Trong giây lát, Lý Nhược Vũ ngạc nhiên nói không ra lời, đây có phải là người chú mà cô biết không vậy?
Bốc thăm? Chú chắc không đó?
Giang Hi Thần không để ý đến biểu tình kinh ngạc của cô, chậm rãi giải thích: “ Bây giờ không có đủ thời gian, cách lúc thi đại học còn có nửa năm, tôi vẫn có thể giúp em học bổ túc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này tôi thấy tỷ lệ bốc thăm so với giác quan thứ sáu của em vẫn tốt hơn một chút.”
“Chú, chú đừng có trêu cháu.”
“Không có.” Giang Hi Thần nén cười nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy chú đã thử qua rồi?” Lý Nhược Vũ không tin hỏi.
Hồi trước, cô đã gặp rất nhiều người lười viết câu trả lời tiếng Anh và chỉ lấy mấy mẩu giấy nhỏ để bốc thăm, nhưng nếu trên cương vị một người phụ huynh mà dạy cô như vậy……
“Em thấy tôi đề nghị như vậy rất phiền phức à?”
Lý Nhược Vũ nhìn đôi mắt tràn ngập tự tin của anh, thành thật lắc đầu:” Không ạ.”
Giang Hi Thần nghe được đáp án mình muốn, hài lòng gật đầu, còn xoa đầu cô như đầu mèo.
Anh lại nhìn lại bài thi lần nữa, cảm thán một câu:” Tôi còn chưa bao giờ gặp qua một người học tập kém như em, nhóc con, em làm thay đổi quan điểm của tôi rồi.”
“……”
Anh đừng cười nhạo người ta như vậy.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc và nói:” Chuyện bốc thăm này, em đừng nói cho người khác.”
Lý Nhược Vũ gật đầu: “Vâng.”
Giang Hi Thần cũng giải thích cụ thể: "Nếu không người khác sẽ nói là bố mẹ của em không đáng tin cậy."
Chú của cháu à, chú còn biết chú nói những lời này là không đáng tin cậy sao!
Lý Nhược Vũ vô lực phàn nàn, nhưng mà cô vẫn rất thích cách dạy của Giang Hi Thần, cho dù có làm sai, bị điểm kém, vẫn chưa thấy anh mắng mình một câu.
Nếu nói đến lão Lý còn sống, chắc chắn không tránh được trận mắng.
Cô đang xuất thần thì bên tai lại truyền đến một câu khích lệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em làm cũng khá tốt đấy.”
Anh nói xong lại xoa đầu cô.
Bây giờ làm sao mà chú Giang càng ngày càng thích xoa đầu cô, có phải làm thế có thể di truyền chỉ số thông mình không.
Cô đảo mắt nhìn lại, bài thi trong tay anh đã biến thành bài thi môn Toán.
Trên mặt anh còn mỉm cười hài lòng.
Lý Nhược Vũ khiêm tốn nói: “Lần này có thể là do may mắn, phần lớn câu hỏi trong này là những câu mà chú đã giảng cho cháu.”
Người đàn ông nghe cô nói, lật sang phía sau bài thi, mặt sau quả nhiên phần lớn đáp án đều đúng.
Loại đề như này đúng thật đã từng giảng qua cho cô, xem ra hồi trước cô có nghiêm túc nghe.
Anh hài lòng gật đầu, nhìn khuôn mặt thanh tú của Lý Nhược Vũ, càng nhìn càng thích (ngại qué (≧ ∇ ≦ )ノ )
Làm sao có thể có người đáng yêu như vậy.
Nhưng mà thành tích của Lý Nhược Vũ cũng tạo áp lực cho Giang Hi Thần.
Anh nhận ra thành tích của Lý Nhược Vũ cũng không phải là kém, cô muốn đăng ký vào ngành văn học, mà điểm văn hóa của cô cũng không phải là đặc biệt kém.
Vì thế chỉ cần làm cho điểm toán với Anh đi lên, thành tích của cô chắc sẽ tăng lên đáng kể.
Anh thở dài một hơi, cái này còn mệt hơn cả đi làm.
