Lục Tu Mộc ra mắt trong một nhóm nhạc thần tượng, nhưng đáng tiếc nghiệp vụ của cậu không tốt lắm, trời sinh đã bị điếc tông.
Mới đầu nhan sắc của cậu còn thu hút được một vài fan, mà sau khi nghe giọng hát phá vỡ màng nhĩ người khác ấy, bọn họ đều có xu hướng lui bước.
Vốn là nhóm nhạc nam ấy của cậu chìm nghỉm, chỉ dựa vào fan nhan sắc của Lục Tu Mộc chống đỡ, thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, công ty quyết định cho Lục Tu Mộc “theo đuổi giấc mộng” điện ảnh.
Đang gấp rút học một khóa kỹ năng biểu diễn kéo dài hai tháng để bù lại thiếu sót, Lục Tu Mộc bị nhét vào một bộ phim thần tượng vườn trường chiếu mạng.
Nói chung nổi được hay không vẫn dựa vào số, bộ phim Lục Tu Mộc đóng còn không tìm được một nhà đầu tư tử tế, vậy mà vẫn gây chấn động dựa vào quả bóng sát biên ấy.
Không ngoài dự liệu, những ngôi sao mới cùng thời đều đỏ cả mắt.
Khi ấy những lời đồn về “tài nguyên đen” của Lục Tu Mộc xuất hiện khắp nơi trên mạng, nhưng đòn trí mạng nhất đến từ ngài Ảnh đế chưa từng gặp mặt kia.
Lục Tu Mộc không nhớ cậu và Khâu Hành Phong từng có quan hệ gì, cuối cùng chỉ nhận thấy Ảnh đế Khâu thật sự không nhìn nổi khả năng diễn của cậu.
Thành thật mà nói, Lục Tu Mộc không cảm thấy gì cả, dù sao cậu cũng biết mình diễn không tốt.
Quản lý của cậu thì không nghĩ thế, có mấy lời chỉ trích ở chỗ riêng thì không sao, nhưng nói ra ngoài thì lại mang hàm nghĩa khác – bị tiền bối phê bình khả năng diễn trước mặt mọi người là việc xấu hổ vô cùng.
Chuyện đó có thể phá hủy cả nghiệp diễn của Lục Tu Mộc.
Khoảng thời gian ấy, Lục Tu Mộc mang danh “lưu lượng cao nhất” mà lại không nhận được một kịch bản tốt nào.
Cao Hâm nổi trận lôi đình, lại không nỡ dùng mấy bộ phim nát làm Lục Tu Mộc thất vọng, chạy đôn đáo khắp nơi để nhét cậu vào một chương trình du lịch với vai trò MC.
Lục Tu Mộc cũng không chịu thua kém, mặc dù vẫn phải duy trì hình tượng lạnh lùng nhưng mỗi lần mở miệng thẳng thắn vô cùng, lại tỏ ra “ngốc nghếch dễ thương” vừa phải, tạo ra một cảm giác tương phản.
Trong lúc đó cậu cũng âm thầm đăng ký các khóa học để nâng cao khả năng diễn xuất.
Nhưng đây không phải kế hoạch dài hạn, không có tác phẩm hay sớm muộn gì cũng bị cái giới này đào thải.
Cao Hâm vừa mắng Khâu Hành Phong chẳng ra gì, vừa đăng mấy video ngắn quay Lục Tu Mộc trong lớp học diễn lên Weibo.
Cứ duy trì vài tháng như vậy, Khâu Hành Phong đột nhiên mờ nhạt hơn trong giới giải trí, không hề vào bất kì đoàn phim nào, còn đi khắp nơi tham gia các sự kiện thương mại.
Fan hắn giận điên lên, chửi rủa thậm tệ công ty quản lý của Khâu Hành Phong.
Cho đến khi một vị đạo diễn nổi danh nói bóng gió than thở về giới giải trí, còn nói có một vị Ảnh đế trẻ tuổi không muốn vào đoàn quay phim, ngại vất vả.
Fan của Khâu Hành Phong im thin thít, cho dù không chỉ mặt gọi tên nhưng người phù hợp với lời đạo diễn đó chỉ có anh bọn họ.
