”Bảo nhi à, lại đây, xem thử xiêm y này đi, nương mới làm cho ngươi đó, thích không?”
“A, ha ha, đa tạ mẫu thân, rất thích.” Tiểu hài nhi nho nhỏ tròn tròn vui vẻ mặc vào quần áo mà mẫu thân may cho từ vải thô, dường như toàn bộ hạnh phúc trên thế gian đều tụ trên gương mặt, an lành trong vòng tay thiếu phụ cười đên chất phác an bình.
“Ô, Bảo nhi có quần áo mới, linh lợi hẳn ra!” Căn phòng đơn sơ có một người nam tử tiến vào, thân hình cao lớn trong mắt tiểu hài nhi chẳng khác gì ngọn núi, có thể ngăn trở bất kỳ mưa gió, làm cho mình an lạc hạnh phúc.
“Phụ thân, ha hả, mẫu thân làm cho bảo nhi quần áo mới này!” Tiểu hài tử nhào vào lòng người nam nhân, cao hứng khoe bộ đồ mới của chính mình. Nam nhân ôm lấy tiểu hài tử, lấy ra nha đường(1), khiến cho tiểu hài tử cười giòn một hồi, thiếu phụ đứng gần sát, thu xếp bữa cơm tối, căn phòng đơn sơ, một nhà ba người tiếng cười vui vẻ vang ra vang ra…
Ánh sáng chợt đâm vào mắt, trời đã sáng sao? Ta mở mắt ra, đập vào mắt là trướng vải thiên thanh rủ xuống, hoàn toàn không phải căn phòng cỏ tranh kia! Ngồi dậy, chăn tuột khỏi người, thân thể trắng như tuyết nhói lên đau đớn, trong cơ thể có cảm giác khác thường thật khó chịu.
Ta mờ mịt nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm cảnh vừa trong mộng, nhưng lọt vào trong tầm mắt đều là bàn gỗ lim, song cửa khắc hoa. Lúc này mới nhớ lại, ta đã không còn là tiểu hài tử ở trong nhà được cha mẹ sủng ái nữa, mà là hạ nhân tại Lễ thân vương phủ. Loại người tuy không phải làm công việc nặng nhọc, hưởng thụ cẩm y ngọc thụ nhưng lại bội phần bị người ta vạn phần khinh thị – tình nô. Tình nô lấy thân nam nhân đi hầu hạ nam nhân.
Đã lâu rồi không thấy lại mộng xưa. Phụ thân và mẫu thân, có lẽ sẽ không còn cười với ta nữa, bây giờ có đứa con như ta lại còn không khiến họ thương tâm.
“Hợp Hoan, Hợp Hoan. Vương gia sắp thức dậy rồi, mau đứng lên hầu hạ, còn muốn lười tới khi nào!” Ngoài cửa truyền đến tiếng Ngân Hồng. Nàng nguyên là nha đầu được Vương gia sủng nhất trong phủ, Vương gia sinh hoạt thường ngày đều do nàng chuẩn bị.
Vương gia không có nạp phi, nhưng nha đầu trong phủ không ít, mỗi một người đều là lông mày lá liễu mắt sáng như sao hẹp dài, thân phận đều giống với ta. Có điều từ một năm trước trở lại sau khi ta đến đây, Vương gia cơ hồ không chạm tay đến các nàng, sinh hoạt hàng ngày cũng bắt đầu do ta lo liệu, cho nên mỗi lần thấy ta nàng đều chưa từng có sắc mặt hòa nhã.
Ta nhanh xuống giường tẩy rửa qua loa, lơ đi vẩn vơ trong long, hướng đến phòng ngủ của Vương gia mà tiến. Một cảm giác vừa hưng phấn vừa sợ hãi chạy trong cơ thể ta. Bởi vì, người nam nhân ta phải gặp, vừa khiến ta hoàn toàn yêu mến, lại vừa khiến ta tâm thần sợ hãi.
Ta gọi là Bảo nhi, cái tên giản đơn lại tầm thường, nhưng ta rất thích, bởi vì nó bao hàm tình yêu phụ mẫu cho ta, nương mỗi lần gọi ta đều rất vui vẻ, bởi vì ta là bảo bối của họ, bọn họ che chở ta trong lòng.
