
Tiểu Tô đứng lên, hướng về phía thần Nhân duyên: “A Kỳ, về nhà đi.”
“Dạ?” Giọng A Kỳ hơi chần chừ.
“Có phải anh đồng ý với em rồi không?”
Tiểu Tô gật đầu.
“Hoan hô anh Tô!” A Kỳ reo hò, cô bé chạy ra ngoài, lúc gần đi khỏi thì để lại một câu.
“Anh, anh mặc đồ cưới đẹp lắm!”
“Thật sao…” Tiểu Tô rũ mắt, giọng nhẹ vô cùng.
Cửa lớn dần đóng lại, ngăn cách hoàn toàn giữa hai thế giới.
Tiểu Tô nhặt dao lên, chậm rãi khép mắt: “Rất muốn anh thấy được dáng vẻ của tôi bây giờ.”
Ống kính dời lên trên, cuối cùng dừng lại ở tượng thần Nhân duyên, tiệc cưới của Tiểu Tô cũng kết thúc ở đây.
***
Khương Thạch sập bảng*, không chờ Lục Tu Mộc hoàn hồn đã thô bạo nhét người vào xe.
Ông nói: “Tu Mộc, cậu xong rồi.
Thời gian này vất vả rồi, sau khi về điều chỉnh tâm trạng cho thật tốt, đừng nghĩ về những chuyện khi đóng phim nữa.”
(*) Bảng ở đấy là bảng quay phim hay clapboard
Lục Tu Mộc: “…” Có phải kết thúc đột ngột quá hay không, dù sao tôi cũng là diễn viên chính mà.
Khương Thạch như nhìn thấu nội tâm của cậu: “Triệu Dương sẽ gửi lời chúc mừng đóng máy cho cậu.
Được rồi, tôi về trường quay trước, gặp lại cậu sau.”
Sau đó Lục Tu Mộc vẫn đang rối bời nghe được mấy lời “chúc phúc” không có sức sống của vị biên kịch.
Nói xong câu cuối cùng, Triệu Dương cũng tự thấy chịu không nổi: “Ai viết mấy lời rách nát này thế, ngoại trừ “chúc mừng” ra không còn từ nào khác à?”
“Thầy Triệu, bớt khách sáo với bọn tôi, chân thành thêm một chút đi.” Lục Tu Mộc nói bất đắc dĩ.
Triệu Dương vo tờ giấy thành một cục, nhét vào trong túi: “Tôi không muốn nói dối cậu, dặn một câu thôi.
Sau khi trở về nhất định phải điều chỉnh tâm trạng, phương pháp quay phim này thật sự quá hao mòn người khác.
Nếu cần thì đi khám tâm lý, tuyệt đối đừng như Hành Phong, để mất khống chế pheromone.”
Nhắc đến đây, Lục Tu Mộc không khỏi cảm thấy bận tâm: “Tôi vẫn nên chào hỏi với thầy Khâu trước–”
“Không được.” Triệu Dương ngắt lời cậu.
“Cảnh quay ngày mai rất quan trọng, là phản ứng sau khi cậu ta nhìn thấy thi thể của Tiểu Tô.
Cậu phải “biến mất” cùng Tiểu Tô, nếu không sẽ không thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Mấy ngày nay cũng khỏi cần nhắn tin, tôi sẽ tịch thu điện thoại của cậu ta.”
Lục Tu Mộc: “…”
Cậu càng nghe càng hoảng, suy nghĩ thay đổi xoành xoạch: “Không phải tôi còn phải diễn cảnh “thi thể” nữa à? Tôi đi rồi, ngày mai bọn họ diễn với ai?”
“Khương Thạch tìm được thế thân cho cậu rồi.” Triệu Dương nói.
“Sẽ không quay cận mặt, yên tâm.”
Lục Tu Mộc lờ mờ nhớ lại, Khương Thạch từng hỏi cậu có người diễn thế hay không… Hóa ra từ trước khi bắt đầu, ông đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng rồi.
Không tìm được lý do nán lại nữa, Lục Tu Mộc tiu nghỉu: “Thầy Khâu còn phải quay thêm bao lâu?”
Triệu Dương nghiêng đầu suy nghĩ: “Chắc tầm bảy, tám ngày.”
Lục Tu Mộc nói mình đã biết, đóng cửa xe lại.