Cao Hâm cười toe toét: “Phong thủy luân chuyển đấy! Lần này xem hắn có chết không!”
“Cần gì chứ.” Lục Tu Mộc buồn cười.
“Em thì biết cái gì! Khâu Hành Phong đi xuống em mới có thể ló mặt được.” Cao Hâm nói.
“Hắn ta cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, lấy tư cách gì để chỉ trích em!”
Không thể không nói Cao Hâm phân tích tương đối chính xác, sau khi Khâu Hành Phong mất vài triệu fan trên Weibo, một kịch bản về chiến tranh tình báo được đưa đến trước mặt Lục Tu Mộc.
Mà nhờ bộ phim này Lục Tu Mộc cũng trở mình thành công.
Nghĩ đến những thứ này, Cao Hâm lại hận đến ngứa răng: “Khâu Hành Phong chui từ đâu ra thế, muốn tạo CP với em mà không thấy ngượng à? Thấy mình hết danh tiếng rồi nên bám lấy em hút máu đấy!”
“Anh ta chủ động tạo CP với em á?” Lục Tu Mộc kinh ngạc.
“Cũng không khác lắm.” Cao Hâm nói.
“Em xem thử đoạn video này đi, đoạn phỏng vấn của nghệ sĩ cùng công ty với Khâu Hành Phong, Sở Mạnh Đình.”
Lục Tu Mộc gật đầu.
Cậu biết Sở Mạnh Đình, cô là một diễn viên Beta đang nổi.
Hai người từng gặp một lần ở sự kiện.
Trong video phỏng vấn là đoàn làm phim “Bà mối đỉnh nhất” mà Sở Mạnh Đình tham gia.
Ấy là một bộ phim hài, vai nữ chính của cô là một người lơ mơ, vô tình vào văn phòng môi giới hôn nhân làm “bà mối”.
Nhưng khác với những nhân viên còn lại, cô không giới thiệu đối tượng theo yêu cầu của khách hàng mà tự tiện quyết định dựa vào chiều cao, bề ngoài của mỗi người, thậm chí còn gây ra một trò cười khi giới thiệu hai Alpha cho nhau.
Mặc dù hành vi này phản cảm vô cùng, việc điên cuồng ship CP của nữ chính khiến người xem đồng cảm, cũng xem như một điểm giúp bộ phim được đón nhận.
Trong video, người dẫn chương trình đưa mic cho Sở Mạnh Đình, hỏi: “Mạnh Đình có thấy tính cách của mình và nữ chính giống nhau không?”
“Đương nhiên.
Cô ấy nhất định là tôi ở một thế giới khác.” Sở Mạnh Đình trả lời vô cùng tự nhiên.
“Thật ra tôi cũng là một shipper, từng lén ship rất nhiều cặp đôi trong giới giải trí đấy.”
Đối phương vội vã truy hỏi: “Bạn từng ship những cặp nào?”
“Cái này không nói được…” Sở Mạnh Đình khó xử.
“Dù sao tôi và những người đó là đồng nghiệp, cái quan hệ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy ấy.”
Người dẫn chương trình bắt lấy sơ hở trong lời nói của cô: “Thế là nghệ sĩ cùng công ty bạn à? Là… Ảnh đế Khâu sao?”
Sở Mạnh Đình ngây ra trong chớp mắt.
Đối phương tiếp tục thúc ép cô: “Chuyện ship CP có gì không thể nói đâu, bạn cho rằng bọn họ ở bên nhau không có nghĩa là bọn họ hẹn hò thật mà.”
“Ây… Coi như vậy đi.” Sở Mạnh Đình bất giác bị đưa vào tròng.
“CP tôi thích nhất thì chìm lắm, là đàn anh Khâu Hành Phong của tôi và Lục Tu Mộc.
Ảnh đế Alpha nghiêm khắc, khắt khe với Omega cao ngạo, lạnh lùng, nghĩ chút thôi đã có cảm giác rồi!”