Nhà ta không giàu có, nhưng cũng coi như đủ ăn. Nương vốn là phụ nữ xinh đẹp nhất trong thôn, cha cũng vốn là người nam nhân xuất sắc nhất trong thôn. Cha và nương rất thân ái. Khi đó, ta cảm giác mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới, còn ảo tưởng chính mình mau mau lớn lên, trở nên giống như cha cao lớn cường tráng, sau đó lấy một người vợ xinh đẹp giống như nương, như cha mẹ sống cuộc đời hạnh phúc.
Nhưng là, theo thời gian trôi qua, ảo tưởng cũng từ từ tan biến.
Khi ta hơn mười tuổi một chút, cha đột nhiên ngã bệnh, cả người trở nên si ngốc ngơ ngác, làm gì cũng không được, thân thể cũng ngày một suy yếu. Vi nương ta vì phải lo tiền cho cha chữa bệnh, bất đắc dĩ, chúng ta chỉ có thể đi vay nợ nặng lãi đỡ một khoản.
Ta cũng không thể giống như trước vô ưu vô lo, cái gì cũng không làm, mà bắt đầu giúp nương làm việc, giúp người giặt quần áo, giúp người đi chăn trâu. Bởi vì thời gian dài không có được ăn uống tốt, ta cũng không cách nào giống như cha lớn lên cường tráng, ngược lại giống như nữ hài tử gầy yếu.
Bệnh của cha vẫn không tiến triển lên.
Một năm trước, khi ta mười bốn tuổi, cha ta rời bỏ ta và nương, lúc ấy, nhà của chúng ta đã nợ hơn gần năm mươi lượng bạc. Mà nhà ta ba năm đó chịu cảnh mất mùa, thật sự không có cách nào hoàn lại, đám người cho vay nặng lãi mỗi ngày lại đến xiết nợ, bất đắc dĩ, ta và nương chỉ có thể vứt bỏ hộ tịch mà trốn, chạy trốn đến kinh thành.
Ngay lúc ta còn bỡ ngỡ trước thế giới cxa lạ hưa bao giờ gặp qua này, thì người mẫu thân vẫn sủng ái ta bởi vì vất vả lâu ngày tích lại, bị bệnh tha hương, không chịu được vài ngày liền buông bỏ nhân gian. Đột ngột, thế gian rộng lớn mịt mờ chỉ còn lại duy một mình ta, những người thân yêu nhất của ta đã rời đi, ngay lúc ấy, ta gặp người nam nhân kia.
Ngày ấy, ta lưng đeo cây rơm khô, mang theo thi thể mẹ quỳ gối ven đường, định bụng theo chuyện xưa học người ta bán thân táng mẫu(2). Ta quỳ ở nơi đó, nhìn người xung quanh hướng ta chỉ chỉ trỏ trỏ, lòng cực kỳ bối rối.
Ngay lúc ta đang còn miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy một trận náo loạn, người chung quanh đều né tránh.
Làm sao vậy? Ta bối rối ngẩng đầu nhìn, một đôi mắt nâu vô cùng sáng lạng như mắt ưng đập vào mắt ta. Một người tuấn mỹ khiến người ta không rời mắt được đang ngồi trong xe hoa lệ, xốc lên màn che, từ bên trong quan sát ta. Trước xe sau xe đều là thị vệ cầm kiếm sắt, khí thế rất lớn. Tim ta đập bình bịch, không biết ta quỳ ở chỗ này liệu có phảiđang cản trở hắn không, nhỡ có khi nào sẽ bị bắt lại?
Đang lúc này, mã xa đã lao tới dừng trước mặt ta, trái tim ta càng thêm bối rối, ai tới giúp ta với.
” Ngẩng đầu lên!”
“……”
” Ngẩng đầu lên!”
Âm thanh trầm thấp truyền tới lỗ tai ta, là đang bảo ta sao, ta kinh hoảng ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Cặp mắt nâu tinh anh kia lóe lên ngạc nhiên, mừng rỡ cùng cân nhắc.
“Ngươi bán thân!” Lời này là khẳng đinh.
Ta vội vàng gật đầu. Không biết vì sao, ta hy vọng người này có thể mua ta. Bây giờ nghĩ lại, không chừng lúc đó chỉ là ban đầu đơn giản một cái liếc mắt, ta liền không tự chủ được đã yêu hắn, cho nên mới hy vọng có thể lưu lại bên cạnh hắn.
“Muốn bao nhiêu tiền?”