Khi tiếng động cơ vang lên, Triệu Dương đột nhiên gõ cửa xe, Lục Tu Mộc mở cửa sổ đầy nghi hoặc, chỉ nghe đối phương hỏi: “Còn nhớ ngày đầu vào đoàn tôi đã hỏi cậu, trong “Hỉ yến” ai là người đáng thương nhất không?”
“Nhớ.” Lục Tu Mộc mím môi.
“Lúc ấy tôi trả lời là Kỳ Viễn.”
“Bây giờ thì sao?”
Lục Tu Mộc: “… Hẳn là Tiểu Tô.”
Triệu Dương vẫn cười, không nói thêm gì khác.
“Ngài cảm thấy là ai?” Lục Tu Mộc hỏi lại.
Đáp án của Triệu Dương vừa đoán được vừa không trong dự liệu: “Tất cả mọi người.
Những người sống trong hai thôn này, từng người một.”
Đến khi xe lăn bánh, Lục Tu Mộc vẫn không bình tĩnh nổi, lời của Triệu Dương như “ma chú” quanh quẩn trong lòng cậu.
Dù đạo diễn Khương đã dặn cậu không nên nghĩ về “Hỉ yến” nữa, cậu vẫn không nhịn được mà nhớ lại hành vi của mỗi người.
Càng nghĩ càng loạn, cậu trở về trạng thái không nói một lời.
Tiểu Văn quýnh lên, vắt óc nghĩ ra mấy câu vui đùa, nhưng Lục Tu Mộc chỉ khẽ đáp lại những từ đơn âm tiết để ra hiệu mình nghe được.
Trong sự im lặng kéo dài, cuối cùng chiếc xe van đã chạy vào thành phố.
“Anh, nhìn xem!” Tiểu Văn như người chưa từng ra ngoài, chỉ vào đại lộ ngoài cửa.
“Nhiều xe thật đấy!”
Lục Tu Mộc không trách đối phương làm ầm, vì chính cậu cũng có cảm giác như đang mơ.
Ánh đèn hai bên đường lác đác kéo dài thành một dải, dường như đã lấn át hết tất cả cuộc sống trong đoàn phim.
Chỉ khi tiếp xúc lại với “thế giới cũ” mới cảm nhận được sự nhẹ nhõm “thật sự đã kết thúc rồi”.
Cuộc chia tay giữa cậu và Tiểu Tô diễn ra lặng lẽ, “Hỉ yến” chỉ như một vệt sáng lướt qua.
Cảm giác này càng mãnh liệt hơn khi máy bay hạ cánh.
Lục Tu Mộc trở về đột ngột, không có fan đến chờ đón, nhưng vẫn có người nhận ra cậu, hỏi ý kiến liệu cậu có thể kí tên hay không.
Lục Tu Mộc tốt bụng đáp ứng, song khi hạ bút lại viết ra một dòng chữ ngoáy.
Cậu ngẩn người, gạch mấy chữ viết sai ấy đi, nói: “Xin lỗi, lâu rồi không kí nên lạ tay.”
“Không sao.” Cô gái kia vội nói.
“Em biết anh vừa vào đoàn phim, vất vả lắm ạ?”
Lục Tu Mộc lắc đầu: “Vẫn ổn.”
“Anh phải ăn nhiều vào!” Cô gái cẩn thận cất kỹ chữ kí đi, xoắn xuýt một lúc mới mở miệng.
“Mộc Mộc, em tin anh sẽ không tự tiện chỉ đạo người khác đánh dấu Omega đâu.
Anh đừng để bọn họ ảnh hưởng, em sẽ luôn ủng hộ anh.”
Lục Tu Mộc mất một lúc mới phản ứng được trên người mình còn đang có “vệt đen” này, cậu im lặng hai giây rồi cười: “Cảm ơn.”
Đúng lúc này, Tiểu Văn lên tiếng nhắc nhở: “Anh Cao Hâm đến rồi.”
“Em không làm mất thời gian của hai người nữa.” Cô gái vẫy tay với bọn họ.
“Gặp lại sau ạ.”
Lục Tu Mộc cũng không nán lại, gặp quản lý của mình ở bãi đỗ xe.
“Để anh xem một chút đã.” Cao Hâm dò xét cậu từ trên xuống dưới.
“Cũng ổn, tay chân lành lặn, không bị thương chỗ nào.
Bây giờ chỉ còn một vấn đề, rốt cuộc người trở về là Lục Tu Mộc hay Tiểu Tô?”
Lục Tu Mộc nhướn mày liếc Tiểu Văn.
Tiểu Văn lập tức thành thật khai báo: “Đừng trách em hớt lẻo, lúc ấy tình trạng của anh không ổn thật mà.”