Cô càng nói càng hăng, đôi mắt lấp lánh, độ cong của khóe môi mãi không giảm: “Khâu Hành Phong xem bộ phim mới chiếu của Lục Tu Mộc, sầm mặt hỏi: “Em diễn thế à? Bình thường tôi dạy em như nào?”, mà Lục Tu Mộc xấu hổ trong lòng nhưng cái cổ trắng nõn chẳng chịu cúi xuống, nói: “Tại anh dạy không cẩn thận”, sau đó Ảnh đế Khâu ôm cậu vào ngực, khẽ cắn tuyến thể của đối phương, dụ dỗ: “Để tối nay tôi sẽ dạy dỗ em thật kĩ càng”–”
Video đến đây là hết, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt gần như “biến thái” của Sở Mạnh Đình.
Lục Tu Mộc im lặng buông iPad xuống, đưa tay lên xoa phần thái dương tê rần.
“Xem xong thấy sao?” Cao Hâm hỏi.
Lục Tu Mộc ngừng mấy giây: “Kịch bản của cô ấy OOC quá, mặc dù em không hiểu Khâu Hành Phong cho lắm, nhưng nếu anh ta thật sự phê bình em diễn tệ, em cũng sẽ khiêm tốn nhờ anh ta chỉ bảo mà.”
Cao Hâm: “…”
“Anh cần em đánh giá cái này à?” Cao Hâm hận không thể tát cậu một phát để cậu tỉnh lại.
“Trọng điểm là hai người bị ghép CP! Công ty bọn họ đúng là không cần mặt mũi, vì muốn thu hút mà có thể để nữ diễn viên nói trước mặt mọi người như thế…”
“Không sao mà, em cảm thấy Sở Mạnh Đình nghĩ như thế thật.” Lục Tu Mộc nói lại.
“Chỉ là ghép đôi thôi, mấy ngày nữa không còn ai nhắc đến đâu.”
Cao Hâm thấy cậu vẫn chưa ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, mở phần bình luận trên Weibo của Sở Mạnh Đình đưa cho cậu xem.
Mấy bình luận đầu đều khen vai diễn của cô trong “Bà mối đỉnh nhất”, sau đó nói không nghĩ rằng cô cũng là shipper, bộ dạng ship CP quả thực giống mình như đúc.
Mà bình luận nổi thứ tư đột nhiên thay đổi phong cách: Tôi vốn không nghĩ Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc có thể có tương tác gì, nhưng sau khi xem phỏng vấn của Đình Đình, tôi nhảy hố luôn rồi! Nghĩ thử xem, trước giờ Khâu Hành Phong có phê bình kỹ năng của diễn viên lưu lượng nào khác đâu, có mỗi Lục Tu Mộc thôi, này là nghiêm khắc với mình em đó! Phải ship thôi!”
Mà bình luận thứ năm càng đặc biệt hơn nữa—
Tạp chí Tinh Lan V*: Không nghĩ rằng bạn diễn viên đang lên này cũng ship cùng CP với tôi đấy, nên là Ảnh đế Khâu và em trai Lục Tu Mộc không muốn suy xét việc cùng lên trang bìa tạp chí của bọn tôi sao? Cho CP nhỏ có chút hi vọng!
(*) V là dấu để xác định tài khoản chính chủ của người nổi tiếng, gần giống tích xanh ấy.
Lục Tu Mộc còn tưởng mình hoa mắt, liên tục nhấn vào bình luận thứ năm, sau khi xác nhận đó là tài khoản chính chủ mới không thể tin nổi mà thoát Weibo.
Tạp chí Tinh Lan đặc biệt ở chỗ trang bìa chỉ chụp ảnh đôi, hơn nữa hai người đó có quan hệ bắn đại bác không tới nhưng thành phẩm luôn khiến fan cam tâm tình nguyện chi tiền.
Còn bị người trên mạng gọi đùa là “Thần ghép CP”.
“Tài khoản chính của bọn họ tự dưng chen vào làm cái gì?” Lục Tu Mộc thấy khó hiểu.
“Không phải người ta nói chủ biên của bọn họ luôn làm theo ý kiến cá nhân, trang bìa của mỗi số đều xác định chủ đề rồi tìm nghệ sĩ hợp tác từ trước à?”
“Anh đoán bọn họ từng nghĩ đến chuyện chụp em và Khâu Hành Phong rồi.” Cao Hâm nói.
