Giang Hi Thần thấy cô như vậy, không nói gì, đi ra phòng ngủ của cô.
Điều này làm cho Lý Nhược Vũ đang tức giận lập tức luống cuống.
Cô ngồi dậy, nhìn cánh cửa đang mở, ánh đèn vàng hắt vào.
Chú bỏ đi không nói lời nào nghĩa là sao? Chú giận rồi à? Rõ ràng cô mới là người đang tức giận mới đúng.
Nghĩ như vậy, Lý Nhược Vũ cảm thấy đau lòng, thậm chí còn vứt thứ duy nhất mà mình đang cầm, trong lòng cô vẫn còn tức giận, hừ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô biết phân biệt nặng nhẹ, cũng hiểu Giang Hi Thần cầm gối mang đi vứt là do lo lắng nó sẽ đem lại virus.
Nhưng cha cô bị u não, đang ở giai đoạn đầu, chưa di căn gì cả, nếu không vì thiếu tiền thì có lẽ sẽ chữa khỏi.
Lý Nhược Vũ đang nghĩ về chuyện đó, một cái bóng mập mạp phản chiếu ở cửa.
Vừa ngẩng đầu, cô đã bắt gặp đôi mắt có ánh cười của Giang Hi Thần.
Trên tay anh đang ôm một con gấu to gần một mét năm, rất mập, trực tiếp bao lấy thân thể của Giang Hi Thần.
Anh ôm con gấu lớn bằng một tay và bật đèn trong phòng của Lý Nhược Vũ bằng tay kia, căn phòng ngay lập tức bừng sáng.
“Xem ra là em có ý tha thứ cho tôi.” Giang Hi Thần đi đến mép giường cười nói: “Tặng cho em.”
Lý Nhược Vũ hít mũi, ngoảnh đầu sang một bên: “Cháu không cần.”
Giang Hi Thần cong môi xem bộ dáng ngạo kiều của cô, một câu không nói, trực tiếp đem gấu bông nhét vào lòng cô, anh không thích nói lời vô nghĩa, cũng không giỏi dỗ người.
Giang Hi Thần cũng không cảm thấy chuyện này mình làm sai, nhưng anh cũng hiểu tâm tình Lý Nhược Vũ, cho nên, việc này không có ai đúng ai sai.
Nhưng làm cho cô khóc, Giang Hi Thần thấy khẳng định là mình sai rồi.
Sáng nay nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, chắc hẳn đêm qua cô không có ngủ.
Giang Hi Thần mở miệng nói: “Hôm nay không cần làm bài tập, em đi ngủ sớm một chút.”
Lý Nhược Vũ giận dỗi không để ý đến anh, ôm con gấu đi nằm, đưa lưng về phía anh, không nói gì nhận quà của anh.
Giang Hi Thần xem bộ dáng này của cô, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không nói cái gì, đi ra ngoài tiện tay tắt đèn, đóng cửa lại.
Khi cánh cửa được đóng lại, Lý Nhược Vũ vùi mặt vào con gấu, lẩm bẩm nói: Xấu muốn chết.
Anh mua con gấu nhưng không phải con hay mỉm cưởi, mặt nó vô cảm giống Giang Hi Thần lúc bình thường như đúc.
Buổi trưa ngày hôm sau tan học, Thượng Khánh Tuyết thần bí kéo cô về ký túc xá, ngồi ở trên giường của bạn mình, thấp giọng hỏi cô: " Lý Nhược Vũ, nói thật đi, cậu có không?"
Lý Nhược Vũ vẻ mặt nghi hoặc: “Có cái gì?”
Dứt lời, ba bốn cô gái khác trong ký túc xá phút chốc trở nên yên lặng, Thượng Khánh Tuyết tát cô một cái đầy thù hận sắt thép: “Cậu nói nhỏ với tôi thôi, đây không phải là chuyện vinh quang gì.” Sau đó cô ấy liền nhỏ giọng giải thích "Cậu có thai?"
Một câu, làm Lý Nhược Vũ kinh ngạc suýt chút nữa bị sặc nước miếng.
“Cậu nói bậy gì vậy?” Lý Nhược Vũ nhíu mày hỏi lại cô ấy, nhưng cũng hạ giọng xuống một chút.
“Vậy hôm qua cậu khóc cái gì? Sáng ra hai mắt cậu sưng to như hai bóng đèn, hỏi chuyện gì cũng không nói, tớ tưởng cậu có thai nên khóc."
Lý Nhược Vũ vội xua tay: “Không phải, không phải.”
Việc này không thể để người khác hiểu lầm, cái này còn liên quan đến danh dự của cô về sau.
Mấy người bên cạnh bát quái hỏi: “Vậy thì vì sao thế?”
Nếu như ngày thường Lý Nhược Vũ không giải thích, nhưng hiện tại muốn cùng người khác quan hệ tốt, nhất định phải làm cho mình thân thiện hơn.
“Bởi vì ba tớ.” Lời nói của Lý Nhược Vũ khiến ký túc xá yên tĩnh một lúc.
Hầu hết mọi người trong lớp đều biết rằng gia đình Lý Nhược Vũ là gia đình đơn thân, bây giờ cô thậm chí còn được nuôi dưỡng trong nhà của người khác.
Nhìn thấy bầu không khí trở nên nặng nề, Lý Nhược Vũ giả vờ thoải mái nói: "Vậy cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Tớ chỉ có một người bạn trai giả, làm sao có thai được.
Lý Nhược Vũ thì không, nhưng một số người lại có.
Ví dụ như, bạn cùng bàn của cô.
Mấy ngày nay, Vương Ngư Nhi vẫn luôn nôn khan, cô ấy cố gắng làm động tác càng chậm càng tốt để không bị người khác phát hiện ra, nhưng vẫn khá là khó khăn để giấu diếm bạn ngồi bên cạnh.