Chiều ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc, Giang Hi Thần liền bắt đầu đưa cô vào phòng sách học bù.
Đây là lần đầu tiên Lý Nhược Vũ nghe Giang Hi Thần nói tiếng Anh.
Giọng anh trầm thấp, ngữ pháp thuần túy, cô nghe xong cảm thấy da gà mình nổi hết lên.
Cô nhin không được khen một câu: “Chú ơi, chú nói tiếng Anh thật là dễ nghe.”
“Bang” chiếc bút lại lần nữa gõ vào trán: “Nghiêm túc nghe.”
Lý Nhược Vũ ủy khuất che trán, cháu có nghiêm túc nghe mà, giọng nói hay như vậy, không nghiêm túc nghe, thật lãng phí.
Nhưng những lời này cũng không dám nói.
Cô cúi đầu nghe Giang Hi Thần nghiêm túc giúp cô phân tích đề.
Anh nhắc đi nhắc lại, giúp cô giải thích những khúc mắc.
Trước đây, cô đã cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy phần đọc hiểu của một câu chuyện và cô không thể hiểu được những cái này đang nói gì bằng tiếng Anh.
Nhưng khi Giang Hi Thần dịch cho cô từng đoạn một, cô hận những cái đoạn kia không thể dài hơn một chút, làm sao mà có mấy câu chưa gì đã dịch xong rồi.
Lúc xong một tờ tiếng Anh, thì đã gần chín giờ.
Giang Hi Thần hít sâu một hơi hỏi cô: "Em hiểu không?"
Lý Nhược Vũ không dám lắc đầu, cũng không gật đầu, liền như vậy ngây ngô nhìn Giang Hi Thần.
Cô thấy anh giảng nghe rất êm tai, đặc biệt là ở trong phòng sách yên tĩnh như thế này, lúc anh trầm giọng nói, còn nghe được một chút khàn khàn, anh cách cô rất gần, làm âm thanh truyền vào tai cô như một dạng hưởng thụ.
Nhưng hỏi cô có hiểu không, đó là một câu hỏi cực kỳ uyên bác, cô không dám trả lời.
Giang Hi Thần nhìn bộ dáng này của cô, có chút dở khóc dở cười.
"Quên đi, sau này tôi sẽ dạy em từ cơ bản, về sau đi học nhớ nghiêm túc nghe giảng, cho dù không hiểu, em cũng nên cố gắng theo thầy cô đi, về sau sẽ có tiến bộ."
Lý Nhược Vũ gật đầu, bộ dáng rất mệt mỏi nằm ở trên bàn, tò mò hỏi.
Cô nhớ rằng khi còn nhỏ điểm của cô rất tốt, không biết thành tích bắt đầu giảm xuống từ khi nào nhỉ?
“Chú ơi, khi còn nhỏ chú học rất giỏi sao?”
Lý Nhược Vũ tò mò hỏi.
“Hỏi cái này làm gì?”
Giang Hi Thần cầm cốc nước trên bàn nhấp một ngụm, thấy có chút lạnh, liền để lại chỗ cũ.
“Tò mò ạ.”
“Cũng coi như khá tốt đi”. Giang Hi Thần nghĩ một lúc rồi trả lời, thấy cô lộ vẻ thất vọng, không khỏi cười trêu chọc: “Lại nói đến, tôi vẫn đạt tiêu chuẩn môn lịch sử.”
“Chú, sao chú lại học hư người khác rồi, còn trêu cháu nữa.” Lý Nhược Vũ có chút tức giận bĩu môi trừng anh.
Giang Hi Thần tâm trạng cực kỳ tốt còn nở nụ cười.
Sự mệt mỏi khi nói chuyện trong hai giờ đồng hồ biến mất ngay lập tức.
“Hai người luôn phải bổ sung cho nhau, có lẽ em hơn tôi ở những khía cạnh khác.” Giang Hi Thần vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô an ủi.
Lý Nhược Vũ cho rằng Giang Hi Thần muốn khen cô, ngạc nhiên ngồi dậy: “Khía cạnh nào ạ?”
Trong lúc nhất thời Giang Hi Thần đột nhiên bị hỏi, không biết nên trả lời như thế nào.