“Nhưng trong giới ai cũng biết bọn em không hợp nhau nên Tinh Lan cũng không dám đánh liều, chẳng qua hiện tại dựa vào độ nóng của chủ đề này để khơi lại thôi.”
Lục Tu Mộc gật đầu: “Thế thì làm như không thấy đi.
Nếu về sau Tinh Lan mời em thật thì tìm đại lí do để từ chối.”
Cao Hâm nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Không làm thế được, một tiếng trước em thích bình luận của họ rồi.”
Trên đầu Lục Tu Mộc hiện toàn dấu chấm hỏi: “Anh đừng đùa em, cả ngày hôm nay em có vào Weibo đâu.”
“Công ty vào tài khoản của em làm đấy.” Thấy Lục Tu Mộc phát cáu, Cao Hâm vội giải thích.
“Em đang trong thời kỳ chuyển đổi hình tượng, công ty vốn muốn ghép cho em một CP siêu nổi để mất bớt một phần fan cuồng rồi nhưng không có ứng cử viên phù hợp, kéo dài đến tận bây giờ.”
Cách đơn giản nhất để ngôi sao lưu lượng mất fan sự nghiệp là tạo một scandal lập lờ nước đôi, về lâu dài chuyện này đối với Lục Tu Mộc không có hại, chỉ có điều–
“Vậy cũng không nhất thiết phải chọn Khâu Hành Phong chứ?” Lục Tu Mộc bực bội.
“Lúc ấy anh cũng cãi nhau với ban quản trị rồi, nhưng vừa bắt đầu đã bị chặn miệng.” Cao Hâm nói.
“Bọn họ hỏi anh, rốt cuộc đây là ý kiến của anh hay của em?”
“Tất nhiên là của em rồi!” Vẻ mặt Lục Tu Mộc bất đắc dĩ.
“Nên là mình anh nói có tác dụng gì đâu, ai bảo em chơi trò mất tích cả năm tiếng!” Cao Hâm còn hết cách hơn cậu.
“Ban quản trị nói, trừ khi em đắp chăn đi ngủ trong nhà thì nhất định đã thấy tin tức trên mạng, khẳng định em đã ngầm đồng tình với chuyện ghép CP này rồi.”
Lục Tu Mộc: “…”
“Không thể không nói luận điểm của bọn họ đúng quá, công dân xã hội hiện đại có ai rời được cái điện thoại đâu.” Cao Hâm giang tay.
“Anh cũng không thể nói với bọn họ là năm tiếng đấy em trao đổi pheromone với một Alpha không biết tên nên mới không rảnh nhìn điện thoại được.”
Lục Tu Mộc bóp trán một lúc mới nói: “Khâu Hành Phong cũng đồng ý với việc tạo CP này?”
“Chắc thế.” Cao Hâm ậm ừ.
“Nghệ sĩ của công ty họ là người bắt đầu trước mà.”
“Chắc thế?” Lục Tu Mộc không tin vào tai mình.
“Anh đừng nói là đã năm tiếng rồi anh vẫn không liên lạc được với Khâu Hành Phong nhé?”
“Anh cũng hết cách!” Cao Hâm đáp.
“Anh biết đâu được trong giới giải trí còn có nghệ sĩ thứ hai thích biến mất như em! Nhưng anh liên lạc với quản lý của hắn rồi, đối phương cũng đồng ý hợp tác.”
Lục Tu Mộc dần bình tĩnh lại, ít nhất người cậu hợp tác không hề kháng cự.
***
“Tôi mới tắt máy một buổi chiều, cậu đã tìm cho tôi một “người yêu” rồi.” Khâu Hành Phong mỉm cười.
“Ngày mai trở về công ty chắc tôi có cả con luôn nhỉ?”
Giang Tùy lau mồ hôi trên trán: “Không phải người yêu, chỉ là đối tượng hợp tác thôi, là giả! Giả ấy!”
Sắc mặt Khâu Hành Phong khó coi, nhìn vị quản lý: “Từ lúc vào giới tôi đã nói với cậu rồi, tôi không thích mấy phương thức marketing thấp kém này.”
“Cái này có gì mà thấp kém?” Giang Tùy không hiểu được.