“Được rồi, em đừng trách cậu ấy.” Cao Hâm nói.
“Lúc cậu ấy gọi điện cho anh cũng suýt khóc rồi.
Em làm sao, có cần hỗ trợ tâm lý không?”
“Yên tâm đi.” Trên khóe môi Lục Tu Mộc là nụ cười nhạt nhẽo.
“Là em, Lục Tu Mộc, đã về rồi đây.”
***
Mặc dù Lục Tu Mộc nói bản thân không có vấn đề gì, Cao Hâm cũng không dám coi nhẹ, tận tình dành một tuần ở bên cậu.
“Mai anh có việc, có cần gọi Tiểu Văn đến chăm sóc cậu không?” Cao Hâm nói.
“Em là trẻ lên ba à mà anh sợ em không ở một mình được?” Lục Tu Mộc đang xem mấy chương trình hài, thuận miệng hỏi.
“Mai anh đi đâu?”
“À… Đến bệnh viện của bác sĩ Nhiếp.” Cao Hâm nói mập mờ.
“Có chút việc.”
Lục Tu Mộc đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, tắt video, nói: “Thế em đi cùng anh.”
Không ngờ Cao Hâm phản ứng dữ dội: “Không cần– Ầy, không phải, em đi theo anh làm gì? Anh…”
“Không gián đoạn việc hẹn hò của anh đâu.” Lục Tu Mộc nói.
“Em đi kiểm tra pheromone thôi.
Qua đợt này lại bận, không có thời gian khám sức khỏe nữa.”
“Em…” Cao Hâm mấp máy miệng.
“Sao em biết anh với Nhiếp Nghiêu…”
Lời này của anh đúng là chưa đánh đã khai, nhưng Lục Tu Mộc không đào sâu thêm: “Từng nhìn thấy một lần, không cố ý.”
“À, không sao.” Cao Hâm nói.
“Vốn cũng không muốn giấu em.
Anh chỉ nghĩ là theo đuổi được sẽ thẳng thắn sau.”
“Nghe mấy lời này là vẫn chưa theo đuổi được à?” Lục Tu Mộc liếc anh, cười giỡn.
“Rốt cuộc anh có được hay không thế?”
“Sắp rồi!” Cao Hâm đột nhiên bộc phát lòng tự tin.
“Lúc bọn anh mới quen, cậu ấy còn gọi anh là “ngài Cao”, sau đổi thành “này”, bây giờ gọi là “tên ngốc” rồi! Không phải nghĩa là sắp theo đuổi được rồi à!”
Lục Tu Mộc: “…”
Mấy người đang yêu dù ít hay nhiều cũng đều có phần không bình thường, Lục Tu Mộc hoàn toàn không hiểu được, sao có người bị gọi là “tên ngốc” mà có thể vui vẻ đến mức này.
Cao Hâm đột nhiên sung sức.
Lục Tu Mộc đã biết về tình cảm này nên anh không còn lo ngại gì nữa, khó tránh khỏi muốn “khoe khoang” một chút.
Anh bắt đầu lải nhải về việc Nhiếp Nghiêu tốt thế nào, rồi kể về mấy lúc hai người ở chung.
Lục Tu Mộc đột nhiên bị nhét “cơm chó”, đến bữa tối cũng không muốn ăn nữa, nhưng đồng thời cũng bị tế bào yêu đương của Cao Hâm lây nhiễm, tự dưng nghĩ đến Khâu Hành Phong.
Cậu hơi thất thần, tính toán thời gian một chút, Khâu Hành Phong hẳn cũng sắp rời khỏi đoàn rồi… Nghĩ đến đây, cậu nghiêng người cầm lấy điện thoại.
“Làm gì đấy?” Cao Hâm hỏi.
“Gửi Wechat.” Ngón tay Lục Tu Mộc lướt nhanh trên màn hình.
“Anh cứ nói tiếp đi.”
[Mộc]: Thầy Khâu, anh về chưa?
[Mộc]: Tôi muốn ăn dâu tây, hôm nào có thời gian đi một chuyến đến nhà kính với tôi đi.
“Rốt cuộc em làm gì đấy?” Cao Hâm bất mãn vì cậu mất tập trung, nghiêng đầu muốn nhìn điện thoại của cậu.
Lục Tu Mộc tắt màn hình: “Theo đuổi bạn trai thôi.”
Cao Hâm: “???”
Cao Hâm: “!!!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...