Trong không khí xuất hiện hai giây xấu hổ.
“Chú!” Lý Nhược Vũ tức giận gọi.
Giang Hi Thần có chút xấu hổ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: “Em đừng giận, về sau sẽ có.”
Lý Nhược Vũ không muốn nói chuyện với anh một lần nữa.
Cái gì mà giọng nói dễ nghe, cái gì mà lớn lên đẹp trai, đều là giả, con người này phúc hắc chết đi được.
Giang Hi Thần cũng ý thức được mình nói sai rồi lời, thành thật nói thêm: “Tôi thấy em chỗ nào cũng tốt.”
Lý Nhược Vũ cảm thấy một chút thành ý đều không có.
Giang Hi Thần nhìn cô thở phì phò thu dọn sách cho vào cặp, lại lặp lại một câu: “Tôi thấy em chỗ nào cũng tốt.”
Đáp lại anh là một tiếng hừ thật mạnh.
Lý Nhược Vũ rửa mặt xong liền nằm ở trên giường, nhớ tới vừa rồi Giang Hi Thần đi qua đi lại chỗ cô, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhìn không được cười một tiếng.
Anh khẳng định nghĩ cô thực sự tức giận đi, haha.
Cô đang nghĩ như vậy, điện thoại trên đầu giường vang lên.
Là một lời mời kết bạn.
Ảnh đại diện rất đơn giản, một cậu bé đeo kính.
Ghi chú đi kèm là: nhóc con.
Lý Nhược Vũ ngạc nhiên, đấy là Giang Hi Thần.
Tại sao anh lại biết số WeChat của mình?
Cô nghĩ nghĩ, ngón tay cái đã bấm chấp nhận, không đến năm giây, bên kia đã nhắn một câu: Em vẫn còn giận à?
Lý Nhược Vũ cố ý nhắn lại: Vâng.
Giang Hi Thần: Tôi thấy em lớn lên rất đẹp, tính cách tốt, và một trái tim nhân hậu.
Cô nhìn thấy những lời này, Lý Nhược Vũ cười thành tiếng.
Không ngờ Giang Hi Thần đặc biệt kết bạn với cô chỉ để nói điều này.
Cô cũng không đành lòng nhìn anh bối rối về chuyện này, Lý Nhược Vũ nhắn lại cho anh một biểu tượng cười to: Thật ra, cháu không giận nữa rồi.
Anh nhìn thấy những lời này, Giang Hi Thần đang ngồi ở mép giường nhẹ nhàng thở ra: Vậy em đi ngủ sớm một chút, mai còn dậy sớm nữa.
Lý Nhược Vũ: Vâng.
Bởi vì bệnh viện chỗ Giang Hi Thần làm không cùng đường với Lý Nhược Vũ, nên Lý Nhược Vũ vẫn ngồi xe buýt đi học.
Còn Giang Hi Thần lái xe đi làm.
Lúc đi ngang qua nhà sách Tân Hoa, anh đã do dự một chút.
Anh nhìn đồng hồ ở cổ tay, mới có 7 giờ 15 phút.
Anh có thói quen đến sớm, cho nên vẫn còn hơn 1 tiếng trước khi đến giờ làm, vậy là đủ rồi.
Anh đi xe chạy vào bãi đỗ xe của nhà sách Tân Hoa, đi nhanh vào hiệu sách.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, anh có nhắn wechat cho chủ nhiệm của Lý Nhược Vũ, hỏi về tài liệu môn tiếng anh và toán có Lý Nhược Vũ bây giờ.
Anh lấy điện thoại trong túi ra, đưa tờ ghi chú có ghi tất cả tài liệu cho quản lý nhìn, chưa đến mười phút đã tìm thấy tất cả.
Có gần mười bốn quyển tài liệu, toàn bộ là chương trình Lý Nhược Vũ đang học.
Giữa trưa, các bác sĩ và y tá cùng tầng đều biết Giang Hi Thần ôm một chồng tài liệu tiếng anh cấp ba vào trong văn phòng.
Sau khi hoàn thiện công việc của mình, anh sẽ mở bốn quyển sách tiếng anh đọc không ngừng, thi thoảng còn ghi chú vào trong đó.
