Hợp đồng vớ vẩn, nhưng vì anh em sẽ làm!
“Sao!!! Anh làm sao?” anh vừa nói vừa tiến tới chỗ nó thật sự anh cũng không biết là mình đang gặp chuyện
“Em không biết đâu. Anh đừng lại gần. AAAAAAAAAAAA” lấy tay che mặt nó cứ la um lên.
“Bell…….AAAA…chết tôi rồi” hình như anh đã phát hiện ra, liền với tay túm lấy cái khăn mà quấn lại.
Nhận thấy tiếng hét của anh, lúc này nó mở tí hí mắt để dò xét xem có an toàn không. Thấy an toàn nó liền mở mắt ra, nhận thấy bộ dạng của anh lúc này nó mới bật cười nhưng sợ anh giận lấy tay che miệng.
“Em…em cười cái gì? Còn không mau đi ngủ” anh ngượng chin cả mặt
“hí hí, anh không mặc quần áo sao mà ngủ” Vẫn còn cố cười thêm chút ít
“Ai nói với em là ngủ phải mặc quần áo chứ? Dù sao e cũng thấy hết rồi, anh không phải mặc” Nói rồi anh leo lên gường nằm xuống” Lại đây ngủ nào bà xã” anh vội vùng dậy bế hẳn nó lên khiến nó sợ hãi vô cùng
“AAA, bỏ em xuống đi.” Nó la lên chu chéo
“Không, hehe” Anh cười gian xảo
“Làm ơn mà, huhu” Nó khóc lóc thẩm thiết cầu xin anh
“không. Mà này sao em không mặc cái váy mà Lam Bình tặng hả?”
“Không, cái đó thiếu vải ngủ không thoải mái. Huhu. Cho em xuống” Mặc dù khóc lóc van xin nhưng nó vẫn bướng bỉnh không nghe lời
“Để anh mặc cho em nhá” Nói rồi anh quẳng nó lên gường, rồi túm vội cái váy ở ngay cạnh đấy.
“AAAAA, khôngggggggggg” Nó nhắm mắt lại mà la lên, nhưng chợt thấy yên lặng qua nó liền mở mắt ra. Thấy anh đang nhìn nó.
“Anh nghĩ em không mặc gì ngủ sẽ dễ chịu hơn nhiều” anh nó nhẹ nhàng rồi cúi người xuống. Môi anh, môi nó đang dần sát lại. Nó toan định lấy tay đẩy anh ra để phản kháng nhưng chợt nhớ tới bản hợp đồng nó liền nhằm chặt mắt, nắm chặt tay để yên mọi chuyện.
“Anh…anh…” Nó bây giờ chỉ có thể ấp úng gọi tên anh vì môi anh đã khóa chặt môi nó rồi. Hôn nhau một lát anh ngước lên nhìn nó trong khi ánh mắt của nó còn đang chìm đắm trong nụ hôn. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nó và đôi môi của nó thật nhẹ nhàng.
“Anh sẽ không làm em đau” Anh nói nhỏ vào tai nó. Cảm nhận được hơi ấm từ anh, nó đỏ bừng mặt chỉ gật đầu một cái nhẹ. Dứt lời anh lại cúi xuống hôn nó thật nhẹ. Không gian lúc này chỉ có tiếng hòa nhập giữa anh và nó.
“Á….đau em” Nó vội la lên
Anh không nói gì chỉ tiếp tục nhẹ nhàng. Đau! Nó thấy lạ quá nhưng không thắc mắc hỏi ngay mà chờ khi xong.
“Sao em lại đau nhỉ? Chẳng phải chúng ta cũng đã…..” Nói đến đây nó cúi mặt ngại ngùng.
“Anh xin lỗi” Anh nhỏ giọng nói
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...