“……” Ta chần chừ một chút, rồi mở miệng nói: “Ta muốn để nương được chôn tại địa điểm tốt một chút……” Lập tức lại ngẩng đầu lên: “Không cần quá tốt, không cần nơi tốn quá nhiều tiền.” Ta rất sợ hãi hắn sẽ không mua ta đi. Sau khi nhìn hắn, ta không còn muốn bị người nào khác mua lại nữa. Bây giờ nghĩ lại, ngày đó không biết là may mắn hay bất hạnh.
“Lý Trung! Đem hắn dẫn đi, đưa mẫu thân hắn tìm một nơi táng thật tốt. Làm tốt rồi, đem hắn về vương phủ. Rửa sạch sẽ. Việc còn lại, ngươi biết là nên làm cái gì rồi đó.” Hắn lên tiếng nói.
“Vâng! Vương gia!”
Vương gia, hắn là Vương gia?
Trước kia, chỉ thấy ở kịch hát mà thôi, Vương gia là vị quan rất lớn rất lớn, không nghĩ tới ta sẽ bị Vương gia mua. Thấp thỏm bất an theo sau người nam nhân kêu Lý Trung kia. Sau mới biết được, hắn là Nhị tổng quản Lễ thân vương phủ, cũng được xem như một chức vị rất lớn đi. Lễ thân vương vốn là cháu của đương kim hoàng thượng, sau khi lão thân vương qua đời được kế thừa tước vị của phụ thân.
Lý Trung rất dụng tâm, trước giúp nương mua quan tài đẹp mắt, đến ngoại ô tìm mộ tốt, còn tuyển một bia đá thẳng, nương hẳn là sẽ cao hứng đi. Sau đó, ta bị đưa về Lễ vương phủ.
Ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy bao giờ. Nơi Lễ thân vương phủ, một đường im ắng, không một bóng người, đại môn cao rộng quết hồng sơn. Phía trước sáu hàng đồng đinh. Trước cửa có hai con sư tử bằng đá trông thật sống động, trang nghiêm uy vũ. Chúng ta từ cửa bên mà vào Lễ thân vương phủ, khắp nơi đều là rường cột chạm trổ, nối tiếp nhau, trùng trùng điệp điện, quả là nơi chốn thần tiên.
Không đợi ta phục hồi tinh thần, sau khi đã no bụng, liền bị đưa tới một gian phòng tắm thật lớn. Lý Trung tự mình đem ta ném vào trong nước, dùng sức chà sát thật lâu, đến khi da thịt ta đỏ bừng lên đau đớn mới đưa ta một bộ quần áo bằng lụa trắng tuyết rộng rãi bao lấy cơ thể, sau đó đem ta tới một gian phòng, bảo ta ngoan ngoãn ở trong này chờ đợi.
Gian phòng đó sau này thành nơi ta sống.
Ta lo lắng ngồi trên giường, không rõ vừa rồi là sao. Mua ta về, ta hẳn nên làm việc, nhưng sao vừa đến lại đưa ta đến nơi đây? Ta nên làm gì? Thời gian từng khắc từng khắc lại qua, mặt trời hạ rồi, thân thể ta càng ngày càng lạnh, bởi trên người chỉ có một bộ đồ lụa, ta cũng không biết nên đến nơi nào tìm quần áo.
Đang lúc này, cửa bị đẩy ra, chủ nhân của ta, chủ nhân Lễ thân vương phủ đã đứng ở cửa. Ta tức thì toàn thân căng thẳng, trái tim không ức chế được lại bắt đầu kinh hoảng. Hắn mang theo một thứ uy nghiêm không thể nói thành lời đi về phía ta. Ta lại chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn hắn.
Sau đó, tay hắn đưa lên đầu ta, tay kia vuốt ve lấy gương mặt ta, “Đôi mày liễu thật đẹp, con ngươi thật đẹp a…” Hắn cúi đầu lẩm bẩm.
Ta không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể tiếp tục không nhúc nhích mà nhìn hắn. Tiếp theo, ta bị đẩy ngã lên giường, thân thể hắn đè ép lên trên, môi chạm vào môi ta. Ta không rõ, đây là ý gì, chỉ có thể ngẩn ra mặc hắn muốn làm gì thì làm. Cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm bất ngờ vồ lấy ta, ta bắt đầu giãy dụa, muốn thoát đi, lại bị hắn gắt gao ngăn chặn.
