1.
Vào ngày đại hôn, Thái tử bị thích khách ám toán trọng thương, hôn mê mấy ngày mới tỉnh.
Có kỳ nhân hiến tặng cổ trùng Nam Cương.
Tại Đông Cung, Thái y đưa một lọ chứa đầy những con sâu trắng cho Phó Vân Thanh, dặn dò:.
“Đây không phải là sâu bình thường, nương nương phải chăm sóc bọn chúng thật tốt.”
“Mỗi ngày lấy máu tươi cho bọn chúng ăn, sau đó đặt bọn chúng lên miệng vết thương của Điện hạ, chờ bọn chúng hút máu mủ xong lại đem cất bọn chúng đi là được.”
Phó Vân Thanh là đích nữ của Trường Tín hầu, cũng là cháu gái của Hoàng hậu.
Từ nhỏ cẩm y ngọc thực, nuông chiều từ bé, chưa gặp loại chuyện này bao giờ.
Lúc này trước mặt nàng ta là một đám sâu trắng béo múp. Nàng ta xua tay hét lên.
“A a a! Thật ghê tởm, lấy đi! Mau lấy đi!”
Cái bình bị nàng ta gạt đi, rớt xuống đất, trước khi rơi xuống ta lanh tay lẹ chân chụp kịp.
Đám người sợ hãi thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng hậu tức giận vỗ bàn:
“Con thân là Thái tử phi, chuyện này con muốn cũng phải làm, không muốn cũng phải làm!”
Loại cổ trùng này rất đặc biệt, cần phải nuôi dưỡng trực tiếp bằng máu của người bên gối, sau khi nuôi dưỡng liền để lên vết thương của người bị hại để chúng ăn thịt thối và hút máu mủ vài ngày liền khỏi bệnh.
Thái tử yêu chiều Thái tử phi, chưa từng nạp thiếp.
Vì vậy người duy nhất có thể làm việc này là Thái tử phi Phó Vân Thanh.
“A di, con nguyện ý cắt máu cứu biểu ca, nhưng những con sâu này quá ghê tởm, con thật sự không làm được.”
Phó Vân Thành quỳ xuống gối gầu gối mà đi tới chỗ Hoàng hậu, phe phẩy ống tay áo mà cầu xin.
Nàng ta mất mẹ từ nhỏ, là Hoàng hậu tự mình nuôi lớn.
Tự minh cho rằng chỉ cần làm nũng một chút, Hoàng hậu sẽ giống như trước chiều theo nàng ta, nhưng nàng ta lại quên mất một điều.
Hoàng hậu chỉ là dì của nàng, nhưng lại là mẫu thân của Thái tử.
Nàng ta vẫn cố gắng làm nũng dưới chân Hoàng hậu, không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người ngồi ở trên.
“Thanh Thanh, ta hỏi lại một lần, con thật sự không muốn sao?”
Phó Vân Thanh lộ ra chán ghét, che cái mũi nói:
“Con từ nhỏ đã thích sạch sẽ, dì biết mà, con ngàn vạn lần không thể làm điều này.”
Hoàng hậu cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu bình tĩnh dị thường:
"Nếu con đã không muốn, vậy chỉ có thể lập Trắc phi cho Dật nhi."
Trước đây, Hoàng thượng ban cho Thái tử mấy cung nữ khiến nàng ta cực kỳ tức giận. Bây giờ muốn lập Trắc phi, làm sao nàng ta nguyện ý.
“Tại sao, ban cho thân phận thị thiếp được rồi, đợi biểu ca tỉnh lại rồi đuổi ả đi.”
Ánh mắt của hoàng hậu trở nên lạnh lùng: “Ồ, vậy con nói cho ta biết, nữ nhi khuê tú nhà nào có thể chịu được sự nhục nhã như thế.”
Phó Vân Thanh sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp ngã.
Ta ôm bình, nhẹ nhàng đỡ nàng ta: “Nương nương cẩn thận!”
Phó Vân Thanh đột nhiên ánh mắt sáng lên, nắm lấy tay ta nói:
“Nàng ta có thể, đây là nha hoàn của phủ con, cho nàng ta làm thị thiếp là đã xem trọng nàng ta rồi.”
“Huống chi nàng ta không sợ mấy con sâu đó, nàng ta thích hợp nhất.”
Hoàng Hậu đã hoàn toàn thất vọng.
Trầm mặc một lát, đem tầm mắt chuyển qua ta, hỏi: “Ngươi có bằng lòng hay không?”
Ta uốn gối quỳ xuống:
“Có thể vì Thái tử điện hạ chữa bệnh, là phúc phận của nô tỳ.”
Hoàng hậu rất vừa lòng, một đạo ý chỉ, đêm đó ta liền dọn vào tẩm cung Thái tử.
Trở thành thị thiếp của hắn.
Khi ta thu dọn đồ đạc, Hồng Tụ, tiểu nha hoàn cùng phòng lặng lẽ nhắc nhở ta.
“Hợp Hoan tỷ, tỷ nhất định không được động lòng với Thái Tử nha.”
“Tỷ có biết các cung nữ trước đây Hoàng thượng bạn cho Thái tử bây giờ ra sao không?”