Lúc đầu, Lý Nhược Vũ không quan tâm chút nào, cô cũng không nghĩ về nó.
Cô chỉ thấy cô ấy đi học thì nôn khan, tan học cũng không ăn cơm, cứ thế mà nằm dựa vào bàn, bạn học thuận miệng hỏi cô ấy làm sao vậy, cô ấy chỉ nói là bị bệnh dạ dày, bụng khó chịu không muốn ăn.
Nhưng cô ấy suốt một tuần đều nôn, cũng không thấy cô ấy uống thuốc.
Lý Nhược Vũ ngồi bên cạnh thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nôn khan, chỉ cảm thấy buồn nôn trong bụng, nhưng cô cố gắng chịu đựng và tập trung hơn lên bục giảng.
Mãi cho đến buổi chiều cuối tuần.
12 giờ trưa tan học, một tuần học có một buổi chiều được nghỉ, Thượng Khánh Tuyết đã sớm đi cùng bạn bè của cô ấy chạy tới tiệm net lập tổ đội.
Lý Nhược Vũ không dám đi theo, kể từ khi cô làm cho Giang Hi Thần tức giận vào chủ nhật tuần trước.
Cô về nhà, hôm nay cuối tuần, chú khẳng định đang ở nhà.
Về đến nhà, quả nhiên, Giang Hi Thần ở nhà, đang đem quần áo trong máy giặt ra phơi.
Lý Nhược Vũ ngồi ở phòng khách nhìn, trong lòng cảm thán, cư dân mạng quả nhiên nói đúng, đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, ngay cả làm việc nhà cũng đẹp.
Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên.
Lý Nhược Vũ ban đầu tưởng lại là Thượng Khánh Tuyết tìm cô, mở ra WeChat nhìn và khá là bất ngờ.
Là Vương Ngư Nhi.
Tiểu Ngư: Cậu thật là nhẫn tâm.
Lý Nhược Vũ tự hỏi, cô đã làm gì?
Bên kia lại gửi tới biểu tình khóc to vô cùng đáng thương.
Vương Ngư Nhi: Cậu nhận lỗi khó như vậy à?
Lý Nhược Vũ đọc những dòng này, tức giận đến bật cười, tôi dựa vào, đúng là kiểu người nào cũng có.
Cô đang muốn đem cô ấy kéo đen, bên kia lại nhắn một câu: Nhược Vũ, chúng mình làm hòa đi.
Bây giơ Vương Ngư Nhi đang ngồi ghế ở công viên, bên cạnh là Trương Hi.
Cô ấy chủ động gửi tin nhắn cho Lý Nhược Vũ, vì cô ấy nhận ra lúc cô ấy gặp chuyện, bạn học trong lớp bình thường nhìn có vẻ quan hệ khá tốt căn bản không có ai giúp cô ấy, lúc cô ấy cần thì ngoại trừ nói chuyện với Trương Hi, cô ấy vẫn cần một lời an ủi từ người khác.
Lúc này cô ấy mới phát hiện, ngày thường ở trường ngoại trừ cô ấy ăn cơm và về nhà thì phần lớn đều ở cùng bạn trai, căn bản không có tâm trí đâu đi gặp mặt bạn bè.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy Lý Nhược Vũ trả lời, Vương Ngư Nhi nghĩ cô không thấy, trong lòng lo lắng không đợi được nữa nên trực tiếp gọi điện thoại.
Lý Nhược Vũ nhìn điện thoại rung trên tay mà không muốn cầm lên.
Tuy nhiên, cô biết rằng với tính cách của Vương Ngư Nhi, nếu lần đầu tiên không nghe, thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba….
Liên tiếp bốn năm cuộc gọi, Lý Nhược Vũ đang định tắt máy thì từ bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Em có người gọi kìa, sao không trả lời?"
Giang Hi Thần không biết chuyện giữa Lý Nhược Vũ và Vương Ngư Nhi, Lý Nhược Vũ cũng hoàn toàn không có ý định nói cho anh.
Cô cười nói, lập tức nhấc máy.
Cô nói xong liền ấn trả lời cuộc gọi, rồi về phòng mình.
Cuộc gọi được kết nối, Vương Ngư Nhi không đợi Lý Nhược Vũ nói chuyện, tức giận nói: " Lý Nhược Vũ, cậu làm gì thế? Sao không nghe điện thoại."
Lý Nhược Vũ lạnh lùng đáp: “Tôi không nhận điện thoại, thì cậu có chuyện gì?”
Lúc này, Vương Ngư Nhi mới nhớ ra mục đích của mình,cô ấy hít một hơi, giọng nói thả chậm: "Nhược Vũ, chúng ta không náo loạn nữa, được không?"
Lý Nhược Vũ không trả lời cô ấy.
Với loại người bị chiều hư như Vương Ngư Nhi, Lý Nhược Vũ mới không thèm quen.
Giọng nói bên kia trở nên có chút mệt mỏi: “Nhược Vũ, thực sự xin lỗi, tớ xin lỗi vì những gì tớ và bạn trai tớ đã nói với cậu trước đây."
Xin lỗi? Lý Nhược Vũ không nghĩ chấp nhận nó.
Cô ngồi ở mép giường, ôm con gấu xấu xí lên, giọng điệu thẳng thừng hỏi: “Còn gì nữa không?” Không có việc gì để cô còn tắt máy.
Vương Ngư Nhi đương nhiên nhận ra ý tứ của cô, vội vàng nói: "Nhược Vũ, đừng cúp máy, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Lý Nhược Vũ nói: “Chuyện gì?”
Cô ấy ấp úng nói: “Tớ…. tớ mang thai.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...