“Ngoan, không phải sợ. Nghe lời ta, ta sẽ không tổn thương ngươi”
Ta cứ như vậy bị thanh âm trầm thấp kia đầu độc, ngoan ngoãn để hắn bài bố.
Lúc đó ta thấy một thứ gì đó thô bạo mạnh mẽ tiến vào ta, một cỗ đau đớn tê tâm liệt phế chạy khắp tứ chi xương cốt. Trong lúc lâm vào mê loạn, ta nghe thấy người nam nhân kia dùng một thanh âm hưng phấn tha thiết mà nói: “Mẫn, Mẫn, ngươi là của ta rồi!”
Một loại đau đớn không thể nói thành lời lan tràn trong lòng, thậm chí còn hơn cả nỗi đau thân xác. Đến lúc ta tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại mình ta. Dưới hạ thân có ất nhiều máu tươi lưu lại, pha trộn thứ chất lỏng trắng đục. Thân thể cùng trái tim đều đau nghẹn, khiến ta gục xuống, ta bám vào thành giường khóc thất thanh. Từ đêm đó, ta trưởng thành. Từ đó về sau, ta không còn chảy nước mắt nữa.
Mười bốn tuổi, ta từ một thiếu niên ngây thơ đã thành thục. Mười bốn tuổi, ta trở thành món đồ riêng của nam nhân.
Sau ngày đó, Vương gia phái rất nhiều người đến dạy ta.
Từ ngôn ngữ cử chỉ đến cầm kỳ thi họa, thậm chí cả kỹ xảo mị hoặc nam nhân, ta toàn bộ đều phải học. Ta cũng rõ ràng sự tình ngày ấy có ý nghĩa gì. Tình nô của chủ nhân, thân phận bị người ta khinh rẻ.
Ta cũng ngày càng có mị thái, càng ngày càng giống nữ nhân. Nghĩ đến ngày nhỏ còn mộng tưởng trở nên giống như phụ thân thành một nam nhân cao lớn cường tráng, thật sự là nực cười a.
Ta cũng không còn được gọi Bảo nhi nữa, cái tên khiến ta cảm giác được sự sủng ái quan tâm sợ rằng kiếp này không còn thuộc về ta nữa. Ta đổi tên gọi Hợp Hoan. Cái tên rất hương diễm, vừa nghe đã gợi đến cái loại sự kiện đó rồi. Người nam nhân kia đã đặt cho ta: “Từ nay về sau, ngươi gọi là Hợp Hoan đi. Nó tùy thời sẽ gợi nhớ nhắc nhở thân phận của ngươi.” Hắn dùng loại thanh âm không chút cảm xúc nói.
Người trong phủ đều nói Hợp Hoan được Vương gia ái sủng, có ta rồi, Vương gia không hề chạm những người khác, hàng đêm cùng ta giao hoan, khiến cho bọn họ hâm mộ đỏ mắt. Nhưng chỉ có ta là biết, Vương gia chỉ coi ta như một thứ đồ. Hắn chỉ thông qua ta tìm kiếm bóng dáng người kia. Loại người đê tiện như ta lại mang bóng dáng cái người kia cao cao tại thượng trời sinh cao ngạo hoàn mỹ, thực nực cười mà.
Đứng tại trước cửa phòng yên tĩnh uy nghiêm, ta hít một hơi sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng, đi vào, chậm rãi bước lại phía giường.
Con mắt trong suốt lại lạnh như băng ngày thường đều nhắm, cả người mang vẻ nhu hòa.
Vương gia thật sự rất anh tuấn mà. Vẫn tưởng cha vốn là người dễ coi nhất thế gian, bây giờ mới biết được, người cùng Vương gia so sánh, thật sự kém xa. Vương gia có gương mặt trái xoan trắng như ngọc, khảm một đôi con ngươi hổ phách, trong sáng dị thường. Mày như vẽ, môi mỏng thường như mỉm cười, vóc người thon dài, vai rộng hông hẹp, khí chất cao nhã, cử chỉ nhanh nhẹn, phong thần tuấn lãng.
Si ngốc ngắm nhìn, trái tim lại không tự chủ được kinh hoảng. Ta xoay người, định rời đi, chuẩn bị cho tốt nước rửa mặt. Từ phía sau đột nhiên vươn ra một cánh tay dùng sức kéo ta trở về, trong nháy mắt ta đã được Vương gia đặt dưới thân, Vương gia tỉnh táo mà ở trên đầu quan sát ta.
“Thích xem ta vậy à?”