“Bây giờ trong giới có ai không làm trò này đâu? Ghép CP là phương thức kiếm fan nhanh nhất mà.”
Anh vừa dứt lời, Khâu Hành Phong lại lạnh mặt: “Thực lực của tôi cần mấy thứ bàng môn tà đạo này à?”
“Tôi biết anh có thực lực, nhưng chắc gì công chúng đã biết…” Giang Tùy cười khổ.
“Hiện tại không so được với lúc trước, hai năm qua anh không đóng một bộ phim nào, độ nổi tiếng sụt giảm nghiêm trọng.
Bây giờ anh còn đang đeo cái danh “không chuyên nghiệp”, nếu không lấy nó xuống thì lấy đâu ra đạo diễn tìm anh quay phim chứ?”
Bàn tay buông bên người của Khâu Hành Phong khẽ siết lại.
Giang Tùy nói tiếp: “Đối phương nổi, anh có thể dựa vào độ nổi tiếng đấy để lan truyền tin tức mình tái xuất.
Hơn nữa CP của hai người do Sở Mạnh Đình bắt đầu, anh mà không có động thái gì, cô ấy sẽ bị fan của anh mắng chết.”
Khâu Hành Phong tưởng tượng viễn cảnh gào khóc của đàn em, cuối cùng khịt mũi: “Phiền phức.”
Giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo một chút buông xuôi.
Giang Tùy biết đây là tín hiệu thỏa hiệp của hắn, nhân dịp còn nóng chuyển tiếp bình luận của Tinh Lan, sau đó đưa cho hắn xấp tư liệu cơ bản của Lục Tu Mộc.
Trên đầu là poster của Lục Tu Mộc.
Khâu Hành Phong nhìn lướt qua, hỏi: “Tên cậu ta là gì?”
Trong giây lát, Giang Tùy tưởng trong đầu mình xuất hiện ảo giác.
Anh chỉ tay vào khuôn mặt tinh tế trên poster: “Lục Tu Mộc đấy! Omega nổi tiếng nhất hiện tại! Cuối cùng anh có phải người trong giới không?!”
“Mấy năm nay tôi làm gì có sức chú ý những thứ này.” Khâu Hành Phong nói như thể đương nhiên lắm.
“Beta mấy người không hiểu nỗi đau của Alpha đâu.”
“Không phải…” Giang Tùy thấy hắn thật sự không có chút ấn tượng nào với Lục Tu Mộc, thì thào.
“Anh trai à, hai năm trước anh còn mắng cậu ta diễn không tốt đấy…”
Khâu Hành Phong nhướng mày lục lọi ký ức một chốc: “Sao tôi không nhớ.”
Giang Tùy: “…”
“Nhưng mà tôi nói thật thì cũng hợp lý.” Khâu Hành Phong thả lỏng.
“Dù sao làm gì có ai diễn tốt hơn tôi.”
Giang Tùy triệt để bái phục.
Người ta nói làm quản lý khó, làm quản lý của Khâu Hành Phong còn khó gấp bội.
Anh cho rằng tính tự luyến của Khâu Hành Phong đã là nan đề to lớn của đời người, không hề nghĩ đến đấy chỉ là căn nguyên của mọi điều xấu.
Buổi tối hôm đó, Khâu Hành Phong chuyển tiếp Weibo mới nhất của Lục Tu Mộc–
Khâu Hành Phong V: Sẽ hợp tác sớm thôi, mong được làm việc với cậu.
Giang Tùy suýt bóp nát điện thoại, rống giận: “Khâu Hành Phong anh bị điên à! Ai… Ai lại dùng từ “hợp tác” mà nói ra ngoài???”
Mấy phút sau, Lục Tu Mộc cũng đáp lại–
Lục Tu Mộc V: Hợp tác vui vẻ (mỉm cười)
Lại qua mấy phút đồng hồ, Cao Hâm dùng liên hoàn CALL chết người, cơn giận không nuốt được của anh truyền đến từ đầu bên kia: “Em điên rồi à! Bóng gió cho ai xem!!!”
Lục Tu Mộc bình thản: “Cho những người ship CP của bọn em trên mạng đấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...