Những cung nữ đó được Thái tử tha ra cung, nhưng Phó Thanh Vân đều bóp cổ chết, ném vào bãi tha ma.
Mí mắt ta run lên, khuôn mặt trắng bệch, gật đầu thật mạnh.
Thấy bộ dáng bị dọa sợ của ta, Hồng Tụ hài lòng cười, không nhắc đến chuyện đó nữa mà thay vào đó khen ngợi ta.
“Hợp Hoan tỷ, tỷ cũng thật lợi hại, mấy con sâu đó mà không sợ.”
Nói xong tìm cái cớ rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng ta biết mất ở cửa, ta nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Sâu do chính mình nuôi, sao lại sợ?
2.
Đêm đó ta dọn đến tẩm cung của Thái tử.
Hoàng hậu cũng đến xem quá trình trị thương cho Thái tử.
Hiện giờ Thiên tử bệnh nặng, trữ quân lại hôn mê nửa tháng không tỉnh, triều đình trên dưới ai nấy đều lo sợ.
Phó Vân Thanh an ủi Hoàng hậu, “Dì à không cần lo lắng, có dì cùng Hoàng thượng phù hộ, biểu ca định có thể gặp dữ hóa lành.”
Nói xong liếc ta một cái, “Còn không mau bắt đầu?”
Ta cúi đầu nhận lời.
Lưỡi dao sáng chóe rạch một đường trên cánh tay mảnh khảnh của ta, lập tức chảy ra máu tươi.
Ta không chớp mắt, đưa tay lấy cái bình hứng.
Cổ trùng cuồn cuộn, sau khi hút máu xong biến thành màu đỏ tươi, lại đem chúng đặt ở miệng vết thương của Thái Tử, rất nhanh chúng liền chui vào thịt.
Phó Vân Thanh bị cảnh này làm cho ghê tởm lui về phía sau vài bước, chỉ vào ta cười dữ tợn một tiếng:
“Nhiêu đây máu sao mà đủ.”
“Người đâu, đè nàng ta lại lấy máu nhiều hơn.”
Mấy cung nữ khác lập tức tới bắt ta, nhưng vào lúc này, Thái tử hôn mê nhiều ngày, đột nhiên vương tay nắm lấy cổ tay ta…
“Thanh Thanh …”
Ngay sau đó mí mắt run rẩy, chậm rãi mở ra.
Một cung nữ kêu lên: Điện hạ tỉnh rồi…”
Hoàng hậu đại hỉ, phân phó trọng thưởng mọi người ở Đông Cung, các cung nhân phần phật quỳ đầy đất, khấu tạ hoàng ân.
Ta cũng uốn gối quỳ xuống theo.
Vũ Văn Dật lúc này mới phát hiện trên giường còn có một người khác, giật mình đem tay của ta ném sang một bên, tức giận nói:
“Ai cho phép ngươi ở đây! Xuống ngay!”
“Ta cho phép!”
Hoàng Hậu nhìn ta trấn an một cái, quay đầu cùng hắn giải thích sự tình trải qua, cuối cùng nắm tay của ta nói:
“Nàng hiện tại là thị thiếp của con, ít nhiều cũng nhờ nàng, con mới có thể mau tỉnh lại như vậy.”
“Mẫu hậu, con không cần thị thiếp, những việc này Thanh nhi cũng có thể làm.”
Vũ Văn Dật liếc cũng chưa thèm liếc ta một cái, đôi mắt nhìn một vòng quanh điện, hướng tới Phó Thanh Vân đang rốn sau bức bình phong giơ tay ra.
“Thanh Thanh, mau tới đây.”
Nghĩ đến những con sâu đó còn đang trong cơ thể hắn, Phó Vân Thanh nào dám đi qua, chỉ khô khan mà giải thích nói:
“Biểu ca, những cái đó cổ trùng đã hút máu nàng ta, những người khác tiếp xúc không được.”
Vừa nói, nàng ta vừa vô thức lùi lại hai bước.
Mặt mày hiềm nghi không chút nào che giấu.
Ta quỳ ở cuối giường và có thể thấy rõ đôi mắt của Thái tử đang dần tối sầm lại.
"Ta nhớ nàng đã nói rằng nàng không thể chấp nhận việc những nữ nhân khác chạm vào ta."
“Vì những lời này của nàng, ta thậm chí cả nha hoàn bên cạnh cũng không có.”
“Như thế nào, hiện tại có thể chấp nhận rồi phải không?”
Phó Vân Thanh vô tri vô giác, đứng xa xa mà làm nũng.
“Đương nhiên không phải a, nhưng vì thân thể của chàng, ta chịu một chút ủy khuất cũng không có gì, lại nói, bất quá chỉ là một cái nô tài, chờ chàng đã khỏe đem nàng đuổi đi thôi.”
Trong điện ánh nến lung lay, đem bóng dáng nàng ta kéo dài chiếu vào trước giường.
Nhìn như đều ở trước mắt, lại là xa cuối chân trời.
Vũ Văn Dật trầm mặc, sau đó bỗng chốc cười:
“Được rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...