Gật đầu, không hề đến chuyện đi nói dối hắn.
“Ta xâm phạm ngươi như vậy, đùa bỡn ngươi, đem ngươi biến thành thứ đê tiện bất nam bất nữ mà lại khiến ngươi mê muội? Hay là ngươi trời sinh *** đãng, khát khao nam nhân xỏ xuyên qua?” Vương gia vừa nói, bàn tay tiến vào trong y bào, vuốt ve bắp đùi ta.
Ta quần áo đều là đơn bào rộng rãi, nhất là hạ thân nhấc lên là hết sức thuận tiện, bên trong cái gì cũng không mặc, để dễ cho Vương gia tùy thời thỏa mãn khoái cảm dâng đến, ta nghĩ muốn nói cho hắn, bởi vì ngươi muốn ngắm nhìn, ta mới có thể *** đãng như vậy. Nhưng ta lại lựa chọn trầm mặc.
Ngón tay cắm vào mật huyệt ở phía sau.
“Uh, ha…..” Ta bật ra thanh âm ngọt ngào.
“Trong thân còn giữ ta lại, thật sự là *** đãng mà. Nơi đó có thể không lưu lại đồ vật gì? Hay ngươi là trời sinh phải nhờ vào hấp thụ nam nhân dịch thể mà sống đi?” Không ngờ trước, lại vừa khiến cho Vương gia trào phúng.
Mặc kệ, chỉ cần có thể có được ái sủng của ngươi, nói như thế nào cũng không sao cả. Ta chủ động đón nhận, nghênh đón cái vật thật lớn tiến vào cơ thể. Bây giờ ta nhất đinh là kiều mị, mê người, đáng tiếc, hấp dẫn không được hắn.
Giúp Vương gia tẩy rửa xong, ta hầu hạ hắn thay y phục. Đột nhiên, hắn bắt lấy mặt ta, “Hợp Hoan, ngươi tới Vương phủ cũng một năm rồi a?”
Ta không có trả lời, nhưng thân thể tức thì lạnh lẽo, ta nghĩ tới gương mặt mình hẳn đã tái nhợt. Trực giác cho ta biết sẽ có chuyện không tốt.
“Ta dùng nhiều tiền bạc bồi dưỡng ngươi, khiến ngươi hiện tại có khả năng hấp dẫn nam nhân như vậy, ngươi hẳn nên hồi báo ta đi?”
Nặng nề gật đầu.
“Tốt lắm, ngày mai, ta sẽ an bài ngươi tiến vào Dư vương phủ. Dư vương thúc thực ra rất thích dưỡng nam sủng a, ngươi cần phải hảo hảo cố gắng. Nhưng nhớ kỹ là….” Bàn tay trên mặt ta tức thì xiết chặt, “Tuyệt đối không cho phép ngươi tiết lộ ngươi là người của Lễ thân vương phủ! Tới nơi đó rồi, cái gì cũng không được xen vào. Một khi ta muốn, ta sẽ phái người bảo ngươi phải làm gì. Nhớ kỹ chưa?”
Ta mờ mịt gật đầu, tâm rơi đáy vực. Ta chưa từng nghĩ muốn đi hầu hạ người khác. Nghĩ đến cái thứ to lớn xấu xí của nam nhân khác đi vào cơ thể ta, ta đã thấy tuyệt vọng như thủy triều dâng lên dìm ta xuống. Miệng mở rồi lại khép, sau cùng, ta ruốt cục có đủ dũng khí mở miệng: “Ta có thể trở về không?”
Vương gia nheo mắt lại, hàn quang lóe sáng, lập tức thả lỏng buông xuống, cười lạnh nói: “Đương nhiên có thể. Chỉ cần ngươi làm tốt công việc giao cho ngươi, ta đương nhiên sẽ đem ngươi trở về. Ta cũng luyến tiếc người rời ta đi chứ, Hợp Hoan ta sủng ái nhất a.”
Có phải hay không nếu ta làm tốt chuyện này, ngươi sẽ chú ý tới ta một chút. Nếu làm như vậy là hữu dụng, để giúp ngươi, ta sẽ không chút do dự, cố gắng hoàn thành chuyện ngươi giao ta.
Mười lăm tuổi, ta bắt đầu hầu hạ người nam nhân thứ hai.
Chú thích:
(1) Nha đường: một thứ kẹo
(2) Bán thân táng mẫu: Bán thân chôn mẹ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...