Không ít y tá đã chụp góc nghiêng của anh, lúc anh đang nghiêm túc làm bài.
Mặc dù không hiểu tại sao anh lại đọc tài liệu cấp ba, nhưng không ít y tá lại mê mẩn sườn mặt tuấn tú của anh, không rảnh để ý những chuyện khác.
Thời điểm hồi trước anh đến bệnh viện thực tập, đã có không ít các y tá hoặc các cô gái chạy đến phòng họ xem Giang Hi Thần.
Thậm chí họ còn bí mật hỏi số điện thoại hoặc số wechat của anh.
Cuối cùng đều bị Giang Hi Thần từ chối.
Trong thời gian thực tập, ngày nào anh cũng rất bận, chưa kể đến lúc tan làm bình thường, thậm chí có lúc anh còn không có được một giấc ngủ ngon.
Nhều thực tập sinh trong phòng cả ngày oán giận bạn gái ghét bỏ bọn họ cả ngày không có thời gian,
Giang Hi Thần liền liền dứt khoát không nói chuyện, để tránh rắc rối.
Một người độc thân, ngược lại càng thu hút không ít cô gái nhớ thương.
Có rất nhiều người suy đoán, anh sẽ tìm kiểu phụ nữ gì, cũng hy vọng anh có thể tìm được một người hoàn mỹ như mình.
Giang Hi Thần nhìn có chút đau đầu, xoa huyệt Thái Dương, đóng tài liệu tiếng anh lại, cất ở một nơi kín đáo gần đó.
Anh thấy rằng mình không nên làm việc riêng trong giờ làm việc, những tái liệu này vẫn nên sau khi tan làm rồi về nhà xem.
Cất tài liệu đi, quay người lại nhìn thấy có cô gái ngồi đối diện mình.
Cô ấy cũng giống anh mặc áo blouse trắng, mặt đầy ý cười nhìn anh.
“Bác sĩ Giang đang giấu cái gì vậy?”
Cô ấy duỗi cổ nhìn tài liệu mà Giang Hi Thần cất, nhướng mày cười ái muội.
Giang Hi Thần bị cô ấy làm cho dở khóc dở cười.
“Không có gì, tài liệu cao tam mà thôi.”
Mỗi lần cô tới không phải hỏi chuyện thì chính là giới thiệu đối tượng cho anh, anh thật sự có chút sợ hãi đàn chị này.
“Tài liệu cao tam? Tài liệu cao tam cái gì? Dùng làm gì vậy? Người theo đuổi thế nào, mà lại đưa cho em cái này, để thu hút sự chú ý của em, cũng quá liều mạng đi.” Cao Khiết kinh ngạc nói.
Giang Hi Thần cảm thấy đầu càng đau, đàn chị này của anh thật sư có suy nghĩ độc đáo.
“Không phải, là do em mua.”
“Mua làm gì vậy?”
“Nhà của em có học sinh cuối cấp, mua để dạy bù em ấy.” Giang Hi Thần thành thật trả lời, đỡ để cô ấy miên man suy nghĩ.
Cô ấy rất tò mò về chuyện của Giang Hi Thần, nhưng cũng không có suy nghĩ khác, cô ấy đã là người lập gia đình, hoàn toàn tò mò không biết anh sẽ thích loại phụ nữ gì.
“Ai u, trong nhà lúc nào lại có thêm học sinh cấp ba vậy? Là họ hàng nhà em à?”
Giang Hi Thần gật đầu: “Vâng, xem như là vậy đi. Là cháu gái em.”
“Em không phải là con một sao? Cháu gái từ đâu ra vậy?” Cao Khiết tiếp tục tò mò.
Giang Hi Thần có chút chịu không nổi: “Chị Cao, chị không cần xem bệnh à?”
“Bây giờ không có ai, chị liền chạy tới hỏi một chút, nói cho chị biết, cháu gái ở đâu ra.”
Giang Hi Thần lãnh đạm đáp: “Nhặt được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Hi Thần: Bây giờ tôi đang nuôi cháu gái, tương lai là nuôi bà xã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...